Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 92



CHƯƠNG 92

“Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại sao?” Vương Nhất nhíu chặt đôi lông mày, anh không muốn đi đến trung tâm thành phố.

“Bớt nói đi, tôi kêu anh tới thì anh cứ tới đi!”

Thái độ Lý Mộng Đình cứng rắn nói ra những lời này, sau đó liền cúp máy.

Vương Nhất lắc đầu, thay quần áo, đi ra khỏi biệt thự sơn thủy.

“Thiếu chủ, có cần tôi lái xe đưa ngài đi không?” Lãnh Nhan đi ra từ biệt thự hỏi.

“Không cần, tôi sẽ gọi xe.” Vương Nhất mỉm cười từ chối.

Từ núi Lâm Khê bắt xe tới trung tâm thành phố Thiên An mất tầm 55 phút, địa chỉ Lý Mộng Đình đưa là một quán cà phê ở trung tâm thương mại.

Khi đến nơi, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc đã ngồi đợi sẵn ở đó, bọn họ đang nhàn nhã uống cà phê.

“Mẹ, Mộng Đình.”

Vương Nhất chủ động chào hỏi, ngồi xuống trước mặt hai người.

Lý Mộng Đình vẫn hờ hững, ngược lại Châu Mỹ Ngọc cười đáp lại.

“Tiểu Nhất, muốn uống cái gì cứ việc gọi.” Châu Mỹ Ngọc nói với Vương Nhất.

“Không cần đâu mẹ, lát nữa con còn có việc.” Vương Nhất từ chối.

Với anh ta mà nói thì cả buổi chiều chỉ có một việc phải làm, chính là đón Tử Lam tan học.

Châu Mỹ Ngọc cũng không miễn cưỡng, tiếp tục cười nói với Vương Nhất: “Tiểu Nhất, hôm nay kêu con tới đây, cũng không phải là chuyện gì, chỉ là muốn bày tỏ lòng cảm ơn với con mà thôi, cảm ơn con đã giúp nhà họ Lý chúng ta đấu thầu với Lệ Tinh quốc tế.”

Vương Nhất cười xua tay, thản nhiên nói: “Là chuyện nhỏ thôi, mẹ không cần phải khách sáo.”

“Nào có vậy, con người của mẹ vẫn luôn phân rõ ân oán, chuyện tốt con làm mẹ đều nhìn thấy.”

Châu Mỹ Ngọc cảm thấy đã chuẩn bị xong rồi, liền không vòng vo nữa mà nói thẳng vào chuyện chính: “Tiểu Nhất à, nếu con đã giúp mẹ thắng thầu rồi, vậy giúp người phải giúp cho trót, vị trí người phụ trách, cũng giao cho bọn mẹ đi… dù sao con cũng không hiểu nhiều về bao bì marketing.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Mộng Đình nè, năm nay vừa tốt nghiệp đại học, chuyên ngành của nó lại vừa đúng thị trường marketing, nắm rõ chuyên môn này, nếu con bé có thể phụ trách hạng mục này thì đối với con bé chính là một cơ hội rèn luyện tốt nhất…”

“Được, vậy tặng cho các người.”

Không đợi Châu Mỹ Ngọc nói xong, Vương Nhất liền thản nhiên đồng ý.

“…”

Việc này khiến Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc đều sững sờ, bọn họ nhất thời không phản ứng kịp, đều kinh ngạc nhìn sang Vương Nhất: “Vương… Vương Nhất… con vừa mới nói cái gì?”

“Tặng cho các người đó, có vấn đề gì sao?” Vẻ mặt Vương Nhất nhẹ nhàng, lặp lại một lần nữa.

“Anh nói thật à?” Lý Mộng Đình vẫn cảm thấy khó tin, hô hấp dần trở nên dồn dập.

“Thật.”

Hai mẹ con bọn họ nhìn nhau, lập tức nở nụ cười vui sướng.

Nhưng trong lòng lại cười lạnh, phế vật đúng là phế vật, không có kiến thức gì cả, không hề biết thân phận người phụ trách này có ý nghĩa gì.

Vốn dĩ còn tưởng sẽ tốn rất nhiều nước bọt, nào ngờ lại dễ như vậy.

Lý Mộng Đình vội vàng lấy ra thỏa thuận chuyển nhượng người phụ trách hạng mục, để Vương Nhất ký tên: “Đấy chính là do anh nói đấy nhé, không được đổi ý đâu đấy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.