CHƯƠNG 938
Lý Tuyết Nhi và Lạc Thanh Thủy ở trên xe giật mình, bởi vì bọn họ có thể nhìn thấy ngọn lửa giận đang cháy hừng hực trong mắt Vương Nhất.
Vương Nhất đã nổi giận rồi.
Lạc Thanh Thủy lấy lại tinh thần, bà ta nghiến răng nói: “Cậu cố gắng chịu đựng, tôi lập tức trở về nhà gọi người.”
Nói xong, bà ta giẫm mạnh chân ga, xe biến mất ở cuối đường.
“Bây giờ đã không còn Ma Phi và tiểu công chúng vương tộc Yên Đô, đã không có ai có thể bảo vệ cho mày nữa rồi.”
Tên mặt sẹo cười lạnh, lập tức vung tay lên, đám người liền bao vây Vương Nhất và Vương Tử Lam ở giữa.
“Ba ơi, con sợ quá.”
Vương Tử Lam ôm chặt lấy bắp chân của Vương Nhất, nhỏ giọng nói.
“Không có chuyện gì đâu, có ba ở đây.”
Vương Nhất nhẹ nhàng sờ đầu Vương Tử Lam, sau đó lại nhìn thẳng vào tên mặt sẹo: “Các người muốn giết tôi?”
“Cũng coi như là có chút giác ngộ.”
Tên mặt sẹo cười nhạo: “Người muốn giết mày đã nói rồi, nếu như mày thành thật trốn chui trốn nhủi ở Thiên An thì sẽ không làm gì mày, nhưng mà mày lại không biết sống chết, cứ phải đến Yên Kinh…”
Những lời phía sau anh ta không nói nữa, nhưng mà Vương Nhất cũng hiểu rõ ý của anh ta, chỉ là trên mặt anh không hề có vẻ e ngại.
Một nụ cười không có nhiệt độ, anh nhìn xung quanh rồi hỏi: “Sẽ không có ai đến đây chứ?”
“Mày còn trông chờ có người khác đến cứu mày?”
Tên mặt sẹo kinh ngạc nhìn anh: “Đừng có mơ tưởng viển vông, tao đã bố trí chướng ngại vật trên đường rồi, không có ai đến đây đâu, còn camera đã được tắt đi.”
“Vương Nhất, đến chết rồi mà mày vẫn chưa rõ người mà mày đắc đội là nhân vật như thế nào.”
“Còn con gái của mày nữa, nó mới năm tuổi, chỉ bởi vì mày mà nó phải chết, hahaha…”
Nói một hồi, tên mặt sẹo thoải mái cười to.
Vương Nhất lại lắc đầu: “Mày hiểu lầm rồi, nếu như bọn mày đã chọn mộ cho mình xong rồi, vậy thì tao cũng đỡ phải tốn công.”
“Cái gì?”
Lời này vừa mới nói ra, biểu cảm của tên mặt sẹo trở nên cứng đờ, gã ta khó hiểu nhìn Vương Nhất.
Nhưng Vương Nhất căn bản không thèm nhìn bọn họ, anh chỉ chạm nhẹ vào đầu Vương Tử Lam.
“Tử Lam, ba đưa con đi gắp thú bông nha, có được không?”
Vương Tử Lam có hơi sợ, nhưng mà vẫn rụt rè gật đầu: “Vâng ạ.”
“Đi thôi.”
Vương Nhất thật sự nắm lấy bàn tay nhỏ của Vương Tử Lam? Hai ba con quay người rời đi.
“Đứng lại đó cho ông đây.”
Tên mặt sẹo nhìn thấy mà hốc mắt đỏ ngầu, gã ta nổi giận: “Sắp chết đến nơi mà còn láo xược như thế, mẹ nó, lên hết cho tao đi, cứ chém thẳng cho tao, không cần phải bỏ qua cho con bé đó.”