CHƯƠNG 951
Vương Nhất không đáp mà chỉ quay đầu nhìn Lãnh Nhan rồi cười lạnh: “Mang lên đây!”
“Vâng.”
Lãnh Nhan tuân lệnh, sau đó mở cốp xe và lấy ra một vật hình lập phương dài.
Ầm——
Cô ta vứt vật đó ra trước mặt tất cả mọi người.
Trong phút chốc, mọi người đều sững sờ và nín thở.
“Đây là——“
Màu đỏ son, bên trong rất rộng rãi.
Đó là một cỗ quan tài màu đỏ.
Dưới cái nắng như thiêu như đốt, khuôn mặt của mọi người trong nhà họ Lý đều đau rát.
Không ai có thể ngờ rằng, “phần quà” Vương Nhất vừa nói lại là một cỗ quan tài màu đỏ.
Chiếc quan tài nặng nề, bên trong trống rỗng, màu đỏ son đập thẳng vào mắt bọn họ.
“Hiếp người quá đáng…..hiếp người quá đáng!”
Hai mắt Lý Phan long sòng sọc và đỏ như máu, ông ta tức run người.
Trong suốt nửa thế kỷ đứng ở nước H đến nay, nhà họ Lý chưa bao giờ bị nhục mạ như vậy. Thế mà hôm nay, một thằng ở rể phế vật không chút bối cảnh lại dám hỗn xược mang một cỗ quan tài đỏ đến, rõ ràng là đang xem thường bọn họ.
Lý Tinh Sở vừa ngạc nhiên vừa tức giận, bây giờ mà anh ta còn không nhìn ra cỗ quan tài này dùng để chuẩn bị cho anh ta sao?
“Đây là đồ tặng tôi sao?”
Anh ta nheo mắt, sát khí bừng bừng.
Ánh mắt Vương Nhất dần trở nên lạnh lẽo: “Là anh họ của Khinh Hồng mà lại sai người bắt cóc cô ấy, anh nói xem mình có đáng chết không?”
Lý Tinh Sở tức tới bật cười: “Chẳng lẽ anh không hiểu tại sao tôi phải làm thế sao?”
Vương Nhất không đáp mà chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.
“Vương Nhất, dù anh có là tổng giám đốc của một công ty đã lên sàn thì cũng không xứng với em họ tôi chứ đừng nói tới chuyện anh chỉ là một thằng phế vật không có việc làm, anh là cái thá gì mà có thể ở cạnh em họ của tôi?”
Lý Tinh Sở sải bước tới trước mặt Vương Nhất rồi lạnh lùng nhìn anh: “Ngay từ đầu, em ấy và anh đã là người của hai thế giới khác nhau. Sự chênh lệch này không thể bù đắp bằng nỗ lực đâu.”
“Dân hạ đẳng thì phải tự ý thức được mình là dân hạ đẳng, tìm một cô gái bình thường và sống một cuộc đời bình thường không tốt sao?”
Trong trang viên to lớn, giọng nói cuồng ngạo của Lý Tinh Sở vang lên.
Sự cuồng ngạo này không thể bắt chước, đó là bẩm sinh, là thứ đã thấm vào tận xương tuỷ.
“Dân hạ đẳng?”
Vương Nhất cũng bị những lời này chọc tức, anh híp mắt lại, trong mắt thoáng qua một tia nguy hiểm: “Anh chẳng qua có xuất thân tốt một chút thôi, thế mà đã tự xưng là “người thượng đẳng” sao? Hơn nữa, sao anh biết tôi là người không quyền không thế. Không chừng thân phận của tôi còn cao quý hơn cả Lý Thế Nhân thì sao?”
“Hỗn xược!”
Lý Tinh Sở tức giận trợn trừng mắt: “Anh là cái thá gì mà dám gọi thẳng tên gia chủ?”