CHƯƠNG 975
Lý Thế Nhân cũng khẽ gật đầu, tuy không lên tiếng, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.
Không phải rất tươi, nhưng trông rất thoải mái, rất tự nhiên, đây chính là sự cưng chiều.
Trong lòng Vương Nhất càng xuýt xoa, thầm nghĩ, đây là tình yêu của ba.
Rõ ràng 1 giây trước còn vì sự mạo phạm của anh mà muốn giết người diệt khẩu, lại vì hành vi vô ý xông vào của Lý Tuyết Nhi mà bị gián đoạn, vẻ mặt cũng trở nên như tấm trong gió xuân, do đó có thể thấy, ông ta không muốn phá hỏng hình tượng vĩ đại của mình trong lòng con gái út.
Lý Tuyết Nhi thở phào một hơi: “Vậy em yên tâm rồi, thật là, chị em còn không yên tâm, bảo em đi xem thử…”
Vương Nhất lúc này mới ngộ ra, Lý Thế Nhân cũng hơi liếc nhìn anh, thì ra Lý Khinh Hồng bảo Lý Tuyết Nhi tới, là vì lo lắng ba vợ sẽ làm khó Vương Nhất.
Lý Thế Nhân trầm mặc một lúc, bỗng nhiên chỉ vào Vương Nhất rồi hỏi: “Tuyết Nhi, con cảm thấy cậu ta như thế nào?”
“Ba nói anh rể sao? Anh ấy rất tốt!”
Lý Tuyết Nhi nói rất thẳng thắn: “Anh ấy rất có trách nhiệm và biết gánh vác, cũng rất chăm sóc con, ngay cả con cũng ngưỡng mộ chị tìm được một anh rể tốt như vậy.”
“Vậy sao?”
Lý Thế Nhân mỉm cười, không nói gì nữa.
“Hai người không cãi nhau thì tốt.”
Lý Tuyết Nhi rất nhanh thì rời đi.
Sau khi cô ta rời đi, bầu không khí trong phòng sách lần nữa trở nên căng thẳng.
Nụ cười trên mặt Lý Thế Nhân dần tắt, lại tiếp tục lộ phong mang.
Vương Nhất cũng mang ánh mắt lạnh lẽo, nhìn Lý Thế Nhân.
Nhưng ai cũng cảm nhận được, bởi vì sự xông vào của Lý Tuyết Nhi, không ai có sát ý mãnh liệt như trước nữa.
“Tôi lại có thêm một lý do ghét cậu.”
Lý Thế Nhân mở miệng trước, lạnh lùng nói: “Tôi tổng cộng có hai cô con gái, một đứa bị cậu bá chiếm, đứa còn lại cũng rất ỷ lại vào cậu.”
“Quá khen.”
Vương Nhất khẽ mỉm cười, đáp.
Lý Thế Nhân trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nói: “Cậu chỉ biết trốn ở sau lưng phụ nữ ư?”
Vương Nhất vẫn không thay đổi sắc mặt, mỉa mai ngược lại: “Nếu nói tới chuyện trốn ở sau lưng phụ nữ, bác trai mới là tổ tông.”
Mẹ của Lý Khinh Hồng là đệ nhất mỹ nhân của Yên Đô, hôn nhân của Lý Thế Nhân và bà ấy, giống như Vương Nhất và Lý Khinh Hồng hiện nay.
Sự tuần hoàn của một thế hệ, tất cả đều giống nhau.
Tuy nhiên, lời của Vương Nhất không khiến Lý Thế Nhân tức giận, ông ta chỉ nhìn về phía xa với ánh mắt phức tạp.
“Đi thôi, cuộc nói chuyện của chúng ta dừng tại đây.”
Một lát sau, ông ta hoàn hồn, vẻ mặt bình thường nói với Vương Nhất.
Vương Nhất cũng gật đầu, không hài lòng nửa ngày, còn nói nữa cũng không có nghĩa lý gì.