CHƯƠNG 980
“Anh đưa hai mẹ con tới khu vui chơi Yên Kinh chơi nhé?”
Đột nhiên, Vương Nhất mở miệng nói.
Lý Khinh Hồng lập tức có vẻ mặt rất ngạc nhiên, trong lúc đang do dự, Vương Tử Lam chạy lại, kích động tới mức cực kỳ thích.
“Mẹ, con muốn đi khu vui chơi!”
Lý Khinh Hồng trầm mặc một lát, ánh mắt nhìn sang Vương Tử Lam trở nên ôn hòa hơn.
Nói ra câu xuất phát từ đáy lòng: “Vương Nhất, cảm ơn anh.”
Cô bỗng nhiên phát hiện, nội tâm vốn như một vùng nước chết, thoáng cái thì có chút ánh sáng.
Từ lúc quen biết Vương Nhất đến bây giờ, anh đều luôn tỉ mỉ quan tâm tâm trạng của cô, bất cứ một chút cảm xúc nhỏ gì, cũng không thoát khỏi mắt của anh.
Vương Nhất bật cười: “Anh từng nói, bất cứ chuyện gì, anh đều sẽ đối mặt với em.”
“Em cũng muốn đi—”
Lý Tuyết Nhi tai thính, vừa nghe sắp đi khu vui chơi thì lon ton chạy tới.
Lại bị Lạc Thanh Thủy vỗ đầu: “Vợ chồng người ta hẹn hò, cái bóng đèn như cháu góp vui cái gì.”
“…”
Lý Tuyết Nhi ôm trán, vẻ mặt bất mãn: “Cháu cũng muốn đi mà.”
Lạc Thanh Thủy vui rồi: “Được, dì út đi cùng với cháu.”
Lý Tuyết Nhi lập tức mếu mặt: “Vậy cháu vẫn là ở nhà đi.”
“Cháu có ý gì? Dì dung mạo như hoa, còn dám chê dì?”
Lạc Thanh Thủy lập tức nổi giận, đuổi Lý Tuyết Nhi chạy khắp phòng.
Ăn xong bữa sáng, Vương Nhất dẫn Lý Khinh Hồng Vương Tử Lam xuất phát.
Suy nghĩ của anh rất đơn giản, dù sao bữa tiệc diễn ra vào buổi tối, ban ngày chơi chán rồi đi.
Vừa tới khu vui chơi, Vương Tử Lam giống như ngựa hoang tuột dây cương, chạy nhanh, Lý Khinh Hồng vẫn không buông, nhìn nhiều trò chơi như vậy mà lắc đầu: “Vương Nhất, anh đi cùng với Tử Lam đi.”
Tuy nhiên, mới vừa nói xong thì bị Vương Nhất bế lên.
Lý Khinh Hồng lập tức sửng sốt thốt lên một tiếng: “Á! Vương Nhất, anh làm cái gì?”
“Có từng nghe một câu, lúc không vui thì phải lớn tiếng, như vậy mọi cảm xúc tiêu cực sẽ tránh xa em.”
Trên mặt Vương Nhất nở nụ cười chân thành, bế cô vừa đi vừa nói.
Nhìn góc nghiêng gương mặt của Vương Nhất, Lý Khinh Hồng lập tức không nói gì nữa, cũng không giãy dụa, để mặc Vương Nhất bế.
Dưới sự dẫn dắt của Vương Nhất, Lý Khinh Hồng ngồi lên một chiếc thuyền cướp biển.
Ý nghĩa như tên, mới đầu chỉ lắc nhẹ, nhưng biên độ rung lắc sẽ càng lúc càng nhanh, cuối cùng theo phương thẳng đứng.
Khách xung quanh không ngừng hét to, duy chỉ có Lý Khinh Hồng, túm chặt tay của Vương Nhất, bị dọa cho mặt mày trắng bệch.
Vương Nhất lại nhìn cô: “Làm giống anh, hét lên.”
Nói xong thì hét lớn một tiếng.