Trên trời có Ông Trời, mà dưới đất thì có Địa Phủ.
Đây dường như đã là một quy tắc tồn tại trong đầu của tất cả mọi người. Dù là vua chúa hay dân đen, dù tin hay không tin vào thần phật vì cũng không ai dám không tin vào Ông Trời.
Mọi chuyện trên đời này cũng đều do Ông Trời sắp đặt. Người sống là do Ông Trời quản.
Mà người chết là do Địa Phủ quản.
Trần Vũ những tưởng những câu chuyện về thần tiên chỉ là những câu chuyện vu vơ không có thật, và nó cũng mặc định những kẻ tin vào những thứ đó là những kẻ có vấn đề về tâm thần. Bao gồm cả Vương Chột, bản thân Trần Vũ không hiểu tại sao một kẻ giang hồ nhưng Vương Chột lại tin vào tiên nhân tới thế.
Nay thì Trần Vũ đã biết rồi, vào giờ phút này đây, có một con quỷ đứng trước mặt hắn. Mà đã có quỷ thì tất nhiên phải có thần tiên, chả có lý gì thế gian chỉ tồn tại độc nhất mỗi loài yêu ma. Mà con bé Sở Nhu bằng tuổi hắn trước mặt cũng có thể là một trong những thần tiên trong lời dân gian.
“Không thể tin được. Vậy viên đan dược ban nãy chả lẽ là tiên đan? Đúng thật rồi, chỉ có tiên đan mới có diệu dụng như thế”
Trần Vũ nhìn chăm chăm vào bàn tay mình, đúng là thể lực và cả các giác quan của Trần Vũ đã được cải thiện rất nhiều và chắc chắn chuyện này không phải là mơ. Nghĩ tới chuyện mình vừa nuốt được một viên tiên đan, cả cơ thể Trần Vũ trở nên hưng phấn một cách khó hiểu.
Chả lẽ Trần Vũ hắn cũng sẽ trở thành thần tiên.
Trong lúc Trần Vũ còn đang mê mẩn với những suy nghĩ viễn vông thì Sở Nhu đã bắt đầu ra tay. Ngọn lửa ma mị màu xanh lá kia không hề tỏa ra sức nóng nhưng có vẻ con quỷ trước mắt lại rất e ngại nó. Nó lùi lại hắn một bước khi thấy cái lồng đèn bắt đầu cháy sáng lên.
“Khống Đăng Thuật: Phệ Diễm”
Sở Nhu vừa hét vừa chỉ hai ngón tay vào cơ thể của con quỷ kia. Tức thì ngọn lửa bên trong bay ra lao vù tới con quỷ kia giống như một mũi tên. Trần Vũ hét toáng lên vì sợ hãi. Chỉ thấy ngọn lửa nhỏ khi chạm vào cơ thể của con quỷ thì bùng lên thật dữ dội. Con quỷ phát ra những tiếng tru thê lương rồi lăn đùng ra đất nằm im bặt.
Ngọn lửa vẫn cứ thế thiêu đốt thân thể của con quỷ cho tới khi nó cháy ra tro. Sở Nhu vẫn chưa dừng tay, chỉ thấy lửa càng lúc càng mạnh hơn. Cứ thế đốt mãi tới khi chẳng còn gì từ con quỷ vương lại.
Lúc này sắc mặt của Sở Nhu mới buông lỏng ra, con bé thu ngọn lửa vào trong lồng đèn rồi thổi tắt nó.
“Đó là Oán Thi, đây chỉ là loại ma quỷ cấp bậc cực thấp. Nhưng vẫn rất nguy hiểm với cả hai đứa chúng ta, nên từ giờ cậu phải cẩn thận” Sở Nhu vẫn cầm chặt lồng đèn sắc mặt cực kỳ nghiêm túc nói.
“Cậu không hề bảo là đi chuyến này sẽ gặp ma quỷ. Còn nữa, cậu là ai và cái lồng đèn kia rốt cuộc là cái gì?” Trần Vũ vẫn chưa hết thắc mắc, thật lòng nó không thể cứ thế im lặng và không để ý tới mọi chuyện được. Tuy oán thi kia rất nhanh chóng đã bị tiêu diệt nhưng nếu thêm vài chục con thì liệu cái lồng đèn của Sở Nhu có đủ để bảo vệ hai đứa không?
“Tớ cũng không bảo là không có ma quỷ. Cậu chỉ cần biết, cậu đi theo tớ để lấy U Minh Thảo, còn tớ đi với mục đích riêng của tớ. Cậu không cần phải hỏi nữa. Nhiệm vụ của cậu là giữ cho kỹ mấy hũ tro người chết” Sở Nhu chỉ tay vào ba cái bình ngọc rồi nghiêm giọng, thật tình con bé không phải là người như thế.
Nhưng Sở Nhu ý thức được, nếu nó không nghiêm túc thì chẳng biết tới bao giờ nó mới có thể quay về Nhân Tổ. Nếu cứ mãi như thế này, quay về Nhân Tổ chả khác gì chịu chết.
Trần Vũ giật bắn mình, chỉ vào mấy cái bình ngọc nhìn sơ qua thì rất đẹp đẽ này.
“Tro người chết?”
Sở Nhu gật đầu rồi quay mình đi nhanh. Trần Vũ cũng nhanh chóng theo sau, nó không dại gì mà ở chốn này một mình. Chẳng biết trước được lúc nào sẽ có thêm một con quỷ từ đâu vồ tới.
Dọc đường đi, Trần Vũ không ngừng nghĩ về thân phận của Sở Nhu nhưng mỗi lần định mở miệng nói thì Sở Nhu đã vội vàng gạt qua một bên. Không muốn hỏi nhiều nên Trần Vũ chỉ có thể tự suy nghĩ, không biết Sở Nhu có phải là thần tiên hay không? Nếu thật sự như thế thì Trần Vũ hơi bất ngờ, vì trong trí tưởng tượng của hắn thần tiên phải là một người khác.
Lúc này Trần Vũ lại nhớ tới những lời miêu tả của Vương Chột về thần tiên. Mà Sở Nhu càng nhìn đúng là càng giống với lời miêu tả của Vương Chột, sự tò mò của Trần Vũ lên tới địa điểm thì nhanh chóng bị đè nén xuống bởi cảnh tượng trước mắt.
Trần Vũ nuốt nước bọt, không biết từ lúc nào hai chân của Trần Vũ đã run lẩy bẩy. Nó suýt tí nữa phải quỳ xuống mà nôn thốc nôn tháo. Sở Nhu thì nhanh hơn, vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì đã quay lại nôn vào trong người Trần Vũ một bãi. Dù sợ hãi nhưng Trần Vũ cũng nhìn Sở Nhu bằng ánh mắt khó hiểu.
“Đừng cười, cho dù có là thần tiên thì tớ cũng chỉ là con gái thôi. Huống hồ tớ không phải là thần tiên” Sở Nhu ngượng ngùng nói, hai gò má của con bé gỏ gay trông không hợp tí nào với khuôn mặt tái xanh.
Trần Vũ cũng lắc đầu không để ý, nó cố gắng không nhìn vào cái hố trước mắt.
Trước mắt hai đứa là một cái hố rộng, không biết được cái hố đó sâu bao nhiêu vì nó đã đựng đầy máu đỏ. Nhìn cái hố trông chả khác gì một cái hồ nhỏ, mà nước trong hồ lại là máu tươi. Bên trong cái hồ đầy máu tươi là những cái đầu trai có, gái có, già trẻ đều đủ cả. Phần cơ thể còn lại của họ thì được xiên lên những cái cây cao đằng sau hồ.
Ở cái cây cao nhất có một cái xác. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi chết trong tư thế treo cổ, đó cũng là cái xác duy nhất còn nguyên vẹn cả đầu. Hai mắt của cái xác lồi ra ngoài, cơ thể hắn không biết đã chết từ bao lâu lúc này đã lúc nhúc giòi bọ. Thậm chí còn có những con còn bò trong hốc mắt.
Trần Vũ đã không chịu được nữa. Nó gục đầu xuống nôn sạch tất cả những thứ có trong bao tử. Nước mắt nước mũi của Trần Vũ chảy đầy cả ra. Nó đứng dậy toan quay đầu bỏ chạy thì được giữ lại bởi Sở Nhu, con bé lúc này cũng tèm lem nước mắt trên mặt. Thậm chí trông Sở Nhu còn sợ hãi hơn cả Trần Vũ.
Càng nhìn hai đứa càng sợ hãi. Chạy thì chạy không được, mà ở lại thì không tài nào di chuyển thân thể được. Cả hai đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho chết khiếp.
“Tớ cứ tưởng câu chuyện cậu kể chỉ là kể để dọa tớ” Trần Vũ nói, giọng nó run run. Lúc này nó đã ngồi bẹp xuống đất lấy hai tay che mắt lại.
“Tớ đâu có nói đùa. Đây cũng là lần đầu tiên tớ thấy nó gần tới vậy. Bình thường tớ đã về từ lúc vào trong khu vực có lưu huỳnh dày đặc rồi”
Sau một hồi rất lâu, cả hai đứa nhỏ mới tỉnh táo lại được. Trần Vũ lau nước mắt rồi đỡ Sở Nhu dậy. Cả hai đứa đều phân vân không biết có nên hoàn thành mục đích hay không?
Trần Vũ nếu lấy được U Minh Thảo thì có thể giúp được Vương Chột một phần. Còn Sở Nhu thì mục đích của con bé còn nặng nề hơn nhiều. Nó liên quan tới cả tương lai và số mệnh của con bé.
“Cậu còn giữ con dao găm tớ đưa cho cậu không?” Sở Nhu nén nước mắt hỏi Trần Vũ.
Trần Vũ gật đầu lấy con dao găm giắt ở hông ra đưa cho Sở Nhu xem. Con bé lúc này mới thở phào, nó đứng suy nghĩ một lúc rồi mới giải thích cho Trần Vũ.
“Tớ không vào được. Cần một người phàm cầm con dao này cắm vào cái mộ đá thật to trước cái hố. Lúc đó thì cái trận pháp gì gì đó của nơi này mới được phá giải, U Minh Thảo mọc ngay ở đó cậu chỉ hái nó ra là được. Sau đó cậu hãy cứ về trước đi”
Sở Nhu nuốt nước bọt nói, cả cơ thể nó run run. Nó đang đứng trước bước ngoặt của cả đời, nếu nó vì sợ hãi mà ngần ngại không dám làm thì số mệnh của nó coi như đang khép lại chậm rãi.
Trần Vũ thì khác, nó tỏ ra rất chần chừ. Dù sao Sở Thần Y cũng có nói, có U Minh Thảo hay không vẫn trị được, chẳng qua nếu có thì bệnh tình sẽ khỏi hẳn hoàn toàn thôi. Liệu có đáng để nó mạo hiểm hay không. Sở Nhu lo lắng nhìn Trần Vũ, sợ rằng nó không đồng ý với yêu cầu của mình nên Sở Nhu quỳ xuống, dập đầu thật mạnh xuống đất khiến cho máu tươi chảy ra.
“Nếu ngươi giúp ta lần này. Lớn lên Sở Nhu ta nhất định sẽ gả cho ngươi”
Trần Vũ còn chưa kịp đỡ Sở Nhu dậy thì nghe câu nói đó. Trong phút chốc mặt nó đỏ gắt, nó nhanh chóng nắm hai tay Sở Nhu kéo lên và làm bộ như không thấy vẻ mặt cũng đỏ gắt của Sở Nhu.
“Tớ làm, tớ làm” Trần Vũ nói thế nhưng trong lòng cũng rất run. Nó bước lại gần cái hố, càng tới gần nó thấy càng lạnh. Trần Vũ có cảm giác như mình đang nghe được tiếng hàng trăm linh hồn đang giãy dụa trong đau đớn, Trần Vũ bịt tay chạy nhanh lại cái mộ đá trước cái hố rồi dùng hết sức bình sinh cắm thật sâu con dao xuống đất.
Nó nhắm mắt lại chờ đợi thứ gì đó xảy ra. Nhưng vẫn chẳng có gì xảy ra cả. Trần Vũ thở phào, nó hái lấy một nắm cỏ kế bên mộ đá, không cần biết nó có phải là U Minh Thảo hay không rồi nhanh chóng chạy về phía Sở Nhu.
“Quái lạ thật? Sao không có gì xảy ra thế này?”
Sở Nhu bước tới phía trước mấy bước, thấy không có gì xảy ra Sở Nhu bước tới tận chỗ cái mộ đá. Theo lý thuyết thì phải có gì đó xảy ra mới phải. Suy nghĩ của con bé còn chưa dứt thì giọt máu đầu tiên trên trán của Sở Nhu rơi xuống cái mộ đá.
Tức thì một âm thanh thê lương vang lên, tiếng của hàng trăm sinh mạng bị sát hại cùng lúc thét lên làm cho cả hai đứa điếc tai. Những cái xác đang bị ghim trên cây bắt đầu rơi xuống.