Chân Mệnh Hoàng Hậu

Chương 36



Editor: huyetssacthiensu

Động tác đóng cửa dừng lại, người cũng sững sờ, Hứa Tĩnh Ngữ định liệu trước đẩy cửa muốn đi vào, ai biết dùng sức đẩy không ra. Hai tay Hứa Tâm Dao vẫn túm chặt lấy cửa, trong chốc lát hồi thần, bộ ngực phập phồng, khí tức có chút bất ổn, cố gắng trấn định trả lời “Ta không hiểu ngươi nói cái gì, trời tối rồi, ta muốn nghỉ ngơi, trên người ngươi đang bị thương, mau trở về dưỡng thương cho tốt đi.”

Hơi rũ mặt không cho Hứa Tĩnh Ngữ nhìn thấy nét mặt của mình, tay dùng sức muốn đóng cửa.

Bộ dáng rùa rụt cổ này lại làm cho Hứa Tĩnh Ngữ đang miễn cưỡng nín nhịn phải bạo phát, vô cùng tức giận cười lạnh “Cũng được, ngươi không cho ta vào, ta sẽ ở trong sân nói, để xem là ngươi chột dạ hay ta đây.”

Vừa dứt lời người đã bị Hứa Tâm Dao kéo vào phòng, đồng thời đuổi bọn nha hoàn ra khỏi phòng.

Lúc này mặt trời đã lặn, bên ngoài chỉ còn chút ánh sáng le lói, trong phòng đã đốt nến. Hứa Tâm Dao đóng kỹ cửa lại, đi đến bên ghế ngồi xuống, không thèm liếc mắt nhìn Hứa Tĩnh Ngữ. Hứa Tĩnh Ngữ tất nhiên là rất đắc ý, cho rằng nàng như vậy là đã thỏa hiệp, cũng ngồi xuống ghế.

Chỉ là vừa ngồi xuống nét mặt ngừng lại, cau mày đứng lên không lên tiếng.

“Ha ha.”

Hứa Tâm Dao liếc mắt nhìn nàng cười, vừa rồi bị An Dương công chúa đánh nên bây giờ không thể ngồi.

“Có gì đáng cười!”

“Còn nhỏ mà tâm tư đã ác độc như vậy, lớn lên còn như thế nào nữa!”

không chỉ mặt gọi tên nhưng Hứa Tâm Dao biết nàng ta nói tới ai, chỉ nghe không lên tiếng, nhìn chén trà trong tay đến xuất thần. Hứa Tĩnh Ngữ thầm mắng hồi lâu nhưng không thấy có tiếng phụ họa, đẩy tay Hứa Tâm Dao, cực kỳ bất mãn “Chẳng lẽ ngươi không cho rằng nàng ta rất quá đáng sao!” Coi Hứa Tâm Dao đương nhiên là người của mình.

Hứa Tâm Dao ngẩng đầu nhìn Hứa Tĩnh Ngữ, nhìn nàng dung mạo đẹp đẽ bởi vì oán hận mà thay đổi vặn vẹo, không thể nhìn ra được là tiểu thư của Quốc công phủ. Quả thật như là người đàn bà chanh chua ngoài phố, khí chất cùng độ lượng nên có đều không có. Khóe miệng nhếch lên bình tĩnh nói “Ngươi muốn lấy lòng công chúa, lại muốn châm ngòi ly gián nàng ta với tam muội, công chúa thông minh không mắc mưu, hơn nữa lại là chính ngươi xin chịu phạt, trách ai bây giờ?”

“Chỉ trách chính ngươi thôi.”

“Ta chỉ nghe nói nàng cùng tam muội không hiểu chuyện lại chưa được dạy quy củ, cho nên có chút coi thường!”

Hứa Tâm Dao trả lời Hứa Tâm Dao, nói xong mới thấy không đúng, dừng một chút lại thấy tức giận, một lần nữa đẩy bả vai Hứa Tâm Dao “Ngươi có ý gì! Ta đến tìm ngươi là để ngươi nghĩ biện pháp cho ta, không phải để ngươi cười nhạo ta, ngữ khí bỏ đá xuống giếng của ngươi như này là sao đây?”

“Nếu không phải thấy hai ta ở chung một mái nhà, ta sẽ không tìm ngươi đâu!”

Trừ ta ra ngươi còn có thể tìm ai? Những lời này Hứa Tâm Dao cũng lười nói ra. Buông cái chén ngọc trên tay xuống đứng lên, đi thong thả trong phòng vài bước, cuối cùng đứng dựa vào cửa, cách vài bước nhìn Hứa Tĩnh Ngữ lửa giận không giảm, nghiêng đầu cười nhạo “Tam muội lớn lên cùng công chúa trong cung.”

“Cho dù các nàng cái gì cũng chưa hiểu, nhưng các nàng có nhiều hơn một loại bản năng so với chúng ta.”

“Cái đó chúng ta không học được.”

Đó là bản năng sinh tồn trong cung. Có thể ở trong cung hỗn loạn làm cho người ở trên cao sủng ái các nàng, lại không làm cho các nô tài oán hận chủ tử không tốt là loại bản lĩnh tốt nhất. sự thương xót trong cung cũng có thể thành thạo, làm sao chỉ một câu nói của ngươi có thể châm ngòi ly gián được?

Những lời này lại làm cho Hứa Tĩnh Ngữ khinh thường.

“Ngươi nghĩ hơi quá về các nàng rồi, chẳng qua là ỷ vào sự yêu chiều của Hoàng Hậu cùng Thái Tử mà thôi!” Tràn đầy khinh thường.

“Hôm nay là do ta khinh địch, về sau hai chúng ta liên thủ, ta có thể đạt được điều ta mong muốn, ngươi cũng có thể đạt được điều ngươi mong muốn, ngươi thấy sao?”

Hứa Tâm Dao không trả lời câu hỏi của Hứa Tĩnh Ngữ, sắc mặt bình tĩnh.

“Ngươi muốn cái gì?”

“Thân là thứ nữ, phần của ngươi kém đích nữ là đương nhiên; Đại bá phụ tuy không thương ngươi như thương tam muội, nhưng vẫn là câu nói kia, thân là thứ nữ, ngươi được như vậy cũng đã nhiều; tuy rằng Đại bá mẫu không thân thiết với ngươi, nhưng gì mẹ cả nên làm người cũng đã làm, là do ngươi lòng tham không đáy.”

“không cắt xén của ngươi, không cấm ngươi đi lại với di nương đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ ngươi.”

“Ngươi còn muốn cái gì!”

một câu lại một câu, từng bước tới gần, lui đến khi trong con người chỉ còn đọng lại bất mãn cùng chất vấn.

Tại sao ngươi phải bám lấy ta!

“Hạ nhân vô lễ với ngươi, thậm chí nha hoàn trong phòng cũng nghe theo sự sai khiến của ngươi, đó cũng là do ngươi không phải là chủ! Luôn luôn nghĩ mình là do di nương sinh ra, luôn oán hận người khác vì sao tốt hơn ngươi! Ai sinh ra có thể lựa chọn? Muốn trách thì chỉ trách ngươi không phải do phu nhân sinh ra!”

“Ngươi chỉ có thể nhìn thấy bây giờ tam muội rất vui vẻ, có Thái Tử che chở nàng. Vậy ngươi có nghĩ tới lúc nàng còn chưa cai sữa đã phải rời khỏi mẫu thân hay không? Lúc còn nhỏ nàng đã phải rời khỏi nhà, hơn nữa lúc đó còn không thể xác định được tương lai. Tất cả những gì nàng có bây giờ là bản thân nàng nên được, không liên gì đến ta và ngươi!”

“Ngươi muốn oán, muốn hận, đó đều là việc của ngươi, đừng lôi vào người ta!”

Hứa Tĩnh Ngữ nắm chặt cạnh bàn, Hứa Tâm Dao nói một câu trên tay nắm chặt thêm một chụt, cuối cùng thậm chí móng tay còn cào lên bàn, không ngừng thở hổn hển, mặt lại vặn vẹo nghiến răng nghiến lợi “Ngươi đừng nói với ta có hay không cũng được, chẳng qua là ngươi muốn lấy lòng mẫu thân!”

“Ngươi đương nhiên phải nghe lời, đươnh nhiên phải làm cho tam muội, nếu không thì cuộc sống an nhàn của ngươi cũng không còn.”

Hứa Tâm Dao cũng nổi giận, hôm nay phải nói hết cho rõ ràng, nếu không người này sẽ bức điên mình!

“Nghe lời Đại bá mẫu là đương nhiên, nàng là trưởng bối của ta, là bá mẫu của ta. Làm cho tam muội cũng là đương nhiên, nàng là muội muội, ta là tỷ tỷ! Hơn nữa tam muội cần ta làm cái gì? Nàng không thiếu cái gì, cũng không cần ta làm cái gì. Ngươi đừng ly gián, ta sẽ không nghe!”

Nghe được những lời này, Hứa Tĩnh Ngữ bình tĩnh trở lại, quỷ dị nhìn Hứa Tâm Dao cười.

“nói cách khác, ngươi sẽ không giúp ta đúng không?”

“Đúng, ta còn mong ngươi cách xa ta ra một chút, tốt nhất là không gặp mặt.”

Hứa Tâm Dao thật sự chịu đủ rồi, lúc nào cũng bất âm bất dương lại bỏ không được, không chú ý một chút là lại dính tới. Làm gì có đạo lý ngàn ngày phòng trộm! Tốt nhất là giải quyết một lần cho xong.

Đăm chiêu gật đầu, khôi phục bình tĩnh, thậm chí còn có tâm trạng châm trà cho mình, chậm rãi thưởng thức.

Cười khen “Trà của nhi muội quả nhiên còn thơm hơn so với của ta.”

Hứa Tâm Dao không nói lời nào, chỉ phòng bị nhìn chằm chằm Hứa Tĩnh Ngữ, không biết nàng ta lại muốn làm cái gì.

Quả nhiên, Hứa Tĩnh Ngữ cũng không cần Hứa Tâm Dao trả lời, nhướn mày nói “Ngươi nói xem, nếu ta đem việc hôm nay nói cho mẫu thân, nàng cũng sẽ cho ta trà ngon như vậy chứ? Để ta nghĩ lại, nên nói như thế nào đây? nói ngươi hôm nay đi phòng trên thật ra là vì muốn gặp Thái Tử một lần được không?”

không để ý Hứa Tâm Dao lại trắng bệnh mặt mà nói tiếp.

“Hay trực tiếp nói là ngươi vẫn luôn tâm niệm muốn Thái Tử ca ca của tam muội đây?”

Hứa Tĩnh Ngữ có lòng riêng, Hứa Tâm Dao cũng có, khúc mắc của nàng chính là Thái Tử điện hạ. Hứa Tâm Dao cũng không biết vì sao, chỉ là ngày bé gặp một lần, người nọ còn không cho mình sắc mặt tốt, vậy mà mình lại quan tâm! đã mấy năm qua, nhưng chưa từng biến mất.

Bản thân mình cũng như quỷ thần xui khiến chủ động xin tam muội khối ngọc bội kia.

Cố gắng đọc sách, cố gắng khiến cho mình tài giỏi hơn. Mặc dù nam nữ học cùng trong một cái cổng nhưng mà lại cách một bức tường thật cao, cho dù mình không muốn nghe, cũng luôn có thể nghe từ những người bên đó nói Thái Tử tài giỏi bao nhiêu, hôm nay lại thi cái gì, ngày mai lại có giải thích gì độc đáo, thậm chí phu tử cũng á khẩu không nói gì.

Cố gắng đọc sách là vì câu nói kia của hắn “Ngươi không xứng”, nhưng mà hắn lại dẫm lên tâm ý của mình.

Hứa Tâm Dao rơi vào hồi ức không lên tiếng, Hứa Tĩnh Ngữ đắc ý nhướn mày, vỗ vỗ bả vai nàng “Ngươi hãy suy nghĩ kỹ, ngày mai ta đợi câu trả lời thuyết phục của ngươi, ta đi về trước.” Rất tự mãn, bắt được thóp của ngươi, ngươi tất nhiên phải nghe lời ta! Vừa quay người cánh tay đã bị bắt lấy.

“không cần.”

“Cái gì?” Hứa Tĩnh Ngữ không hiểu quay đầu.

Hứa Tâm Dao ngẩng đầu, thản nhiên nói “Ngươi có thể nói cho Đại bá mẫu, dù sao ta cũng chỉ nghĩ trong đầu, ngươi cũng không có chứng cứ. Đại bá mẫu tức giận cũng được, trách mắng ta cũng được, ta đều nhận. Nhưng mà ta tuyệt đối sẽ không cùng ngươi thông đồng làm bậy, ta không muốn biến thành người như ngươi.”

Nhìn Hứa Tĩnh Ngữ chán ghét nói.

“Ích kỷ, xấu xa, không phân biệt tốt xấu, luôn luôn chỉ nghĩ cho mình, ta không muốn biến thành người như ngươi, tuyệt đối không muốn. Ta không nhìn thấy trên ngươi có nửa điểm tốt đẹp, một chút cũng không nhìn thấy.”

Nếu như mình biến thành người như vậy thì thật sự sẽ biến thành người “không xứng” như hắn nói.

Đây là lời khó nghe nhất Hứa Tâm Dao có thể nghĩ tới, cũng là lần đầu tiên Hứa Tĩnh Ngữ nghe được từ miệng Hứa Tâm Dao nói ra. Hứa Tâm Dao thật sự không muốn cùng mình có liên quan.

“Tùy ngươi nói như thế nào, ta không quan tâm! Vài ngày nữa ta sẽ chuyển về nhị phòng, hai chúng ta có gặp nhau ở thư viện cũng chỉ coi như không quen biết!’

“Người đâu!” Cất giọng gọi người.

Bọn nha hoàn vẫn canh giữ ở cửa, nghe được lời Hứa Tâm Dao thì đẩy cửa tiến vào.

“cô nương?”

không hiểu nhìn hai người, từ trước đến giờ toàn là đại cô nương làm cho tam cô nương nói không nên lời, hôm nay làm sao đại cô nương lại phải sững người đây? Hứa Tĩnh Ngữ còn chưa từ thái độ thờ ơ của Hứa Tâm Dao phản ứng lại, lại bị câu nàng muốn chuyển về nhị phòng làm hoàn toàn chết sững, nàng ấy muốn trở về nhị phòng?

Hứa Tĩnh Ngữ buông tay, phân phó nha hoàn “Đại cô nương không khỏe, các ngươi đỡ nàng trở về phòng đi.”

Chữ đỡ nàng nhấn mạnh thêm mấy phần. Mấy nha hoàn hiểu rõ gật đầu, đưa tay kéo Hứa Tĩnh Ngữ còn đang sững sờ, vài người cùng nhau dùng sức, gần như là khiêng Hứa Tĩnh Ngữ ra khỏi phòng.

Đêm khuya vắng người một mình Hứa Tâm Dao nằm trên giường, kinh ngạc nhìn nóc giường, thấp giọng tự quyết định.

“Ngươi chỉ có thể nhìn thấy bây giờ tam muội rất vui vẻ, có Thái Tử che chở nàng. Vậy ngươi có nghĩ tới lúc nàng còn chưa cai sữa đã phải rời khỏi mẫu thân hay không? Lúc còn nhỏ nàng đã phải rời khỏi nhà, hơn nữa lúc đó còn không thể xác định được tiền đồ. Tất cả những gì nàng có bây giờ là bản thân nàng nên được, không có quan hệ với ta và ngươi!”

Vẫn không ngừng lặp lại đoạn đối thoại với Hứa Tĩnh Ngữ.

Lặp lại không biết bao nhiê lần, mãi đến lúc miệng lưỡi khô khốc. Qua một lúc lâu sau xoay người, cuộn người trong chăn mềm mại, mặt cũng vùi sâu vào chăn, cánh tay gấp khúc, nắm chặt miếng ngọc bội.

Nước mặt từ trên mặt rơi xuống, làm ướt chăn mỏng, sau đó, biến mất không thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.