Chân Mệnh Thiên Tử Chuyển Thế

Chương 11: 11: Khởi Đầu




Hai người cùng nhau tới nơi một tòa tháp lớn nằm ở phía Đông Thứ Linh môn.

Hàn Anh lại có chút thắc mắc.
Nơi này là công pháp các ư?
" Đột nhiên muội muốn đến đây làm gì, ta tưởng thường ngày muội đều không có hứng thú với sách vở kia mà?" Đến đây chắc là mượn sách công pháp rồi nhỉ nhưng mà muội ấy...
Hàn Anh cùng Thiên Thiên đến tu viện này thì dừng lại quan sát.

Hai người vẫn đứng bên ngoài hồi lâu...
Công pháp các: đây chính là nơi chứa đựng các bộ công pháp sơ cấp đến Thứ linh dành cho người tu luyện linh sư, trong đây cũng có vài chục bộ cấp trung phẩm và mười cuốn thượng phẩm, tất cả đều là nguồn năng lượng vô cùng quý hiếm để trở thành một Linh sư.
Thiên Thiên cũng là lần đầu tiên đến đây, cũng không biết sau vụ hồi nãy cô đã nghĩ gì rồi, bây giờ trong ánh mắt cô hướng tới tòa tháp trước mặt lại tràn đầy ý chí:
" Ta nhất định phải học hành thật tốt, nhất định lần sau có thể sử dụng sức mạnh của chính mình bịt miệng con vịt giả tạo kia."
Hàn Anh nghe thấy vậy thì bật cười:
" Muội là đang nói tiểu thư nhà họ Lâm kia sao?" Cô bé ngốc này đã tròn sáu tuổi rồi nhỉ, đúng là ý chí khiến người ta rung động.

Mà mấy tháng rồi cũng không thấy Đan Dương quay lại, nhớ lại những chuyện trước kia đúng thật khiến người ta hoài niệm...
Y thấy hắn cứ nhìn cô đến ngơ ra như thế thì khua tay trước mặt hắn:
" Chứ huynh nghĩ là ai?" Nghĩ gì mà huynh ấy vui thế nhỉ.
Hắn thấy bộ dạng lúc này của cô lại cảm thấy có chút đáng yêu:
" Cũng không phải mỗi cô ta mà."
"..."
Hắn tiếp lời:
" Mà muội không cảm ơn ta một tiếng sao, là ta giúp muội giải vây đấy...!Ta cũng không ngại muội lấy thân báo đáp đâu."
Cô lại có chút ngang ngược mà nói lại hắn:

" Vậy huynh muốn lấy mạng của ta à.

Biết thế ngay từ đầu ta không nên chơi với huynh thì hơn." Nể tình bạn bè mấy năm rồi mà hắn lại còn muốn ta đưa mạng mình cho hắn, giúp đỡ nhau là chuyện huynh đệ tốt nên làm không phải sao.

Đừng có mơ!
Thiên Thiên nói xong liền thẳng thừng bước vào trong viện, hắn cũng bất lực mà đi theo:
" Chờ ta với, ta đâu có ý đó.

"
"..."
....
Trong tu viện này chỉ vỏn vẹn một người canh gác duy nhất.

Người phụ nữ ấy chừng hai bảy, mái tóc dài tựa xuống ghế, cô thư thả vừa thưởng trà vừa nghiên cứu một quyển công pháp.

Nghe tiếng mở cửa, cô chưa đợi hai người lên tiếng y đã hỏi:
" Thứ cấp, lớp nào, họ tên, mượn sách làm gì?"
Hai người cũng có chút không thích nghi kịp.
Người này làm việc dứt khoát vậy à?
"..."
Hàn Anh liền tiến lên một bước trước cúi đầu hành lễ:
" Tiểu tử Hàn Anh tinh cảnh thứ cấp.

Đây là lần đầu tại hạ đến đây.

Nhờ cô cô giúp bạn ta tìm vài cuốn sách tu luyện cho người mới bắt đầu."
Vân Nhi - người phụ nữ kia nghe hắn nói xong thì gấp cuốn sách đang đọc dở đứng dậy, y nhìn trên xuống cô bé một lượt rồi lắc đầu:
" Chắc cũng năm sáu tuổi là gì, một chút linh lực cũng không có.

Kẻ không có năng lực thì có làm gì cũng như vậy thôi.

Chậc chậc! Không ngờ bây giờ Thứ Linh môn này lại càng ngày càng tùy tiện rồi, thứ học sinh như này vẫn nhận vào được.

Ta nghĩ bé con nên quay về với mẹ đi, ở đây chỉ lãng phí thời gian của chúng ta thôi." Bình thường không học hành đàng hoàng giờ lại muốn mượn công pháp tu luyện, chán sống rồi sao?
Thiên Thiên nghe y nói vậy lại tỏ vẻ không phục:
" Cô là đang xem thường ta sao?"
Hàn Anh vội ngăn cô lại:
" Cô nói phải, tại hạ sẽ quay về dạy dỗ thêm muội ấy." Cô ấy chắc đã nhìn ra Tiểu Thiên là người như thế nào rồi, vẫn nên ra ngoài hãy tính tiếp vậy.

Nói xong hắn vội kéo cô ra ngoài cửa, vẫy tay lại về phía sau:
" Thứ lỗi đã làm phiền.


Tại hạ xin cáo từ ạ, hẹn gặp lại cô cô hôm khác nhé."
...
" Bỏ ta ra, huynh điên à, ta quay vào trong mượn công pháp, mặc kệ bà ta nói gì..." Đột nhiên lại kéo ta ra làm gì.
Thiên Thiên vừa nói vừa giật mạnh tay hắn ra định quay người đi vào trong.

Hắn lại kéo cô quay lại:
" Nghe ta đi! Quy tắc của mấy người này chính là như vậy, sơ hở một chút lại động thủ.

Lúc đó ta sợ muội không lấy được đồ còn bị thương nữa.

Chúng ta quay về trước đã nhé."
Cô nghe xong liền bình tĩnh lại:
" Vậy...!ta phải làm sao đây." Chắc nhũ mẫu sẽ thất vọng lắm nếu nuôi nấng một người bình thường lại thất bại như ta.
" Sao thế? Còn có ta ở đây mà, lúc đó muội muốn học gì ta cũng sẽ hỗ trợ giúp muội được không?"
Cô lại có chút ngạc nhiên lên tiếng xác nhận lại:
" Thật sao?" Hắn là con trai tướng quân, thân phận cao quý.

Vậy mà lại chấp nhận dạy dỗ một đứa ngốc như ta sao?
Nhìn thấy cô lo lắng hỏi như vậy hắn lại nói:
" Đương nhiên.

Vậy giờ chúng ta bắt đầu học tập ở Thứ Linh trước nhé, sau đó thì luyện công pháp sau."
" Được, thành giao.

Lúc thành công rồi ta nhất định sẽ tìm cách báo đáp huynh thật tốt."
Vậy rồi hai người đã cùng thỏa hiệp với nhau quyết tâm học hành, chuẩn bị cho quá trình tu luyện linh sư.
....
Cuối ngày Thiên Thiên cũng quay trở về thành của Liễu Thanh Y...
Ngoài trong thành U Minh của Thanh Y tuy không lớn nhưng lại chứa nguồn lực phù thủy vô cùng mạnh mẽ khiến các đế quốc khác đều phải khâm phục, Liễu Thanh Y cũng là một trong những người nắm quyền hành bậc cao tại đó.


Mà có lẽ bởi vì thế Thiên Thiên rất được coi trọng trong thành, phù thủy ra vào U Minh đều coi cô như con gái mà đỗi đãi.

Sống trong môi trường như vậy có lẽ nhiều lúc cả cô cũng quên đi việc mình từng là công chúa Thiên Sơn quốc...
" Thiên nhi về rồi sao, hôm nay đi học có vui không?"
Một tiểu phù thủy đi ngang bắt gặp cô liền chào hỏi, cô cũng đáp lại, nụ cười cô lại có chút cứng nhắc:
" Cũng bình thường thôi, cô đang đi đâu sao?"
" Ta đến nhà bếp chuẩn bị ít điểm tâm cho con.

À, đúng rồi! Liễu phu nhân nói nếu con về thì đến gặp người ngay đấy, mau tới thượng thư phòng của y đi nhé..."
Cô nghe xong liền gật đầu tạm biệt cô nương kia rồi một mạch đi thẳng tới chỗ ở của Liễu Thanh Y.
...
Đến trước thư phòng cô từ từ gõ cửa chậm rãi, trong phòng lúc này truyền ra một giọng nói trầm ấm có chút nghiêm nghị:
" Vào đi.

"
Cô nghe vậy liền có chút thấp thỏm đẩy cánh cửa vào trong:
" Nhũ mẫu, con tới rồi.

Người gặp con là có chuyện gì muốn nói sao?..."
"..."
Liễu Thanh Y đang chăm chú xem bản đồ trên bàn, y từ từ đặt xuống một lá cờ đỏ vào một dãy núi gần biên giới Kim An rồi ngẩng đầu lên nhìn cô một cách nghiêm nghị, y rời khỏi bàn đi lại về phía tủ sách cất tiếng:
" Xem ra là ta vẫn chưa dạy dỗ con tốt lắm nhỉ? "
******.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.