Chân Mệnh Thiên Tử Chuyển Thế

Chương 14: 14: Độc Y




Sau khi nhìn xuống dưới, Thiên Thiên đã một màn khiếp sợ mà ngã về phía sau.
Quả nhiên những gì y nhìn thấy đều là thật.

Cô gái kia thấy Thiên Thiên liền đưa tay r3n rỉ cầu cứu.

Lời nói và từng cử chỉ của cô giống hệt những gì xuất hiện trong tiềm thức của y.
Vậy là chuyện này bấy giờ mới thực sự xảy ra, là cô đã vô tình nhìn thấy tương lai sao?
" Tỷ tỷ đợi ta, ta sẽ tìm người cứu tỷ lên.

"
Y nói vọng xuống.
Cô gái kia cũng đã vô cùng nguy kịch, độc tính đã lan đến gần khắp cơ thể, yếu ớt lên tiếng:
" Không...!kịp...!"
Y thấy tình hình này cũng hốt hoảng, nếu gọi người đến thật sẽ chẳng đủ thời gian.

Lúc này y liền đảo mắt xung quanh tìm kiếm, sau đó đã chạy đến đoạn gần đấy kéo ra một đoạn dây leo rồi nhanh chóng quay lại chỗ cô gái đang hấp hối kia:
" Tỷ bám vào dây leo, ta kéo tỷ lên nhé.

" Với sức của ta vẫn có thể được chứ nhỉ.
Nói rồi y vứt đoạn dây xuống, cô gái kia cũng chớp lấy được mà nắm chắc.Y bắt đầu dùng sức, vậy mà vẫn có thể kéo lên được một đoạn rồi.

Bấy giờ độc tính đã từ từ xuyên qua đoạn dây đi lên mà hai người lại không hề hay biết.
Bỗng chốc Thiên Thiên bị một chưởng không rõ từ đâu đẩy cô ra xa, sợi dây cũng bị rơi xuống dưới.

Cô ngạc nhiên đứng dậy:
Tiêu rồi, sợi dây.

" Là ai? "

" Là ta!"
Một tiếng trả lời quen thuộc, Minh Thần đứng đối diện vùng biên giới, cô thấy hắn thì sửng sốt hét lên:
" Huynh làm cái gì vậy, bên dưới còn có người đấy."
Vừa nói y vừa lại gần vách núi, hắn thấy vậy liền đưa tay tạo kết giới ngăn cản cô:
" Không cứu được đâu, muội mau tránh ra đi! " Muội ấy như vậy còn muốn cứu ai, cô gái này là người quen của Tiểu Thiên sao.

Sao cứ nhất thiết không màng đến nguy hiểm mà cứu người chứ.
Hắn quát lớn về phía cô, vẻ mặt cũng khá nghiêm trọng.

Cô cũng bình tĩnh một chút nhìn lại.

Bấy giờ cô nương ấy sắc mặt đã tím tái lạnh ngắt, ánh mắt cũng đã trở nên vô hồn trắng bệch.

Y bắt đầu lo lắng hỏi hắn:
" Vậy chúng ta phải làm sao, cả huynh cũng không cứu được sao?" Huynh ấy lợi hại như vậy, cứu tỷ ấy lên sẽ đơn giản chứ nhỉ?
Ánh mắt y vẫn tràn đầy hy vọng, hắn lắc đầu:
" Ta xin lỗi, có lẽ độc y có thể cứu vớt được cơ thể cô ấy, mạng thì chưa chắc...!Muội bình tĩnh đi, chúng ta chờ người đến." Lần đầu ta thấy loại độc mạnh như vậy, may mà ta cản kịp không thì muội ấy cũng đã trúng loại kì độc này rồi.
Lâm Nhất lúc này cũng vừa hớt hải chạy tới, bên cạnh còn có một cô gái chừng mười bốn mười lăm tuổi gì đó, tướng mạo lại có phần giống một công tử tu đạo hơn:
" Chủ tử, người đến rồi." Cô nhóc kia cũng ở đây sao.

Lần này là có chuyện gì mà phải gọi cả Độc nữ đến thế này.
" Mau xem tình hình thế nào đi.

"
Cô gái kia gật đầu rồi tiến lại xem tình hình, hắn cũng thu tay phá bỏ kết giới rồi nói:
" Muội tránh xa một chút, việc này rất nguy hiểm.

Kỳ Liên sẽ cứu người lên ngay thôi.

"
Thiên Thiên nghe vậy cũng lùi xa mấy mét.

Cô gái kia - Kỳ Liên dần tiến hành dùng thuật lên chúng, một lúc sau khí độc đã bị áp chế phân nửa, Lâm Nhất nhận thấy thời cơ liền nhảy xuống dưới đưa cô nương đó lên, động tác cũng cực kì nhanh gọn.

Chỉ mấy giây sau khí độc lại trở về sâu dưới vách núi, Kỳ Liên kia hoàn thành việc xong thì quay lại nói:
" Việc ta xong rồi.

Có điều, ta cần đưa người này về làm chút nghiên cứu, người không có ý kiến gì chứ?"
Nhìn vào thi thể đã lạnh ngắt trước mặt, lại nhìn vào Thiên Thiên đang ngơ ra ở phía đối diện hắn đáp:
" Vẫn không giữ được mạng sao?" Mong muội ấy sẽ không buồn quá đến ngất đi...
Cô gái kia nhún vai:
" Lần đầu tiên ta xử lý loại kì độc hiếm thấy này thật hơi tốn sức đấy, chắc là dùng ngăn chặn người bên ta đến U Minh.

" Kỳ Liên nhìn về phía cô gái không may mắn kia tiếp lời: " Cô nương này thể chất cũng kém quá rồi, dù ta có ở đây ngay lúc rơi xuống cũng khó cứu được lắm.

"
Lâm Nhất xem xét qua xong rồi cũng báo cáo với hắn:
" Chủ tử! Là một thôn nữ Kim An, chắc là đi lạc tới đây, cũng vừa mới...!không ít lâu."
" Ta biết rồi.

"

" Thế ta đưa người đi được chưa."
Kỳ Liên có vẻ mất kiên nhẫn hỏi hắn.
" Vậy thì đưa đi, tối gặp lại.

Ta còn có chuyện cần bàn.

"
Nói rồi hắn ra hiệu cho Lâm Nhất giúp Kỳ Liên đưa thi thể cô gái ấy rời khỏi.

Lúc này hắn mới lại gần chỗ vách núi:
" Muội cũng mau quay về đi, đừng tới đây nữa, rất nguy hiểm đó.

"
" Tỷ tỷ đó..."
" Sinh tử đều có số cả, có thể cô gái kia không may mắn làm vật thử nghiệm cho loại độc này.

Muội cũng đừng buồn nữa, quay về đi, chúng ta vẫn còn gặp lại mà." Cũng may không phải người thân muội ấy, không thì lại làm cô nhóc này lo lắng nữa rồi.
" Thật ra ta muốn hỏi tỷ tỷ vừa cứu người lên.

Tỷ ấy có vẻ lợi hại hơn huynh nhỉ." Giỏi thật đấy, cứ tưởng Minh Thần ca ca rất mạnh rồi, không ngờ còn có người lợi hại như thế.
Hắn nghe thế thì mỉm cười:
" Ta chỉ là không muốn động tay vào thôi." Nếu là người khác chắc đã khóc lóc thảm thiết rồi.

Rốt cuộc Tiểu Thiên Thiên, muội thật sự khiến ta tò mò về thân thế này.

Không dùng linh pháp cứu cô gái ấy lên là lý do gì, rõ ràng ta có thể cảm nhận nguồn năng lượng vượt trội trong muội cơ mà.
Hắn lại nói tiếp:
" Lâu rồi không gặp, cũng lớn hơn chút rồi nhỉ nhóc con.

"
" Ta đã được sáu tuổi rồi đấy.

"
" Vậy là muội còn đang nhỏ lắm.

"

Nghe vậy cô lại xù lông giãy nảy lên:
" Ta đâu như huynh.

" Lão già trong thân hình trẻ con!
Thấy vẻ không chịu thua của cô, hắn liền cười lớn:
" Vậy là muội đang nói ta già? "
Thiên Thiên nghe vậy cũng cạn lời trước điều hắn nói, sau đó chợt nhớ ra gì đó lại hỏi hắn:
" Ta có việc muốn hỏi, huynh có thể nói sự thật không?"
" Hửm? Muội muốn hỏi chuyện gì?"
" Huynh...!huynh đã bao nhiêu tuổi rồi."
Hắn nghe cô hỏi vậy thì ngơ ra:
" Mười hai!".

Cô nhóc này đang nghĩ gì vậy.Không phải là không biết phân biệt tuổi tác rồi nghĩ ta mấy chục tuổi như lần trước đó chứ.
Cô trầm ngâm suy nghĩ một lúc, lại đưa đôi mắt to tròn nhìn lên ngắm xuống hắn mấy lượt vẻ không tin lắm câu trả lời từ hắn.
" Muội là đang không tin tưởng ta sao?"
Hắn nói.
" Cũng đã giữa trưa rồi, ta phải về trước đây nhỡ để nhũ mẫu lo lắng."
Nói rồi cô nhanh chóng rời đi khỏi đấy như muốn trốn tránh cái gì đó, bàn tay trắng nõn vẫn không quên vẫy lại về phía sau: " Tạm biệt!"
"..."
Hắn cứ thế mà nhìn bóng dáng cô xa dần khuất khỏi đồi hoa Thiên Đường.

Lúc này đột nhiên sắc mặt hắn trầm xuống, lại phun ra một ngụm máu độc rồi khụy xuống đất:
" Tới nhanh thật đấy!"
Hắn ngồi lại trên bãi cỏ ngước mặt lên cười nhạt một tiếng:
" Thời gian của ta...!xem ra không còn nhiều nữa rồi." Tiểu Thiên Thiên, muội đột nhiên lại xuất hiện trong tầm mắt của ta, ta biết phải làm sao đây...
******.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.