Chân Ngắn, Sao Phải Xoắn

Chương 24: Tình yêu và sự thật (2)



Tôi im lặng, mặc dù, lúc đó, tôi nhìn thấy trong anh mắt của Hoành Tá Tràng có gì đó rất lạ, nhưng suy nghĩ về người bố thất lạc đã choáng hết tâm trí của tôi nên tôi chẳng kịp nghĩ xem ánh mắt đó có ý nghĩa gì. Tôi kể cho Hoành Tá Tràng nghe câu chuyện của mẹ, tôi kể cho anh ta nghe niềm nhớ mong sâu kín mà cả tuổi thơ tôi dành cho bố. Tôi khóc, Hoành Tá Tràng ôm tôi vào lòng, tôi thấy tim mình ấm lại, thấy mình vững vàng hơn. Chúng tôi ôm nhau, rất lâu mà không ai nói với ai điều gì nữa. Khi buông nhau ra, tôi ngượng ngùng cúi mặt, còn Hoành Tá Tràng vội giục tôi về nhà.

“Chúng ta về thôi, chắc mọi người lo lắm.”

Anh ta kéo tôi đứng dậy và nắm chặt tay tôi trở về. Tôi nhìn anh ta và băn khoăn không hiểu, đây có thực sự là Hoành Tá Tràng, một cảnh sát giao thông nghiêm chỉnh, khó ưa mà tôi từng biết hay không? Trong bóng tối, tôi thấy mặt Hoành Ta Tràng hơi đỏ, anh ấy không nhìn tôi, mà chỉ nhìn thẳng về phía trước.

Tôi vừa bước chân vào nhà, mẹ tôi và sếp Tam Mao đã đứng đó từ lúc nào. Họ nhìn thấy tôi thì cả hai đều lao đến, mẹ ôm chầm lấy tôi và khóc. Sếp Tam Mao cũng gạt nước mắt. Mẹ tôi sờ nắn khắp người tôi.

“Trời ơi, thế mà mẹ tưởng con bỏ đi đâu hay bị làm sao rồi, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi...”

Tôi gạt nước mắt, ôm lấy mẹ, Sếp Tam Mao nhìn tôi với ánh mắt rạng ngời, tôi quay sang nhìn ông, rồi nhìn mẹ. Dưới sự khích lệ của mẹ và Hoành Tá Tràng, tôi sà vào lòng ông và gọi “Bố”. Tiếng gọi đó không phải được thốt ra từ miệng, mà từ sâu thẳm trái tim, tiếng gọi mà hai mươi mấy năm nay tôi vẫn thầm gọi trong giấc mơ. Sếp Tam Mao, à không, bố Tam Mao của tôi cũng nức nở theo.

“Bố đây, bố đây...”

Thế là cuối cùng, tôi đã tìm thấy bố, một ông bố bằng da, bằng thịt hẳn hoi chứ không phải là ảo giác. Trời ơi! Hôm nay là ngày vui nhất trong cuộc đời tôi.

Đêm đó, tôi và bố Tam Mao đã ngồi suốt đêm trong phòng, tôi kể cho ông nghe hồi bé tôi sống thế nào, tôi học giỏi ra sao rồi tôi xinh đẹp như thế nào. Ông nghe tất cả điều đó với niềm sung sướng và hân hoan không hề giấu giếm. Thi thoảng, tôi thấy bố lau nước mắt, nhưng miệng vẫn cười rất tươi. Tôi không còn thấy ông xấu nữa, tôi thấy ông đẹp lắm, những đường nét trên khuôn mặt đều đẹp... giống tôi vậy... Trời ạ, vui quá nên trình “tự sướng” cũng tăng lên chóng mặt. Tôi bắt bố kể chuyện của ông, ông nói, thực ra ngày đó ông yêu mẹ tôi, yêu từ trước khi bà lấy chồng. Nhưng lúc đó, so với chồng của mẹ, ông chẳng có gì nhan sắc không, tiền bạc không, địa vị cũng không nốt nên không dám ngỏ lời. Ông chỉ âm thầm đi bên cạnh mẹ, làm bạn thân của mẹ cho đến cái đêm đó... khi mẹ gục ngã vì sự phản bội... ông đã ở bên. Tôi hỏi bố, tại sao sau đó lại đi biệt tích? Ông nói, sau đó ông đến tìm mẹ thì mẹ đã đi đâu mất rồi, ông mất cả năm trời để tìm nhưng không có manh mối gì. Đến lúc được cử đi học bên Nga, ông vẫn không ngừng tìm kiếm. Khi về nước, nhờ vào nhiều mối quan hệ, ông mới tìm được mẹ, mẹ nói rằng tôi là con của người đàn ông đã bỏ mẹ đi và ông cũng chẳng nghi ngời gì về điều đó. Khi mẹ kể rằng tôi không chịu đi xin việc, làm ở đâu cũng bị đuổi, tính tình ngổ ngáo khó bảo nên ông mới bảo mẹ tôi đưa tôi đến công công ty ông để ông dạy. Dù mẹ có ngần ngại từ chối, nhưng vì tôi thất bại quá nhiều lần, với lại ông cũng rất chân thành nên mẹ đồng ý. Từ đó, ông dần dần lờ mờ nhận ra điều đó, nhất là sự né tránh của mẹ tôi. Ông đã cố gắng hỏi mẹ nhưng mẹ luôn từ chối.

Tôi ngả lòng vào bố, tôi “buôn” đủ thứ chuyện và cảm giác như mình trở về thời bé dại. Bố tôi cười suốt, ông vuốt tóc tôi y như mẹ đã làm, ông giục tôi đi ngủ, nhưng tôi không chịu. Mẹ tôi đưa hoa quả lên cho hai bố con, bà liếc nhìn khuôn mặt đầy hạnh phúc của tôi, tôi vội kéo tay mẹ.

“Mẹ! Mẹ có yêu bố con không?”

Mẹ tôi sững sờ trong giây lát rồi đập bốp vào tay tôi.

“Hỏi gì mà thô thiển thế hả?”

Bố Tam Mao của tôi cười vang, tôi thoáng thấy mặt mẹ ửng đỏ.

“Nó giống em mà, rồi xưa chẳng phải em cũng rất kiêu hãnh nhưng lại hay bốp chát còn gì.”

Mẹ tôi lườm bố, đã thế thì tôi sẽ không buông tha cho hai người đâu. Tôi kéo mẹ ngồi xuống cạnh bố.

“Tóm lại, là mẹ còn chê bố con ở điểm gì? Bố con tuy có hơi lùn một tí, hơi xấu một tí nhưng mà giỏi.”

Ôi trời ơi, khỏi phải nói, bố tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo, còn mẹ tôi cũng không nhịn được cười.

“Trời ơi, con gái con lứa, nói bố như thế mà nói được à?”

“Ơ, con nói có hơi thô tí nhưng mà thật.”

Bố tôi vừa lắc đầu vừa cười.

“Này, em dạy con kiểu gì mà nó nói câu nào là giống anh câu đó vậy?”

Mẹ tôi nhấm nhẳng.

“Ai dạy, tự nó thế chứ.”

Tôi chả cần nói nhiều, đẩy bố mẹ lại gần nhau rồi tuyên bố.

“Xong, coi như nhận lời nhé, mai cưới luôn, con sẽ làm chủ hôn.”

Mẹ tôi vọi vàng lớn tiếng.

“Cái gì” Ai đời con cái đi làm chủ hôn cho bố mẹ bao giờ? Vớ vẩn.”

“A, thế là mẹ đồng ý rồi nhá.”

Tôi chui vào giữa hai người rồi nháy mắt với bố tôi, bố cười mãn nguyện, còn mẹ che mặt vì ngượng ngùng. Ô hay, già rồi, sao lại còn ngượng nhỉ? Thật là lắm chuyện, tôi mà là mẹ á, tôi cười đến mỏi hàm thì thôi... Suốt hai mươi sáu năm qua, đây là đêm vui nhất trong cuộc đời tôi, đêm nay, tự nhiên tôi trở thành một đứa trè trong vòng tay của hai người đã sinh ra tôi. Và họ, cũng dường như trẻ lại.Những ngại ngần,những giận hờn, những rào cản hay định kiến đều đã bị bỏ lại ngoài kia....ngoài cánh cửa nhà tôi.... Đêm nay, tiếng cười trong nhà tôi vẫn rộn ràng cho đến sáng.

Sáng hôm đó, tôi tự cho phép mình nghỉ làm một ngày. Ô, đương nhiên giờ tôi là “cô chủ nhỏ” của công ty rồi, thế nên việc tự ý nghỉ mà không cần xin phép là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa thôi. Tôi vẫn ngất ngây trong niềm hạnh phúc nên cứ nằm trên giường cười như địa chủ được mùa, chốc chốc lại tự véo tay xem mình tỉnh hay mơ... Ô, mà bố tôi đâu rồi? Nhỡ ông không còn ở đây nữa thì sao? Tôi vội vàng phi nhanh xuống nhà, thấy mẹ tôi đang hì hụi đun đun nấu nấu, còn bố đang ăn mặc rất chỉnh tề. Vừa nhìn thấy tôi, bố đã nói.

“Con ăn nhanh rồi còn đi làm nhé.”

Cái gì? Rõ ràng là con tự cho phép mình nghỉ một ngày rồi mà? Bố đừng nói là bố bắt con đi làm trong khi đêm qua con không ngủ chút nào đâu đấy. Mặc kệ tôi phân trần, nhõng nhẽo, bố Tam Mao của tôi vẫn lắc đầu.

“Hôm nay phải đi làm, công tư phải rạch ròi chứ, hôm nay có việc quan trọng, con là trợ lý mà không đến thì còn nói làm gì nữa.”

Hây dà! Đấy, cứ tưởng có bố làm sếp mà đã sướng à?! Biết thế hồi xưa tôi chẳng nhận lời làm trợ lý làm gì ệt. Tôi còn chưa há miệng ra cãi được câu nào thì mẹ tôi đã hùa vào.

“Đúng đấy, đi làm giúp bố một tay, chứ ở nhà toàn chơi với phá thôi.”

Ôi mẹ! Rốt cuộc mẹ về phe ai hả mẹ? Con là con gái mẹ hai mươi sáu năm nay, còn bố con, ông ấy mới chỉ ở lại nhà mình có mỗi một đêm thôi mà. Thế là tôi rống lên.

“Nhưng đêm qua con không nghỉ tí nào.”

Bố tôi cười tủm tỉm.

“Có phải mỗi con không ngủ đâu mà con kêu?”

“Nhưng bố mẹ già rồi, thức nhiều xấu tí cũng ch¼ng sao chứ con còn trẻ mặt cứ như gấu trúc thì ế mất.”

Đến nước này thì bố tôi lại ngửa cổ cười ha ha, mẹ tôi lườm tôi cháy mặt, bố khoác tay qua vai mẹ một cách rất tự nhiên.

“Nó giống ai ấy nhỉ?!”

Mẹ tôi ngại ngùng nhưng có phần nép nhẹ vào tay bố.

“Nó giống anh chứ ai, đã xấu lại còn vô duyên.”

Thế là, không ai bảo ai, cả tôi và bố đều hét lên.

“Ai xấu cơ?”

Mẹ tôi cúi mặt xuống cười tủm tỉm. Nói chung, dù tôi có đấu tranh đến cỡ nào, bố vẫn xách cổ tôi đến công ty đúng giờ như thường lệ. Cứ tưởng là con của sếp là được ưu tiên, nào ngờ... còn bị thiết quân luật hơn gấp bội lần. Khổ quá đi mất thôi...

Mọi người ở công ty nhìn thấy khuôn mặt thiếu ngủ nhưng ánh mắt lại tràn ngập niềm vui của tôi và bố Tam Mao thì vô cùng ngạc nhiên. Một cuộc họp bất thường được triệu tập, bố tôi trịnh trọng đứng dậy với niềm hân hoan không thể giấu, “Hôm nay, tôi trân trọng giới thiệu với các bạn, con gái tôi, Đỗ Tiến Phương!”. Cả phòng họp lặng đi rồi lại xôn xao nhìn nau kinh ngạc, mà không kinh ngạc sao được, đến tôi còn chưa hết ngạc nhiên nữa là họ. Một lúc lâu sau, họ tiến đến bắt tay bố con tôi và chúc mừng lia lịa, tôi biết, những cái bắt tay đó, vẫn chất chứa nhiều băn khoăn. Nhưng có sao đâu, mọi hồ nghi rồi cũng dần được hé mở, cuộc sống vẫn luôn có rất nhiều bất ngờ mà. Cả ngày hôm đó, công ty tôi thực như một cái chợ vỡ, mọi người túm năm tụm ba bàn tán. Bố tôi khác với ngày thường, ông không cau mày khó chịu mà trái lại vô cùng thoải mái, chốc chốc lại nhìn sang phía bàn làm việc của tôi và cười mãn nguyện.

Trưa hôm đó, tôi phải vận dụng đủ các chiêu thức từ ăn vạ, đến nịnh nọt rồi dạo nạt thì bố mới đồng ý cho tôi nghỉ buổi chiều. Việc đầu tiên sau khi bước ra khỏi công ty là tôi sẽ đi tìm Hoành Tá Tràng!!! Vì dù sao, tôi cũng nên cảm ơn anh ta đã ở bên tôi trong lúc tôi bấn loạn nhất chứ.

Trên đường đến chỗ chốt anh ta trực, tôi ghé vào mua bánh mì kẹp thịt với dụng ý là sẽ ăn bữa trưa cùng Hoành Tá Tràng ở chốt trực. Cách mời ăn trưa này vừa tiện dụng lại đỡ tốn kém hơn vào hàng ăn nhiều, đấy nhé, bạn đừng nghĩ chân ngắn là không nghĩ được nhiều nhé. Chân tôi ngắn nhưng đầu tôi... dài... Tôi hân hoan đi đến chốt trực và lòng thâm nghĩ đến khuôn mặt đẹp trai của anh ta sẽ như thế nào khi thấy tôi xuất hiện mà không hề báo trước nhỉ? Chắc h¼n anh ta sẽ giật phắt bánh mì trên tay tôi nhai ngấu nghiến mà không cần cảm ơn hay xin xỏ gì à xem. Anh ta vẫn thường vô duyên như vậy mà.

Khi vừa đến gần chốt trực, chân tôi đột nhiên khựng lại, hình ảnh từ xa tôi nhìn thấy là Hoành Tá Tràng đang ngồi bên vệ cỏ cùng ăn cơm hộp với Cục Kẹo, trong họ rất vui. Tôi im lặng nhìn họ, tự nhiên cảm thấy hai cái bánh mì cầm trên tay mình thật là thừa thãi. Tôi quay đi như trốn chạy, cảm giác lúc đó thật là kỳ lạ, vừa bẽ bàng, vừa ghen tị. Ơ, nhưng tôi có quyền gì mà ghen tị với họ, tôi cũng là cái gì đâu mà phải bẽ bàng?

Tôi vứt bỏ túi bánh và đi thẳng vào một quán café gần đó. Tôi ngồi ở đó rất lâu và tự hỏi, “Đỗ Tiến Phương! Thực ra mày muốn gì? Thực ra mày đang nghĩ gì?”. Hỏi đi hỏi lại hàng ngàn lần tôi vẫn không tìm ra được đáp án chính xác. Mà nói cho đúng hơn, tôi thừa biết cảm giác đó của mình, nhưng tôi không dám thừa nhận mà thôi và cũng ch¼ng còn có cơ hội để thừa nhận nó nữa. Thôi, cứ dừng lại tại đây thôi, để mọi thứ nhẹ nhàng trôi đi, tôi yêu quý Cục Kẹo và thực lòng không muốn bất kỳ ai phải tổn thương nữa.

Tối đó, không ngủ được, tôi ra ban công và nhìn lên trời. Tôi chả bao giờ có thói quen lãng xẹt đến thế. Nhưng giờ tôi thấy, trong lúc muộn phiền, chỉ cần ngước mắt nhìn lên, bạn sẽ thấy nỗi buồn của mình trở nên mênh mông hơn nhưng cũng nhẹ nhàng hơn. Tôi cầm điện thoại và nhắn tin cho Hoành Tá Tràng: “Xin loi vi hom truoc da lam phien anh nhe. Va cam on vi da o ben toi luc toi can nhat”. (Xin lỗi vì hôm trước đã làm phiền anh nhé. Và cảm ơn vì đã ở bên tôi lúc tôi cần nhất). Ngay lập tức, tôi có tin nhắn hồi đáp: “Do do hoi! Bat cu luc nao can hay goi cho toi, toi ghet nghe xin loi va cam on.” (Đồ dở hơi! Bất cứ lúc nào cần hãy gọi cho tôi, tôi ghét nghe xin lỗi và cảm ơn). Tôi mỉm cười, anh ta vẫn chứng nào tật nấy, nhưng lần này tôi chẳng thấy anh ta đáng ghét chút nào nhỉ??? Cục Kẹo thật may mắn đã có anh ta, Hoành Tá Tràng dù đành hanh vậy thôi, nhưng cũng có lúc rất dịu dàng và dễ chịu, giống như lần trước anh ta ở cùng tôi trong nhà nghỉ khi tôi thất tình, rồi cái hôm anh ta ôm tôi vào lòng khi tôi vừa tìm thấy bố. Nhưng lúc đó, anh ta hoàn toàn là một con người khác con người mà bất cứ cô gái nào cũng yên tâm mà dựa vào. Nhưng không phải ai cũng có diễm phúc đó, đúng không? Bờ vai đó có khi chỉ dành cho Cục Kẹo, tôi chỉ mượn một chút thôi rồi lại trả về đúng vị trí của nó. Vậy thì, ai? Bờ vai nào sẽ là của tôi? Lãng Tử giờ đã xa tít mù khơi rồi, hay là Hăng-rô Nguyễn? Ối trời, không phải vậy chứ? Đừng nhé, ông trời, làm gì thì làm, chứ đừng se duyên cho tôi với anh ta nhé! Đời tôi, tôi chỉ thích giai đẹp mà thôi!...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.