Chân Nhân Không Lộ Tướng

Chương 10: Liên tục gặp phiền phức



Editor: Vivi

Có khi, duyên phận khiến người ta không nói được lời nào, bất ngờ gặp được người làm trong lòng đột, đây là chuyện vô cùng tốt đẹp, đáng để cho người ta vui sướng.

Nhưng nếu bất ngờ gặp được người mà mình ghét nhất, quả thực là... không dám nhìn.

Không phải oan gia không gặp nhau, lúc này, trong lòng Cố Thường và Lục Tử Triệt cùng bật ra một câu nói vô cùng ăn ý: Ông trời ơi, để cho hắn/nàng chết đi!

"Phanh" một tiếng, Cố Thường đóng cửa phòng lại, tỏ thái độ không muốn nhìn thấy Lục Tử Triệt.

Bị "Ghét bỏ", tay Lục Tử Triệt nắm thật chặt, nếu không còn lý trí, hắn đã xông vào lôi nữ nhân họ Chu xấu xí kia ra, ném ở ngoài cửa rồi.

"Thiếu gia, không cần tranh chấp với loại người kém hiểu biết, ăn cơm quan trọng hơn." Uông Tiểu Phi cẩn thận nhìn, trán thiếu giá của hắn nổi đầy gân xanh, vừa nói vừa oán thầm, nữ nhân họ Chu thật có bản lĩnh, bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ thấy thiếu gia nhà hắn "bộc lộ cảm xúc" như mấy hôm nay.

"Đi thôi." Lục Tử Triệt cũng thấy không cần cần thiết phải tức giận vì một nữ nhân xấu xí, điều chỉnh tâm trạng bản thân, sau đó xuống lầu dùng cơm.

Vốn dĩ không muốn ra ngoài dùng cơm, lúc này lại gặp phải chủ tớ Lục Tử Triệt, Cố Thường lại càng không muốn xuống lầu, nói với tiểu nhị rằng nàng ăn trong phòng, rất nhanh sẽ đưa lên.

"Ngươi nói xem, có phải chúng ta không xem ngày lên đường không? Sao lúc nào cũng gặp cái tên làm ảnh hưởng tới tâm trạng của ta vậy!" Cố Thường không vui, kể lể.

Lục Đậu cũng chán ghét Uông Tiểu Phi, vì thế gật đầu hùa theo: "Chỉ mong ngày mai lúc đi, không nhìn thấy bọn họ là được."

"Cứ thể đi, ăn cơm tối xong, ngươi ra ngoài hỏi xem lúc nào bọn họ đi, chúng ta đi khác với thời gian của họ là được." Lần trước Cố Thường hỏi thăm thời gian Lục Tử Triệt đi vì nơi nàng và bọn họ muốn đến giống nhau, còn bây giờ hỏi vì muốn tránh xa bọn họ.

Sau khi ăn cơm chiều, Lục Đậu lén lút đi ra ngoài tìm người hỏi thăm, quay lại phòng sau nửa canh giờ.

"Tiểu thư, nô tì đã hỏi tiểu nhị và người trông chuồng ngựa, bọn họ nói, ngày mai người trọ phòng bên cạnh ăn cơm trưa rồi mới đi." Lục Đậu uống trà, nói chuyện vô cùng tự hào.

"Ăn trưa xong, bọn hắn mới đi, vậy buổi sáng, chúng ta sẽ xuất phát, ta không tin tránh né tới mức đó còn có thể chạm mặt nhau." Tâm trạng Cố Thường tốt hẳn lên, nhắm mắt làm ngơ.

Cố Thường vừa bàn bạc xong, thì ở phòng bên cạnh, khi về phòng, Uông Tiểu Phi nhíu mày, nói với Lục Tử Triệt đang xem sổ sách: "Thiếu gia, nô tài vừa ra cửa, thấy nha đầu tên là Lục Đậu lén lút tìm người, hỏi thời gian xuất phát của chúng ta, chẳng nhẽ chủ tớ các nàng định giở trò sao?"

Lục Tử Triệt không ngẩng đầu, không thèm để ý nói: "Có lẽ là không muốn chạm mặt với chúng ta, nếu ta đoán không sai, sáng sớm ngày mai, các nàng sẽ đi."

Uông Tiểu Phi luôn nghe theo lời chủ tử, nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra, đem gói to trong tay đặt lên bàn, mở rồi lấy đồ ở bên trong ra: "Đây là lê do chính tay tiểu thư ở phòng phía đông lầu hai đưa tới cho thiếu gia, đây là hà bao của tiểu thư áo hồng ở phòng đầu tiên dãy bên trái lầu hai, đây là cây sáo của tiểu thư ở phòng phía tây lầu ba, đây là..."

Một lúc sau, chiếm hơn nửa cái bàn là quần áo, đều là lễ vật của những cô nương ở trọ, to gan lớn mật, nhiệt tình đem tới tặng Lục Tử Triệt, bởi lúc đi vội vàng, những thứ các nàng đưa đều không đáng giá, nhưng tâm ý lại chất đầy vô biên.

Lục Tử Triệt có khuôn mặt ưa nhìn, lại là người buôn bán khắp nơi, tiếng tăm vang dội, vì thế đi đến đâu cũng thu hút được một đống tiểu cô nương ngưỡng mộ hắn, dường như ngày nào cũng nhận được đồ vật bày tỏ tình yêu của bọn họ, nên hắn đã quen rồi.

"Ngươi giữ đi." Lục Tử Triệt nói.

"Cám ơn thiếu gia." Uông Tiểu Phi lau lau quả lê to, chắc mẩy, bắt đầu ănm vừa ăn vừa đem những đồ còn lại thả vào trong bọc, hắn này tùy tùng đương đắc dễ chịu thật sự, hắn là một tuỳ tùng vô cùng sung sướng, các cô nương tặng đồ lấy lòng ¤lqd¤ thiếu gia, cuối cùng người vớ bở tất cả lại là hắn.

Lục Tử Triệt nhìn túi to trên bàn, không nhịn được lại nhớ đến nữ nhân xấu xí họ Chu ở phòng bên cạnh, bao nhiêu năm, nữ tử dùng cách để thu hút hắn nhiều không kể, số lượng phương phát có thể nói là đủ cả, nhưng tạo cho hắn ấn tượng mạnh lại chính là nữ nhân họ Chu, nữ nhân mà hắn mới quen có hai ngày.

Nếu như nàng sử dụng những cách giống như những nữ nhân ngưỡng mộ hắn để thu hút sự chú ý, vậy thì hắn muốn khuyên nàng một câu đừng phí công nữa,

bởi vì nhan sắc của nàng không khơi gợi nổi một chút cảm giác tốt đẹp nào của hắn.

Nếu như nàng không có ý nghĩ gì với hắn, hay nói đúng hơn là trời sinh là người đáng ghét, nếu vậy hắn cũng muốn nói một câu, hắn đã "nhớ kỹ" nàng, không thể không nói nàng đã thắng.

Ban đêm, khi tất cả mọi người đang ngủ say, tiếng đánh nhau đột ngột truyền đến, làm vô số người tỉnh giấc.

"Tiểu thư, sao chúng ta xui xẻo vậy, lại gặp người ta trả thù nhau rồi kìa!" Lục Đậu vừa đi giải quyết chuyện lớn của cuộc đời, lên giường chưa ngủ, cho nên có phản ứng sớm hơn Cố Thường.

Cố Thường bị lay tỉnh, ngồi dậy, nghe xong mới nói: "Tiếng động càng ngày

càng gần, không trùng hợp tới mức đánh luôn vào phòng chúng ta chứ?"

Âm thanh đao kiếm va chạm càng ngày càng gần, cuối cùng liên tục đánh nhau trước cửa phòng các nàng, Lục Đậu sợ tới mức gào thét liên tục, nhưng Cố Thường lại yên lặng nhìn cửa phòng chằm chằm.

"Phanh" một tiếng, cửa phòng bị đạp tung, một người áo đen và một nam nhân trung niêm chỉ mặc trung y lao vào tiếp tục đánh nhau, vừa vào phòng, kiếm chưa kịp chạm nhau hai lần đã "bùm" một cái,cả hai lăn đùng ra đất.

Trong phòng luôn đốt nến, việc này cũng không ảnh hưởng tới mắt, Cố Thường cau mày, nhìn hai người đang nằm trên mặt đất: "May mắn là mẹ dặn ta, ngủ ở đâu đều phải rắc dược ở cửa sổ để bảo vệ bản thân, xem đi, chúng ta mới ra khỏi nhà vài ngày, đêm nào cũng thấy đánh nhau, _lqd_ không phải càng gần Kinh Thành thì nhân sĩ giang hồcàng ít hay sao? Chuyện gì đây?"

"Bọn họ không phải nhân sĩ giang hồ, chắc là vị quan nào đắc tội người khác thôi." Lục Tử Triệt đứng ở cửa, hắn nghe thấy tiếng đánh nhau, lập tức mặc quần áo, khi cửa phòng bên cạnh bị phá, hắn lập tức lao ra muốn cứu người, không nghĩ chẳng cần hắn ra tay, người ta đã dễ dàng hất ngã hai người kia rồi.

Cố Thường ngạc nhiên nhìn Lục Tử Triệt đứng ở cửa phòng các nàng, sau đó, nhíu mày hỏi: "Ngươi biết ai trong số hai người này không?"

"Đã gặp qua vài lần." Lúc chạy tới, mắt Lục Tử Triệt đã liếc người trung niên mặc trung y, nằm không nhúc nhích trên người nam nhân kia, đoán rằng hắn trúng loại dược giống mình, nghĩ vậy tâm trạng lại không tốt, xoay người về phòng.

"Người nào vậy? Nói đi là đi à." Cố Thường không vui, càu nhày, nói với Lục Đậu, "Hai ngườu này nằm trong phòng rất ảnh hưởng tới giấc ngủ của người khác, ngươi ra đứng ở cửa, gào lên rằng kẻ xấu đã bị chế ngự rồi, gọi chưởng quầy lên, sắp xếp, khiêng hai người này ra ngoài đi!"

Lục Đậu mặc xong quần áo, lập tức ra đứng ở cửa phòng gào to, việc này cũng chẳng quấy rầy giấc của người khác, lúc đánh nhau gây tiếng động quá lớn, nên mọi người tỉnh hết rồi, chỉ là không dám ló đầu ra mà thôi.

Không nghe thấy tiếng đánh nhau nữa, tất cả mọi người đều tin, vài cánh cửa phòng được he mở một cách lặng lẽ, một đám người thò đầu ra bên ngoài thám thính.

Một lát sau, chưởng quầy, đầu đầy mồ hôi đi lên cùng mấy người khác, đến phòng Cố Thường chỉ đạo mọi người khiêng hai người nằm trên mặt đất ra ngoài, sau xin lỗi hai chủ tớ Cố Thường liên tục, trả lại toàn bộ tiền thuê phòng, còn muốn trả thêm mười lượng bạc để cảm ơn các *Vivi* nàng đã chế ngự hai người này, nếu không, hai người này cứ tiếp tục đánh nhau thì khách sạn sẽ phải chịu tổn thất còn lớn hơn nhiều.

Cố Thường không khách khí, nhận bạc luôn, sau khi chưởng quầy đi, các nàng đóng cửa lại, lên giường đi ngủ.

"Buôn bán lãi tận mười lượng bạc, không tệ không tệ." Tâm trạng Cố Thường vô cùng tốt.

Bị doạ, mặt Lục Đậu vẫn còn trắng bệch, cất kỹ bạc mà vẫn còn sợ hãi mà: "Kiếm bạc kiểu này thà không kiếm còn hơn, vài lần thế này, tim nô tỳ bị dọa nhảy cả ra ngoài rồi."

"Sao lá gan ngươi nhỏ vậy, cứ thế thì sao có thể tìm nhà tên Lục Tam để báo thù hả?" Cố Thường hừ lạnh, cao giọng chỉ trích, nghĩ xong lại nói, "Thuốc đã dùng không ít, phải tìm cơ hội để làm thêm, lần này phải làm mê dược nhiều hơn mới được, tác dụng tốt lại không làm hại người khác."

"Đúng đúng, nhất định phải làm nhiều hơn!" Chưa lúc nào, Lục Đậu mong tiểu thư nhà mình làm thật nhiều mê dược như bây giờ, bởi làm càng nhiều càng an toàn mà.

Chủ tớ hai người đều là thuộc dạng thần kinh thô, bị quấy nhiễu mộng đẹp, bị doạ cho sợ hãi cũng không ngăn nổi các nàng tiếp tục giấc ngủ ngon.

Ngủ đủ, vừa dậy thì trời đã sáng.

Cố Thường vội gọi: "Mau dậy đi, chúng ta phải đi sớm."

Lục Đậu nghe thấy liền ngã lộn cổ xuống giường, lồm cồm bò dậy, rửa mặt qua loa, hầu hạ Cố Thường dịch dung, hai người vô cùng vội vàng, khiến tiếng động phát ra hơn to.

Ở phòng bên cạnh, tai Lục Tử Triệt rất thính, âm thanh ở phòng Cô Thường hắn đề nghe rõ, kể cả âm thanh chủ tớ hai người thúc giục nhau.

"Cô nương sống trong nhà sao lại ầm ĩ như vậy, thật hiếm thấy." Khoé miệng Lục Tử Triệt cong lên, giọng nói mang theo cảm xúc châm biếm.

"Thiếu gia, các nàng sợ chạm mặt chúng ta nên mới vội vàng như chạy nạn sao?" Vẻ mặt Uông Tiểu Phi lúc hỏi vô cùng nghiêm túc.

Đôi mắt Lục Tử Triệt lập tức liếc qua, vẻ mặt không vui.

Da đầu Uông Tiểu Phi run lên, trong nháy mắt, mở miệng sửa chữa: "Là các nàng tự biết xấu hổ với thiếu gia, không còn mặt mũi nào đối mặt với ngài nên mới vội vàng rời đi."

"Hừ, tốt nhất các nàng lên chạy thật nhanh, ta cũng không muốn gặp lại các nàng đâu." Mặt Lục Tử Triệt lạnh lẽo..

Chủ tớ Cố Thường làm việc xong liền vội vàng rời đi, lúc dắt Tiểu Bạch ra khỏi chuồng, thấy Thiểm Điện cao lớn nhìn theo Tiểu Bạch lưu luyến mãi không thôi, nàng có chút mềm lòng, dù sao con ngựa này cũng có nhân tính hơn chủ của nó, nàng yêu thương vuốt ve bộ lông đen bóng của Thiểm Điện rồi an ủi nó: "lqd Nếu cò duyên sẽ còn gặp lại, nếu ngươi nhìn thấy Tiểu Bạch của ta, thì chủ nhân của ngươi phải cút xa một chút, bản cô nương không muốn nhìn thấy hắn đâu."

So với Thiểm Điện đang lưu luyến, Tiểu Bạch lại không thèm quan tâm, có thể tránh xa sự quấy rầy của Thiểm Điện, nó vô cùng sung sướng, chờ chủ nhân trèo lên, nó vội vàng chạy đi.

Cách bến hơn 100 dặm, không được tính là khoảng cách gần đối với chủ tớ Cố Thường, khoảng cách này như thách thức với hai người các nàng.

Dọc theo đường đi, các nàng nghe được không ít chuyện được người ta chém gió, những chuyện này các nàng cũng liên quan.

"Ngươi nói sao? Tối hôm qua, khi Hình bộ Thị Lang Quách đại nhân nghỉ ngơi ở khách sạn bị người trả thù."

"Nghe nói, hình như là hắn cướp người thương của người ta, lên bị người ta ghen ghét trả thù đúng không ?"

"Nhà tôi làm tiểu nhị ở khách sạn, hắn nói Quách đại nhân và tên cầm đao kẻ bị hai nữ nhân hạ dược đánh ngã đó !"

"Có việc này sao? Trời ạ, dám đánh ngã quan viên, không phải là đi tìm chết sao?"

"Quách đại nhân được gia đinh đưa về, dưỡng thương hai ngày, chưa thèm quan tâm tới việc tìm người đánh ngã hắn đâu tìm, chuyện sau đó thì cũng không rõ lắm."

"..."

Trên đường đi, Cố Thường và Lục Đậu chỉ nghe thấy mỗi chuyện nhảm đó thôi, hai người liếc mắt nhìn nhau, tâm trạng chịu tác động rất lớn.

Sao các nàng lại đen đủi như vậy chứ, ngủ ở khách sạn cũng dính phải cái chuyện không ra gì, quan trọng nhất lại còn đắc tội với quan lại.

"Tiểu thư, chúng ta lại dịch dung đi." Lục Đậu đề nghị.

"Đúng rồi, chạy nhanh nơi nghỉ chân, mua hai bộ quần áo trước đã." Cố Thường không dám lề mề, vội vàng lôi Lục Đậu đến hiệu may.

Nửa canh giờ sau, một thiếu niên đẹp trai, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng nhẹ nhàng, mặc áo lam, chân đi đôi giày đen, dán hai miếng Tiểu Hồ Tử, *lqd* ôm đầu ngựa trắng đi trên đường, đi theo phía sau là một nha đầu lùn có khuôn mặt tròn, vẻ mặt buồn bã, mặt đầy rỗ, khi mở miệng thì thiếu hai cái răng cửa, xấu xí ngấm tận trong người.

"Thiếu gia, vì sao lại trang điểm cho nô tỳ thành người xấu xí như vậy!" Lần thứ 101,Lục Đậu phản đối hình tượng nhân vật mà nàng ta bị biến thành.

"Xấu thì mới không có người nhận ra ngươi, càng xấu càng an toàn." Một chút áy náy, Cố Thường cũng không có, sờ hai miếng Tiểu Hồ Tử, cười đắc ý.

Chủ tớ hai người thay đổi hình dạng bản thân một cách triệt để, đại nhân họ Quách gì gì có phái người tìm cũng không tìm được các nàng, thứ duy nhất không thay đổi chính là hai con ngựa, lqd Lục Đậu cưỡi con ngựa bình thường, sẽ không có ai chú ý, nhưng Tiểu Bạch của nàng lại vô cùng xinh đẹp, lại là ngựa tốt, uy phong không phải dạng bình thường.

Người có thể thay đổi dung nhan một cách tuỳ ý, nhưng ngựa lại rất khó, vì thế hai người chỉ mong, nếu như thật sự có người muốn bắt các nàng, mong rằng Tiểu Bạch không phải là dấu hiệu để nhận ra các nàng là tốt lắm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.