Nhắc tới Cố Gia bảo, một chút cũng không bình thường, tiếng tăm vô cùng lớn. Trong thiên hạ mọi người đều biết, lúc cảm kích còn có thể giơ ngón cái lên khen ngợi vài câu.
Người ta nói chuyện say sưa về Cố Gia Bảo, chuyện thứ nhất là hơn mười năm trước, Cố Phong Niên làm nên công trạng, là lúc tiền đồ vô cùng rộng mở, bất ngờ từ quan rời kinh về nuôi ngựa, hành động này khiến mọi người đều cảm thấy vô cùng khó tin, chỉ nghe nói lái thương nằm mơ cũng muốn được làm quan, chưa từng thấy tên ngốc nào làm quan thì không thích lại thích chạy đi buôn bán.
Cố Phong Niên chính là một tên "mũ ngốc",
sau khi hắn từ quan rất nhiều người chờ nhìn thấy hắn bị chê cười, kết quả hắn lại khiến mọi người thất vọng, trong mấy năm ngắn ngủn, với thực lực của mình, hắn khiến những người muốn chế giễu được mở rộng tầm mắt, Cố Gia bảo nuôi ngựa tốt nhất thiên hạ, bạc được thống kê nhiều vô kể, làm cho đám người đó kỵ tức đỏ cả mắt.
Lúc đó, đối với sức mạnh của Cố Gia bảo, triều đình cực kỳ coi trọng, vì thế tuy rằng Bảo chủ Cố Gia bảo không có thân phận gia đình nhà quan, mang phận dân thường nhưng lại được hưởng đãi ngộ cùng vinh hiển của người làm quan.
Không chỉ như thế, trong Cố Gia bảo nội có rất nhiều người đi theo Cố Phong Niên đánh giặc, người nào cũng có bản lĩnh, huấn luyện ra những người có tài nghệ phi phàm, bởi vậy, ngày ngày, cái trại ngựa không chỉ vơ tiền, còn nuôi dưỡng những người có bản lĩnh lợi hại, sức lực mạnh mẽ phi phàm, người ta nuôi ngựa để bán mã nhiều lắm cũng chỉ được gọi là cái trại ngựa, nhưng danh hào Cố Gia vang dội khắp nơi, được dân chúng gọi là Cố Gia bảo.
Nhưng khiến mọi người nói nhiều nhất nhất lại là Cố Phong Niên và phu nhân của hắn□□,năm đó, một người là chỉ là tên lính bình thường, nhiệt huyết sôi trào muốn bảo vệ quốc gia,còn người kia lại là một Nữ Ma Đầu, chỉ nghe nói thôi cũng đã khiến cho người trên giang hồ sợ mất mật, những người xung quang cũng vô cùng ngạc nhiên khi thấy hai người họ kết duyên cùng nhau, qua bao nhiêu năm vẫn đằm thắm không phai.
"Ai nói Cố bảo chủ chung tình, ta thấy đều là lũ vô tích sự, hắn sợ thì có, đi tìm nữ nhân khác chắc chắn sẽ bị phu nhân của hắn vốc cho nắm độc chết ngay!"
"Cũng không phải đâu, ai chẳng biết dung mạo Cố phu nhân diễm lệ vô cùng! Năm đó nàng ta là mỹ nữ đệ nhất trên giang hồ, biết không hả? Bây giờ chẳng những không già đi mà còn thêm nét phong tình, ý vị. Thê tử đẹp như vậy, nữ nhân nhan sắc bình thường sao có thể lọt vào mắt Cố bảo chủ đây hả?"
"Ta nghĩ chắc là Cố phu nhân phải hạ dược gì lên trượng phu thì mười mấy năm qua, Cố bảo chủ mới một mực chung tình với nàng ta như vật chứ, hừ, ai chẳng biết nàng ta nghiên cứu dược vật rất giỏi, nói không chừng nàng ta có thể điều chế ra loại dược khiến nam nhân chung thuỷ một đời thì sao?"
"Các ngươi nói cũng không đúng, ta lại nghĩ như thế này ..."
Bất cứ nơi đâu, chuyện vợ chồng Cố Gia cũng đều có người bàn tán, hơn mười năm qua, chuyện hai vợ chồng họ vẫn ân ái như xưa được mọi người nói đi nói lại, cái gì cũng nói, ai cũng đều thấy mình nói đúng, xảy ra tranh chấp, ai tính tình nóng nảy cũng đều điều này mà đánh nhau.
Thực ra, nếu như hỏi Cố Thường, vì sao cha nàng đối với nương tốt như vậy, chắc chắn nàng sẽ tự hào trả lời rằng: vì mẹ nàng được gọi là "Nhện độc", nên chẳng sợ có người quỳ xuống, cầm gia tài bạc vạn tới, đem nữ nhân đặt lên giường cha nàng, bởi làm gì có ai dám đồng ý, khuôn mặt ai mà không hoảng hốt, sợ hãi, nếu không cầu xin đối phương tha cho nàng thì mới lạ.
Những năm qua, Cố Phong Niên đều giữ mình trong sạch, hiển nhiên là chẳng có nữ nhân dám dám cận hắn đâu, có lần hai cha con Cố Thường ra ngoài, nàng nhìn thấy tận mắt một nữ tử vô ý đụng vào cánh tay Cố Phong Niên, ngay lập tức, nàng ấy sợ tới mức giống như là đụng phải quỷ, hai mắt trợn ngược, ngất xỉu ngay tại chỗ...
Người xưa có câu: Dạy con từ thuở còn thơ.
Cố phu nhân rất có tầm nhìn xa trông rộng, ngay từ lúc nữ nhi bảo bối biết đi đã dạy cho Cố Thường một "chân lý": Muốn giữ chặt trượng phu của con, phải làm cho các nàng sợ tới mức cướp
cũng không dám cướp,
phương pháp nhanh nhất hiệu quả nhất đó là phải có thủ đoạn hạ độc cao siêu.
Quả đúng là "phong cách của con nhện", kết quả của phương pháp giáo dục là một chút kỹ năng cầm kỳ thi hoạ, Cố Thường cũng chả có, nhưng riêng việc dùng độc, có thể nói là trò giỏi hơn thầy.
Cho dù độc dược, mê dược phức tạp, cao cấp tới đâu, chỉ cần nghĩ ra được nàng nhất định sẽ điều chế ra nó.
***
Khi Cố Thường đi lên nhà chính, thì thấy mắt Cố phu nhân hồng hồng, đau lòng khóc nức nở, đứng bên cạnh thê tử, Cố Phong Niên vừa an ủi lại vừa nhíu mi, thở dài.
"Cha, nương, hai người sao vậy?" Mười năm không qua, chưa từng thấy mẫu thân khóc, bở vậy, vừa đi vào cửa, Cố Thường đã bị doạ, vội đi tới ngồi cạnh Cố phu nhân, ôm cánh tay nàng hỏi, "Nữ nhi bị oan khiến nương đau lòng ạ? Việc nhỏ ấy không đáng giá khiến nhà ta khổ sở đâu, miệng bọn họ đúng là bị hỏng mới dám vu oan cho người tốt? Chúng ta vào kinh đi hạ độc cho bọn họ câm luôn đi!"
Cố phu nhân lắc đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn cố Thường, há miệng như muốn nói, lại khiến cho nước mắt rơi, che miệng lại khóc nức nở.
"Nương..." Cố Thường ngơ ngác, vừa nãy, ánh mắt mẫu thân nhìn nàng sao xót xa đến vậy, cảm giác rất lạ, giống như là nhìn xuyên qua nàng nhưng lại nghĩ tới người khác vậy.
"Haiz...." Cố Phong Niên thương xót nhìn nữ nhi ngơ ngác chưa hiểu gì, muốn nói lại thôi, "Cha cùng nương con nghi ngờ..."
"Đừng nói lung tung." Cố phu nhân ngắt lời trượng phu, lau nước mắt xoa tay Cố Thường an ủi, "Lục gia không cưới con là tổn thất của bọn họ, Cố gia của chúng ta cũng không gặp gỡ bọn họ nữa, dựa vào thân phận đại tiểu thư của Cố Gia, nương không tin không gả được lão tam nhà ta cho một nam nhân tốt! Một thời gian nữa,chúng ta lại đi Kinh Thành xử lý Lục gia, lúc này còn có việc quan trọng phải làm, ta cùng cha con muốn đi huyện ven sông một chuyến."
Cố Thường lại càng lơ mơ, mở to mắt nghi nhìn nương đang đau lòng, được tý lại quay sang nhìn cha đang đầy tâm sự, không hiểu thắc mắc: "Rốc cục xảy ra chuyện gì vậy? Đáng nhẽ hai người phải phi lên Kinh Thành trút giận cho con chứ? Sao lại muốn đi huyện ven sông? Chuyện này cùng với việc nương khóc có liên quan gì à?"
"Việc này ta với cha con chỉ nghi ngờ thôi, không nói cho con biết vội, chờ chúng ta đi huyện ven sông, tìm được người chúng ta muốn tìm, sau đó sẽ nói cho con." Cố phu nhân trả lời như vậy.
Cố Thường rất hiểu con người của nương nàng, nương không muốn nói thì có ép cũng không được, bởi vậy, đè thắc mắc của mình lại, không hỏi thêm nữa.
"Chuyện quản lý cha con đã bàn giao cho người dưới xong rồi, hai ngày nữa, đệ đệ con sẽ theo đàn ngựa bên kia về nhà, sắng sớm mai, ta cùng với cha con sẽ đi, chắc là sẽ đi khá lâu mới về, con ở nhà phải ngoan, biết không?" Nói chuyện quan trọng, Cố phu nhân cũng không khóc nữa, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.
"Dạ, biết ạ." Cố Thường cúi đầu ngoan ngoãn đáp, nhưng thực tế thì đôi mắt đã bắt đầu đảo loạn lên rồi, mỗi lần nghĩ không mãi không ra chuyện gì đó, Cố Thường đều có biểu hiện như vậy.
Không ai hiểu nữ nhi bằng bọn họ, Thấy Cố Thường nghe lời như vậy, hai vợ chồng Cố Phong Niên nhìn nhau, trong mắt đối phương đều hiện lên sự bất đắc dĩ, nhưng lại không biết làm sao, là do bọn họ sai trước mà.
"Thường nhi, con còn nhớ vì sao chúng ta đặt cho con tên này không?" Cố Phong Niên hỏi.
"Dạ, nhớ." Cố Thường ngẩng đầu, nói một cách bình tĩnh, "Năm đó, nương sinh đôi, người xưa có câu 'người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên cương', cha mẹ muốn hai tỷ muội chúng con không cần dựa vào quần áo cũng có thể đẹp như thiên tiên, liền đặt tên cho tỷ tỷ là Cố Y, con là Cố Thường. Đáng tiếc tỷ tỷ bạc mệnh, năm tỷ ba tuổi, không may rơi xuống núi mà mất."
Nghe vậy, mắt Cố phu nhân lại đỏ lên, không nhịn được lại che miệng khóc.
Đôi mắt Cố Phong Niên mắt cũng phiếm đỏ, hai tay nắm chặt lại.
"Cha, nương, con xin lỗi, con không nên nhắc tới tỷ tỷ." Cố Thường thấy cha mẹ đau lòng, tự trách mình, ánh mắt nàng cũng đỏ, đối với tỷ tỷ sinh đôi của mình, nàng không có chút ấn tượng nào cả, chuyện lúc ba tuổi nàng cũng không nhớ rõ, đối với chuyện của tỷ tỷ, nàng chỉ biết ba tuổi thì tỷ tỷ mất, những chuyện khác đều không nhớ rõ, bởi vì đối với Cố Gia bảo, Cố Y là điều cấm kỵ, tất cả mọi người đều cố gắng không nhắc tới, e sợ chạm tới nỗi đau của vợ chồng Cố Phong Niên, cho nên nàng biết rất ít, không nghĩ tới hôm nay cha tự nhiên lại hỏi nàng chuyện đó.
"Không trách con, là do cha nhắc tới trước, con à, số mệnh tỷ tỷ con thật khổ, chúng ta nợ tỷ con nhiều lắm..." Cố Phong Niên nói xong liền quay người đi, ngẩng đầu nhìn trời thật lâu, không muốn để nước mắt chảy xuống.
Cố phu nhân trừng mắt nhìn gáy Cố Phong Niên, oán trách: "Được lắm, ai cho chàng khơi chuyện ra hả?"
Cố Phong Niên thở dài, đêm nay không biết đã thở dài bao nhiêu lần rồi.
Tình hình không bình thường rồi! Mày Cố Thường nhíu lại, nàng đã lớn, đã 16 rồi,nhưng cha mẹ vẫn coi nàng như là đứa trẻ mãi mãi không lớn, chuyện gì cũng gạt nàng.
"Con còn chưa nói xong đâu, lúc trước cha mẹ cho tỷ muội bọn con hai tên này là mong muốn chúng con trời sinh đã đẹp, không cần dựa vào quần áo cũng rất xinh đẹp rồi, cũng may con giống nương, trời sinh chính là mỹ nhân bại hoại, điều hai người mong muốn trở thành sự thực rồi nhé." Cố Thường muốn nói những câu dí dỏm làm không khí dịu đi một chút, kết quả nói chưa hết liền phát hiện cha mẹ chẳng cổ vũ nàng gì hết.
Cố Thường nói những câu dí dỏm, nhưng chẳng đem lại hiểu quả gì, cha mẹ đều có tâm sự, chẳng ai quan tâm đến bộ dạng nàng, cũng khiến cho nàng chẳng muốn ở lại, đứng dậy ỉu xìu đi chỗ khác.
"Lão gia, thiếp thật hy vọng lần này đi, chúng ta có thể, có thể..."
"Ta cũng hi vọng chúng ta đoán đúng." Cố Phong Niên kéo thê tử đứng dậy, hai vợ chồng không nói chuyện, đều thành tâm cầu nguyện.
"Rổ cục là chuyện gì khiến bọn họ cả đêm đều mất hồn mất vía nhỉ?" Trở về phòng, Cố Thường vẫn luôn thắc mắc điều này.
"Tiểu thư đừng nghĩ nữa, tắm rửa ngủ đi." Đầu óc Lục Đậu không được tốt, nên chẳng suy nghĩ mấy vấn đề phức tạp làm gì, vì thế dù không thông minh nhưng cũng tự nhận mình là người thông minh khuyên tiểu thư đi ngủ.
Cố Thường liếc nàng một cái, vẫy tay đuổi
người: "Ngươi mệt thì đi ngủ đi, ta còn có việc quan trọng cần suy nghĩ."
Lục Đậu thầm bĩu môi, khi ra ngoài không nhịn được oán thầm: Tiểu thư không phải là người có thể suy nghĩ được chuyện đại sự đâu.
Không hổ nha hoàn là hầu hạ Cố Thường nhiều năm, Cố Thường cũng chẳng suy nghĩ việc quan trọng, Lục Đậu đi ra ngoài không lâu, Cố Thường liền quyết định không thèm nghĩ nữa, gọi người vào hầu hạ rửa mặt chải đầu, sau đó bổ nhào lên giường đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi tỉnh lại, Cố Thường liền nghe hạ nhân bẩm báo, lúc trời chưa sáng, lão gia phu nhân đã cưỡi ngựa ra ngoài rồi.
Cố Thường không nói gì, dùng bữa sáng xong thì nghe hạ nhân kể lại việc quản gia Lục gia bị chặt đứt chân, chống gậy đến đây, bây giờ đang đứng ở cửa cãi nhau với thị vệ giữ cửa.
"Đến đòi tín vật Lục gia hả?" Sáng sớm, Cố Phong Niên sai hạ nhân đưa tới cho Cố Thường chiếc lược Mộc Đào xấu xí, lại bị gãy răng. Nàng đưa chiếc lược cho Lục Đậu, "Cái vật vứt đi này nhìn đã thấy ghét, ngươi ném vào mặt tên què kia cho ta, bảo hắn mau cút đi."
"Vâng ạ!" Lục Đậu biết, lúc này, tên quản sự kia đang đứng ở cửa mắng tiểu thư nhà mình □□, tức giận muốn mắng người lâu rồi, cầm cây lược gỗ xong liền hùng hục chạy ra cửa.
Vợ chồng Cố Phong Niên không ở nhà, việc lớn việc nhỏ đều có quản sự lo liệu,không cần nàng phải quan tâm, với lại, chẳng mấy ngày nữa, đệ đệ của nàng sẽ về, bởi vậy càng không phải lo lắng điều gì.
Chờ Lục Đậu kích động chạy về, không đợi nàng ta bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lể rằng nàng ta mắng cho Lục quản gia chạy mất dép như thế nào, Cố Thường liền hạ lệnh: "Nhanh đi thu dọn ít quần áo, đồ dùng đơn giản, sau khi dùng cơm trưa,chúng ta sẽ ra ngoài."
"Đi đâu ạ?" Lục Đậu ngạc nhiên hỏi.
"Đi Kinh Thành, mấy thứ dược ta mới điều chế, nhớ đem đi hết, đừng đứng thất thần ở đó nữa, đi nhanh đi."
"Dạ...dạ" Bị tiểu thư lườm, Lục Đậu vội vàng đi thu dọn hành lý.
Dùng cơm trưa xong, Cố Thường mặc quần áo gọn gàng, mang theo hai tay nải cùng Lục Đậu ra ngoài.
Khi ra cửa chính, thấy Cảnh lão quản gia- người đã đi theo Cố Phong Niên nhiều năm, đi tới, đưa cho nàng hai tờ ngân phiếu một trăm lượng, sau đó mặt nghiêm lại, nghiêm túc truyền đạt lại lời nhắn của Cố Phong Niên: "Bảo chủ cùng phu nhân sớm đoán được tiểu thư sẽ ra cửa 'làm việc', để ta thay bọn họ nhắc nhở tiểu thư, trước khi quay về, tuyệt đối không được tự tiện lấy tính mạng người nhà Lục gia, nhớ lấy, phải nhớ thật kỹ."