Chân Nhân Không Lộ Tướng

Chương 70: Hữu hộ pháp



Editor: Song Nhã

Sau khi có thêm hai phần nội lực của Lục Tử Triệt, Cố Thường không còn có thái độ qua loa như trước nữa, đặc biệt rất chăm chỉ luyện công, nàng không chỉ sở lãng phí nội lực của hắn, mà còn sợ nếu không mau chóng khống chế được nội lực từ bên ngoài đến này, không cẩn thận một ngày sẽ gặp phải phản phệ tẩu hỏa nhập ma thì rất phiền.

Quả nhiên Lục Tử Triệt không trở lại, vì thế chuyện tu tập nội công của Cố Thường đều do Cố phu nhân chỉ bảo.

Cố Thường tu tập công phu với sự kiên trì và quyết tâm trước nay chưa từng có, cũng không dành bao nhiêu thời gian tới chỗ Cố Y, mỗi lần nàng tới cũng nói không được vài câu rồi trở lại, bởi vì nàng nhìn ra được cách ngày nam nhân đeo mặt nạ càng gần tâm tình Cố Y càng không tốt, tất nhiên sẽ không muốn quấy rối nàng ta.

Cuối cùng ngày nam nhân đeo mặt nạ kia thành thân cũng tới, nghe hạ nhân bẩm báo Cố Y không ngủ cả đêm, một miếng cơm cũng chẳng buồn ăn, Cố Thường thở dài, chữ tình đối với nữ nhân mà nói là một sự tồn tại nguy hiểm.

Đám người Cố Phong Niên đang xoắn xuýt muốn đi an ủi Cố Y nhưng lại không có lúc nào làm được, vừa được yên tĩnh vài ngày lại bị ám sát nữa rồi!

Lần này có ít nhân hơn bốn mươi người tới, thân thủ mỗi người đều cao cường, điểm giống nhau là đều mặc hắc y, xem võ công bọn chúng ám hiệu cho mọi người trong khi đánh là biết, bọn chúng là người trong tà giáo.

Lần này người Cố gia cố hết sức ứng phó, chẳng những bọn chúng rất đông, còn có một điểm mấu chốt là Hữu hộ pháp công phu cao siêu lại rất có địa vị là ở tà giáo đích thân đến! Mắt lộ ra hung quang (ánh mắt hung ác), mỗi chiêu đều ngoan tuyệt, gặp một giết một, chớp mắt một cái, Cố gia đã có không dưới mười thị vệ cùng với bà tử chưa kịp chạy trốn chết ở trong tay lão.

"Ngọc Diện Hồ, ngươi đi ra cho lão tử!" Hữu hộ pháp vừa bóp chết một gã thị vệ rồi trừng mắt đôi mắt đỏ ngầu tiến vào hậu trạch (nơi ở phía sau) hô lớn.

Bọn nha hoàn bà tử trốn trong phòng sợ đến lạnh run, không dám thở mạnh dù chỉ một chút, tuy rằng Cố Thường đã hạ độc gian nhà quanh mình, nếu có người xông vào thì đến mười tay cũng phải ngã xuống, thế nhưng bọn họ nghe âm thanh chém giết bên ngoài còn sợ muốn khóc, trước đây cũng từng gặp phải cảnh này một lần, nhưng khi đó người tới không nhiều lắm, trong chốc lát liền bị thu thập, thế nhưng lúc này đây rõ ràng không tốt như vậy đâu.

Nhiều ngày dưới sự chỉ đạo của Cố phu nhân, Cố Thường đã có thể vận dụng nội lực thành thạo, sau đó học khinh thân công phu cũng công phu phòng thân ở chỗ Lục Tử Triệt cũng ra sức luyện tập, thái độ vô cùng nghiêm túc nên đột nhiên tiến bộ vượt bậc, nghe thấy phía bên ngoài thị vệ Cố gia kêu lên từng tiếng thảm thiết, đâu còn ngồi đó nữa, vội vàng mang tất cả thuốc độc tự chế chạy ra khỏi cửa phòng.

Hữu hộ pháp nhìn thấy Cố Thường, hung quang trong mắt hiện ra, thân hình lập tức như phi ưng giương cánh cấp tốc tiến đến, lòng bàn tay ngưng tụ mười phần lực đạo đánh ra, quát: "Ngọc Diện Hồ chịu chết đi!"

Một đạo chưởng phong mạnh mẽ kéo tới, nhịp tim Cố Thường cũng phải ngưng lại, công lực của người này rất mạnh, vượt xa nàng tới mức nàng không cách nào theo kịp, đối phương dùng hết toàn lực đánh ra một chưởng sức mạnh vô cùng khủng bố, rõ ràng là muốn dùng một chiêu đánh chết nàng mà!

Cao thủ đệ nhất khi xuất chiêu đều dùng tốc độ cực nhanh, cũng là Cố Thường xui xẻo, vừa mới ra khỏi phòng gặp phải một cao thủ có thân thủ tốt hơn cả nam nhân đeo mặt nạ và Lục Tử Triệt nhiều, mặc dù nàng có dựa vào hai phần nội lực kia cũng căn bản không tránh thoát được sát chiêu như thái sơn áp đỉnh (Thái Sơn đè đầu) này.

Ngay một khắc kia, Cố Thường cho là mình lập tức sẽ chết dưới tay người này, ngay cả tránh cũng không nổi, huồng chi là đi hạ độc? Lục Tử Triệt nói không sai, gặp phải cao thủ thì có dùng độc cũng không có tác dụng.

Bị dọa sợ đến nước mắt chảy ra Cố Thường cũng không biết, chưởng phong mạnh mẽ của đối phương ép tới khiến nàng không thể động đậy, ngay cả hít thở cũng khó khăn, khi thấy bàn tay to kia sắp đánh trúng mình thì đột nhiên bên người truyền đến một đạo chưởng phong đẩy nàng ra, khó khăn lắm mới tránh thoát được sát chiêu trí mạng có thể biến nàng thành đống thịt vụn kia.

"Tỷ tỷ!" Cố Thường ngã ngồi trên mặt đất, nhìn Cố Y đấu cùng với lão già võ công cao cường kia, biết trong lúc cấp bách kia nàng ta đã đánh ra một chưởng cứu mình.

Cố Y không có thời gian để ý tới nàng, bản thân hết sức tập trung đối chiêu với Hữu hộ pháp, trước đây nàng ta đã không đánh lại lão, vả lại lúc này nàng ta còn mất đi quá nửa nội lực, không được vài chiêu thì trúng một chưởng liền phun ra một búng máu.

Cố Thường thấy thế vội vàng đứng lên nhặt kiếm không biết do ai làm rơi lên đi qua đó hỗ trợ, công phu của nàng kém cỏi, nếu à đánh đơn độc đấu thì chắc chắn là muốn chết, thế nhưng nếu giúp đỡ Cố Y làm nhiễu lão Hữu hộ pháp kia, thì vẫn có thể làm được một lúc không phải lo đến tính mạng.

Vừa nhặt kiếm lên nàng liền vẩy độc dược lên chỗ mũi kiếm, lúc này đang là nửa đêm, có gió, mặc dù kiếm không đâm trúng vào người đối phương, chỉ cần gió thổi độc dược chạm vào chỗ da thịt lộ ra của đối phương cũng có thể đạt được mục đích rồi, thế nhưng không biết thế nào, nàng giơ mũi kiếm càng không ngừng quấy nhiễu trước mặt lão già kia, lại không thể làm lão ta dao động.

"Ngoại trừ mỗi độc dược đặc thù trong tay giáo chủ đương nhiệm để khống chế giáo chúng ra, loại độc khác đều không thể làm gì được lão!" Đang lúc cấp bách Cố Y lên tiếng nói.

Thì ra là thế! Cố Thường nhụt khí, trong nháy mắt toàn thân chảy đầy mồ hôi lạnh, mong muốn dựa vào độc dược để đánh ngã hắn không thực hiện được, nàng cũng với Cố Y hai người cộng lại cũng chẳng bằng một nửa công phu của đối phương, lại không có người tới cứu viện, hai tỷ muội các nàng ngay lập tức là có thể dắt tay cùng xuống hoàng tuyền rồi!

"Ngọc Diện Hồ, thân thủ của ngươi lúc này mà ở trong giáo đã thành đồ bỏ đi rồi, chậc chậc, thật đáng tiếc." Từ sau khi Cố Y xuất hiện lão ta cũng không dùng đến sát chiêu, mà là như đùa giỡn với phế vật thử thăm dò cố,, chỉ làm cho nàng ta bị thương nhưng không chết ngay lập tức.

Cố Y nghe vậy nghiến răng, mặt cười hàm sương, cũng không nói ra lời nữa, vừa nói sẽ tiết lộ chân khí, đến lúc đó tính mạng của nàng ta cũng khó giữ.

Biết mình nhận lầm người, lão già không để ý tới Cố Thường nữa, không thèm nhìn những hành động khiêu khích không có trình tự gì của nàng, mỗi lần kiếm đâm tới đều bị lão nhẹ nhàng đẩy ra, toàn tâm toàn ý đối phó với Cố Y, bỏ qua ý tưởng muốn lập tức giết chết nàng ta, mà muốn đả động đến tư tưởng của nàng ta trước khi nàng ta chết. Cố Y có bao nhiêu tâm cao khí ngạo lão đều rõ ràng, dùng sự bất lực của nàng ta để sỉ nhục tuyệt đối còn hả giận hơn là trực tiếp giết chết nàng ta.

Quả nhiên, Cố Y bị ánh mắt tràn ngập thương hại như trêu mèo của lão làm cho tức giận đến phun một búng máu ra thật xa.

"Tỷ tỷ!" Cố Thường thấy bản thân căn bản không bị lão già kia chú ý tới, xấu hổ hơn nữa cũng không thể tránh được, thấy Cố Y phun ra một búng máu lớn, sợ đến mức vội chạy ra đỡ nàng ta.

"Ngươi cũng có hôm nay, thật phải để giáo chủ nhìn xem lúc này ngươi có bao nhiêu bất lực!" Hữu hộ pháp nhìn bộ dáng Cố Y ôm ngực lung lay sắp đổ mà cười ha ha.

Cố Thường trong lúc vừa tức vừa vội bỗng trở nên lớn mật, quay đầu giận dữ: "Lão già hư cười cái gì mà cười, đã xấu đến mức còn khó coi hơn cả quỷ mà còn có mặt mũi cười!"

Hữu hộ pháp: "..."

Không người nào dám bất kính với lão ta như thế! Sát ý trong mắt Hữu hộ pháp hiện lên, ngay lúc lão lại muốn xuất ra sát chiêu thì tình huống trong sân đột biến, không biết lấy ở đâu ra hơn mười cao thủ có tiếng đến Cố gia, đại bộ phận ở lại bên ngoài viện, có hai người công phu đều đạt đến thượng thừa một tả một hữu kéo tới phía hắn, trong điện quang hỏa thạch (ánh chớp đá lửa?!) lão lập tức lùi lại mấy bước thoát được giáp công đến từ hai phe, như vậy liền mất cơ hội giết Cố Thường.

"Lục Tử Triệt!" Cố Thường nhìn thấy Lục Tử Triệt ban đầu cực kì vui mừng, sau đó lập tức lo lắng, nội lực của hắn đã thua từ trước, đối phó với lão già hư đốn biến thái như vậy nếu bị thương thì làm sao bây giờ? Rất nhanh nàng đỡ Cố Y tới chỗ an toàn rồi mới lo âu nhắc Lục Tử Triệt: "Ngươi phải cẩn thận!"

Lục Tử Triệt thấy Cố Thường đã rời xa vòng chiến, tâm trạng có chút ổn định, cùng người mình mang tới liên thủ đối phó vị được xưng là đệ nhất cao thủ tà giáo Hữu hộ pháp này.

Cố Thường chưa từng sợ hãi như lúc này, cầm kiếm bên người chẳng khác gì phòng bọn đạo chích, ở một bên quan sát phương hướng của Lục Tử Triệt, còn phải lo cho sự an nguy của cha nương và đệ đệ bên kia. Trong không khí đầy mùi máu tanh, bên tai đầy tiếng chém giết, trước đây nàng cũng từng bị bọn người trong tà giáo bắt cóc, Cố phủ cũng từng bị kẻ xấu quấy nhiễu, nhưng những lần đó cũng không khó đối phó như lúc này, mắt nhìn Lục Tử Triệt cùng người khác liên thủ đã trên trăm chiêu rồi còn chưa không chế được lão già đáng ghét, trong lòngd.d.l.q.d nàng gấp đến độ hỏng mất.

Kêu đau một tiếng, trên cánh tay Lục Tử Triệt đã trúng một chưởng, thân hình lảo đảo muốn ngã.

"Nàng đừng tới đây!" Lục Tử Triệt vội vàng ngăn cản Cố Thường quá xúc động, hắn thay đổi một tay khác cầm kiếm cắn răng lần nữa tiến lên đối địch.

Cố Thường nhìn ra Lục Tử Triệt bất kể là lực đạo hay là tốc độ đều chậm đi một chút, biết bả vai hắn đã trúng một chưởng thương thế không hề nhẹ, lo lắng đến mức đặt hết toàn bộ tinh thần lên người hắn, sợ hắn lại bị thương lần nữa.

"Muội đến là quan tâm hắn." Cố Y liếc mắt nhìn Cố Thường đang hận không thể dán con mắt lên người Lục Tử Triệt, trong giọng nói có chút châm chọc.

"Nói lời vô ích, hắn là vị hôn phu của muội, muội không quan tâm hắn thì ai quan tâm hắn hả?" Cố Thường tức giận cãi trả, đây là lần đầu tiên nàng dùng thái độ này nói từ sau khi Cố Y trở lại Cố gia.

Trong lòng Cố Thường rất tức giận, hơn nửa đêm Lục Tử Triệt còn chạy tới, lúc này lại bị thương, không phải là do cứu các nàng sao? Cố Y không chỉ không cảm tạ hắn, lại còn nói lời âm dương quái khí.

"Muội!" Cố Y nổi giận, muội muội này lại vì một xú nam nhân mà dám nói chuyện với nàng ta như thế!

Ngay khi lão già đáng ghết cũng với bọn Lục Tử Triệt cùng bị thương, đôi bên đều chém giết tới đỏ mắt đánh cược định cùng chết, phía ngoài cách Cố phủ một dặm đột nhiên truyền đến một hồi âm thanh bén nhọn, lập tức trong không trung tuôn ra các màu đỏ, lục, lam tạo thành pháo hoa hình tam giác, chẳng mấy chốc rồi biến mất.

Hữu hộ pháp thấy thế cau mày, chiêu thức đã từ tấn công chuyển thành phòng thủ, vẻ mặt bắt đầu do dự.

"Hữu đại hộ pháp, thấy tín hiệu này giống như d.d.l.q.d thấy giáo chủ, đây là gọi lão trở lại đó, lão còn không đi chẳng lẽ là muốn coi rẻ quyền uy giáo chủ sao?" Cố Y cười lạnh, trong giọng nói có ý châm chọc: "A, ta lại quên mất, hôm nay thân phận Hữu hộ pháp đã không giống ngày xưa rồi, thành nhạc phụ của giáo chủ rồi, thảo nào."

Hữu hộ pháp nghe lời nói như rắn độc của Cố Y, lập tức dùng ánh mắt hung ác trừng lại, căm hận để lại một câu: "Ngươi xà hạt (rắn+bọ cạp) nữ nhân này đừng đắc ý quá sớm" rồi phi thân, phát ra ám hiệu cùng thủ hạ mang tới rời đi.

Đám người Lục Tử Triệt tất nhiên sẽ không đuổi theo, mặc dù không biết vì sao tà giáo khẩn cấp gọi bọn chúng trở lại, nhưng ít nhất đêm nay những kẻ xấu đó sẽ không quay lại.

"Lục Tử Triệt, ngươi ổn chứ?" Cố Thường thấy địch nhân đều cút đi xa, gánh nặng trong lòng liền được giải thoát, bước lên phía trước đỡ lấy nam nhân ôm vai.

"Ta không sao, nàng không có việc gì là tốt rồi." Lục Tử Triệt ôn hòa quay sang cười cười với Cố Thường, ánh mắt tràn đầy quan tâm.

"Nguy hiểm như vậy mà ngươi còn chạy tới, nếu như..."

"Nếu như đến chậm một bước, chẳng phải là nàng sẽ gặp nguy hiểm sao?" Lục Tử Triệt ngắt lời của Cố Thường, cầm tay nàng cười khẽ, được nàng quan tâm trước mặt mọi người như thế, cảm giác này thật quá tốt, ngay cả vết thương trên cánh tay hắn cũng không coi vào đâu, tâm tình vô cùng tốt.

Khi Cố Thường định đưa hắn vào nhà để xem xét thương thế thì đám người Cố Phong Niên chạy tới, mọi người lần lượt hỏi han lẫn nhau, biết được ngoại trừ Lục Tử Triệt, Cố phu nhân cũng bị kiếm thương, ở chân, cũng may là không nghiêm trọng lắm, về phần Cố Phong Niên cùng Cố Trác do trốn bên trong phòng được Cố Thường dùng độc dược bảo vệ nên không có bất kỳ tổn thương gì.

"Nhờ có Lục hiền chất tới đúng lúc, bằng không hai tỷ muội chúng nó sợ là không xong." Cố Phong Niên ngày càng hài lòng với Lục Tử Triệt, nữ tế quan tâm tới nữ nhi tới mức này đúng là có đốt đèn lồng cũng khó tìm được.

"Sau này có xảy ra chuyện như thế hai người các con cũng không nên đi ra." Cố phu nhân lo lắng cho hai nữ nhi, vì thế băng bó qua loa vết thương ở chân rồi chạy tới theo trượng phu, thấy các nàng không có việc gì, yên tâm đồng thời lại không nhịn được trách mắng các nàng.

"Nương, vốn là nữ nhi cũng không muốn đi ra, thật sự là đối phương tới quá đông, thị vệ của chúng ta đã chết nhiều như vậ, nếu không ra giúp đỡ mọi người đối địch chẳng phải quá mức bất lực hay sao?" Tuy rằng Cố Thường rất sợ chết, thế nhưng nếu để cho nàng trơ mắt người của phe mình hoặc chết hoặc trọng thương mà chính mình lại trốn đi thì nàng không làm nổi.

Cố Y thấy ánh mắt mọi người chuyển từ trên người Cố Thường sang mình, lạnh nhạt nói một câu: "Con không ra thì Hữu hộ pháp cũng sẽ không bỏ qua cho con."

Điều ấy không sai, lão già đáng ghét là vì Cố Y mà chạy tới, tiếng lão gọi Cố Y đi ra chịu chết như đất rung núi chuyển, muốn co người khác không nghe thấy cũng khó khăn. 

"Không ngờ lần này bọn chúng lại kéo tới đông như thế, nếu không có Lục hiền chất dẫn người tới cứu viện đúng lúc, đêm nay Cố gia tổn hại khủng khiếp khó mà tính trước được." Cố Phong Niên cau mày thật chặt, đến lúc này trong lòng còn sợ hãi, thân là người d.d.l.q.dđứng đầu một nhà, có địch nhân tới cửa ông lại không có năng lực chống lại mà phải để thê tử xông pha chiến đấu, điều ấy làm ông cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương.

Lục Tử Triệt nghe vậy đột nhiên nói: "Nếu đoán không sai, chuyện tối nay là do Hữu hộ pháp tự ý hành động."

"Sao lại nói như thế?" Cố Phong Niên hỏi.

"Bởi vì nữ nhi của lão không gả được, trước khi thành thân một ngày giáo chủ Nhật Nguyệt giáo bắt gặp ả quấn quýt với nam nhân khác, trong cơn nóng giận đã giải trừ hôn ước, vì nể mặt Hữu hộ pháp vì nhật nguyệt mà lập công vô số có thể bỏ qua cho nữ nhân dám đối với hắn như vậy, thế nhưng hôn ước nhất định phải giải trừ."

Mọi người nghe vậy chợt bừng tỉnh, Cố Y càng nghe càng ngây ra, cắn môi chẳng biết đang suy nghĩ gì.

"Bọn chúng có thành thân hay không thì liên quan gì đến chúng ta? Sao Hữu hộ pháp lại muốn dẫn người đến giết chúng ta/" Cố Trác liếc nhìn Cố Y chẳng biết đang suy nghĩ gì, lên tiếng hỏi.

Lục Tử Triệt cũng liếc Cố Y, sau đó trả lời: "Bởi vì nữ nhi Hữu hộ pháp tuyên bố mình oan uổng, là bị người khác hại, bằng không cho ả một trăm lá gan cũng không dám làm ra chuyện như thế. Ái nữ sốt ruột Hữu hộ pháp đương nhiên tin tưởng nữ nhi ruột thịt, cho rằng giáo chủ không muốn thành thân với nữ nhi nên mới khéo léo sắp đặt chuyện này, sở dĩ như thế là vì giáo chủ không thể quên được Cố Y."

Mắt Cố Y bỗng chốc trợn to nhìn Lục Tử Triệt, trong đôi mắt đẹp hiện lên đầy khiếp sợ, lập tức liền lắc đầu cười nhạo: "Nếu thật như lời ngươi nói, Hữu hộ pháp thật đúng là càng già càng hồ đồ rồi."

Không phải là hồ đồ thì là gì nữa? Nếu nàng ảnh hưởng lớn đến nam nhân tàn nhẫn kia như vậy, sao lại phải lưu lạc tới mức này?

Lục Tử Triệt nheo mắt lại đánh gia vẻ mặt của Cố Y, sau đó thu lại tầm mắt: "Sự thực đến tột cùng ra sao thì chỉ có mình giáo chủ kia biết thôi."

Hơn nửa đêm náo loạn một hồi, mọi người cũng chẳng có tâm tư nói gì nữa, Cố Phong Niên dặn dò hai nữ nhi vài câu rồi dẫn phu nhân về phòng, các thị vệ thương vong đều do quản gia đi xử lý.

Chờ cha nương đều rời đi, Cố Thường mới phát hiện tay của mình lại còn bị Lục Tử Triệt nắm, mặt đỏ lên, rút tay lại tức giận liếc hắn: "Ngươi bị thương rồi, nhanh đi về thôi. Lục bá phụ bá mẫu chắc hẳn đang rất lo lắng."

"Bọn họ còn chẳng biết ta ra ngoài." Mấy ngày Lục Tử Triệt không gặp Cố Thường, trong lòng nhớ nhung, không muốn lập tức rời đi.

Cố Y bị thương thực sự không nhìn nổi bọn họ thắm thiết, nặng nề hừ một tiếng về phòng băng bó vết thương.d.d.l.q.d

"Đừng nhìn, nhanh về đi, muốn nhìn sau này có thời gian thì nhìn." Cố Thường bị Lục Tử Triệt nhìn chăm chú cả người không được tự nhiên, đẩy hắn ra một chút rồi giục hắn đi.

Lục Tử Triệt cũng biết lúc này cũng không phải là thời cơ tốt để gặp vị hôn thê, giơ tay lên khẽ vuốt tóc của nàng rồi nói: "nàng cũng nhanh về phòng đi, ta đi đây." 

Cố Thường vẫn nhìn theo Lục Tử Triệt đến khi hắn rời đi rồi mới trở về phòng, lòng tràn đầy lo lắng, trái tim cũng theo theo Lục Tử Triệt vì cứu nàng mà bị thương đi Lục gia, ngay cả Lục Đậu run rẩy trên mặt đất cũng không thấy.

"Tiểu, tiểu thư, bên ngoài đáng sợ đến vậy sao? Người, người sợ đến hoảng hốt kìa." Mặt Lục Đậu trắng như tờ giấy, cả người run rẩy như cái sàng.

"Sao ngươi còn ở đây?" Lúc này Cố Thường lúc này mới phát hiện ra nàng ta, kinh ngạc hỏi.

Lục Đậu muốn khóc, thử đứng lên kết quả lại thất bại, mím môi tủi thân nói: "Tiểu thư, mới vừa rồi nô tỳ thiếu chút nữa tiểu ra quần, lấy đâu ra sức lực đứng lên nữa? Cho nô tỳ run thêm một lúc nữa rồi đứng dậy nhé."

Thiếu chút nữa tiểu ra quần... Mặt Cố Thường đen lại, may là Lục Đậu không tiểu ra, nếu là tiểu thật, nàng phải đập chết nha đầu không có tiền đồ này mới được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.