Chân Nhân Không Lộ Tướng

Chương 83: Kết cục (1)



Thương thế của Lục Tử Triệt không còn đáng ngại nữa, bớt đi một người để lo lắng, áp lực của Cố Thường giảm đi một nửa, nhưng nàng đột nhiên có thai, điều này khiến nàng nhất thời cảm thấy khó chịu, không khỏe.

Làm sao để dưỡng thai cho tốt, làm nương như thế nào, nàng hoàn toàn không biết. khó tránh khỏi có phần lúng túng.

Vì thế trong lúc trên dưới Cố gia và Lục gia đang vui mừng vì chuyện nàng mang thai, chỉ riêng Cố Thường không cách nào thực sự vui vẻ, không phải nàng không thích hài tử của mình, mà sự hoang mang đối với thân phận mới đã lấn át đi niềm vui do mang thai mà thôi.

Phu phụ Lục lão gia sáng sớm dùng cơm rồi trở về, bảo Lục Tử Triệt ở lại nương gia cùng Cố Thường hai ngày nữa rồi cùng về phủ,, dặn nhi tử nhất định phải chăm sóc nhi tức cẩn thận, trong bụng của nàng còn có tôn tử vàng ngọc của bọn họ đó.

"Nữ nhi của ta trưởng thành rồi, cũng cần phải làm nương thôi." Giọng nói của Cố phu nhân đầy vui mừng, nữ nhi về nương gia lại còn mang thai, hơn nữa họa lớn đã được diệt trừ hoàn toàn, tâm trạng tốt khiến tinh thần bà phấn chấn hơn hai ngày trước rất nhiều.

"Nương, con thật sự..."

Cố phu nhân đưa tay ngăn Cố Thường, trầm mặt xuống, nói: "Con chớ có thân ở trong phúc mà không biết phúc, nghĩ đến tỷ tỷ con..."

Cố Thường nghe vậy, lập tức ngậm miệng, không nhịn được mà thở dài, con người trong cuộc đời này quả thực là chuyện đời thay đổi thất thường, chẳng biết bao nhiêu nữ nhân mong mỏi có hài tự đến nỗi cầu hương bái Phật khắp nơi, cầu ông xin bà, kết quả còn không chắc chắn có thể mang thai, nàng đây là thật sự hài tử đến chậm hai năm thôi, kết quả lại đến sớm như thế.

Nữ nhi đang lo lắng cái gì, Cố phu nhân có thể đoán được, nhưng mà ̣cũng không định nuông chiều nàng, sinh con dưỡng cái, giúp chồng dạy con chính là nghĩa vụ mà nữ nhân phải làm, sớm muộn gì cũng phải trải qua, một khi đã như vậy, chẳng bằng vui vẻ đối mặt, cả ngày đăm chiêu ủ dột, khi trở lại bà gia không phải muốn khiến công công bà bà có ý kiến hay sao?

"Sau khi về Lục gia, con bớt thở ngắn than dài cho ta." Cố phu nhân cực kỳ uể oải, muốn nghỉ ngơi, nhưng vẫn cố nhịn để nhắc nhở nữ nhi.

"Nữ nhi hiểu rồi, nương mau nằm xuống nghỉ ngơi đi." Cố Thường nhìn ra sắc mặt Cố phu nhân khác thường, vội vàng đỡ bà nằm xuống.

Cố phu nhân còn muốn dặn dò vài câu nữa, kết quả thân thể quá mức yếu ớt, vừa nằm xuống đã ngủ ngay.

Cố Thường lại trông một lúc, sau đó đứng dậy rời khỏi, trong lòng dâng lên vài phần hổ thẹn, phản ứng của nàng đã khiến mọi người lo lắng, không thể tiếp tục như vậy nữa, nàng là con người lạc quan, nếu bị chuyện mang thai này làm ảnh hưởng cuộc sống, đó là quá kỳ lạ rồi.

Mang thai mười tháng thì là gì chứ? Coi như khối nhỏ trong bụng biến thành cầu thịt lớn mà thôi!

Sinh nở đau đớn thì có làm sao? Nàng cũng chẳng phải chưa từng bị thườn bao giờ, chắc là nhịn dễ thôi!

Sau khi sinh, hài tử khó nuôi hay chăm sóc không cẩn thận thì làm sao? Có ma ma, nương và hạ nhân chăm nom giúp, nàng có thể học từ từ là được.

Chuyện có thể quấy nhiễu nàng, khiến nàng lo lắng, có vẻ như đã thành không có gì đáng ngại, cẩn thận ngẫm lại, mang thai sinh con cũng không có gì đáng sợ, chút buồn bực cuối cùng của Cố Thường cũng đã tan biến, lại vui tươi hớn hở như trước kia mà sống.

Lục Tử Triệt thấy tâm tình Cố Thường chuyển biến tốt lên quá nhanh, nghi hoặc hỏi nguyên nhân, sau khi biết được đáp lại thì vừa vui sướng lại vừa tự hào, tâm tình thê tử tốt như vậy, gặp chuyện còn có thể tự tiêu khiển, an ủi bản thân, quả thực khiến hắn bớt phải lo rồi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Cố Thường vẫn lo lắng phản ứng sau mang thai sẽ nghiêm trọng, kết quả d.d.l.q.dba tháng đầu bất ổn nhất lại trôi qua cực kỳ thuận lợi, nàng không nôn nghén hay có chút cảm giác mệt mỏi nào, cảm giác chẳng khác gì không mang thai cả.

Lần này Cố Thường yên tâm, đến tháng thứ tư, bụng dưới bắt đầu lộ ra, khẩu vị trở nên tốt hẳn, ăn rất nhiều, dáng người mượt mà hơn, nhưng vẫn đẹp đến rung động lòng người, khiến cho Lục Tử Triệt vừa thấy nàng, ánh mắt sẽ bắt giác tỏa ra ánh sáng của loài sói, nhưng chẳng có cách nào, nhìn được lại không ăn được, chỉ có thể nhịn.

Nhìn thấy vẻ mặt Lục Tử Triệt buồn bực, thần sắc không thoải mái, rõ ràng là dáng vẻ không vừa lòng, Cố Thường rất không tốt bụng mà vỗ về bụng cười: "Không phải ngày nào chàng cũng mong hài tử mau đến sao? Thiếp muốn hài tử tới muộn chút thì chàng lại phê bình thiếp, bây giờ khó chịu rồi hả? Chàng cứ chịu đựng đi! Trước khi sinh hài tử ra ta sẽ không cho phép chàng không đứng đắn."

Lục Tử Triệt thở dài, đi tới ngồi ở bên cạnh Cố Thường, duỗi tay ra ôm nàng, rồi một tay kia nhẹ nhàng phủ lên bụng nàng nói: "Đây quả là gánh nặng ngọt ngào, hài tử sinh ra rồi, nếu như là là nhi tử thì ta không thể không đánh vào mông nó."

"Chàng dám đánh sao?" Cố Thường cười khúc khích.

"Nó không nghe lời thì dám." Lục Tử Triệt hừ nhẹ, ngoài miệng vừa nói muốn đánh nhi tử, nhưng tay khẽ vuốt bụng Cố Thường lại cực kỳ dịu dàng thành kính, đâu có ghét bỏ như nói ngoài miệng?

Thời điểm Cố Thường thích nhất mỗi ngày chính là khi ngả vào người Lục Tử Triệt, cùng cảm nhận đứa bé đang thai nghén trong bụng, vừa mới mở miệng định nói vài câu khinh thường Lục Tử Triệt, đột nhiên phía dưới tay hơi động, ngạc nhiên mở to mắt: "Con động rồi sao?"

Lục Tử Triệt cũng cảm giác được, chốc lát mở to mắt nhìn nhau với Cố Thường, sau đó ánh mắt hai người đồng thời nhìn về phía vị trí đem lại cho bọn họ thể nghiệm thiêng liêng.

Nhưng rất đáng tiếc, hai người nín thở rất lâu cũng không thấy thai đạp lần nữa.

"Vừa rồi là ảo giác sao?" Cố Thường lẩm bẩm.

"Không thể, có hai người nào cùng xuất hiện ảo giác sao?" Lục Tử Triệt chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khẽ vuốt lấy lòng mà nhìn bụng của Cố Thường, lấy lòng ngườ ta mãi mà cũng không thấy có động tĩnh, cuối cùng đành phải từ bỏ.

Từ khi có thai, Cố Thường liền trở thành vật quý, chuyện gì cũng không cần nàng can dự, chuyện khiền người ta nhọc lòng hay không vui cũng không nói trước mặt nàng, cả luyện công phu cũng bị cấm cản, dược thảo lại càng không cho nàng động vào, phòng thuốc cũng đã bị khóa cẩn thận, cả con ruồi cũng không bay lọt.

Mỗi ngày nàng buồn chán cũng chỉ có thể đi vòng quanh trong sân, may mà hai tháng trước Tiểu Bạch đã sinh một con ngựa cái toàn thân màu đen, có khi nàng sẽ đi cho nó ăn đường để tìm vui.

Hiện giờ con ngựa đen Thiểm Điện kia ngoài việc thương lão bà Tiểu Bạch ra thì rất thương yêu đứa con Tiểu Hắc của nó.

Cái tên Tiểu Hắc là do Cố Thường đặt, Lục Tử Triệt định đặt một cái tên, kết quả lại bị ngăn cản, Cố Thường cảm thấy được tên Tiểu Bạch này thật đáng yêu, thân là con của nó, tên Tiểu Mã đương nhiên không thể vượt qua ngựa mẹ đã d/d/l/q/dsinh ra nó được.

Ngày hôm đó, Cố Thường vừa mới đến gần chuồng ngựa, thì hạ nhân bẩm báo rằng Cố Y đã tới. Vội thu bước chân, xoay người trở về phòng, sai người lập tức đón Cố Y vào.

Địch nhân đã bị diệt, Cố gia lại khôi phục sự yên bình như trước kia, bí mật Cố Y trọng thương về Cố gia mọi người đã biết, cũng biết cuối cùng nàng nhẫn tâm xuống tay với người nhà, vì thế dù lúc mới biết nội tình có ít nhiều bất mãn với nàng, trong lòng không thực sự thoải mái, nhưng lại càng thương tiếc cùng với vui mừng khi nàng lạc đường biết quay lại, bỏ tà theo chính.

Sau khi toàn bộ người theo phe Hữu Hộ Pháp ở Nhật Nguyệt giáo bị giết, Cố gia bắt đầu bận rộn thu xếp hôn sự cho Cố Y, vì chuyện tranh đấu ở Cố gia gần đây bị đám người lân cận kiêng kị càng thêm xa lánh, vì thể đành tính tìm một thương hộ cách nhà khá xa cho Cố Y, như thế thì khi Cố Y theo trượng phu làm ăn khắp đại giang nam bắc cũng tiện về thăm nương gia.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là gia đình đối phương không nhiều người, chủ yếu là nhân phẩm tốt, còn ngoại hình và gia thế chỉ là thứ yếu.

Ngoại hình bình thường chút thì bớt trêu ghẹo đến hoa hoa cỏ cỏ, gia thế bình thường cũng chẳng sao hết, đến lúc đó có sự giúp đỡ của Cố gia, khuê nữ ở bà gia lại càng được coi trọng, về phần nàng sẽ bị bắt nạt hay không thì trên dưới Cố gia không lo lắng gì hết, nữ sát thủ mặt lạnh theo tà giáo, người có thể khiến nàng nhẫn nhịn đúng là rất cần dũng khí.

Thời gian này Cố gia đã chọn ra được mấy người có vẻ thích hợp, có người lớn tuổi nhưng vì giữ hiếu nên hôn sự bị chậm trễ, có người chính thê mất nhưng không để lại hài tử mà gia giàu có, diện mạo đoan chính.

Chỉ là còn chưa tiến thêm được bước nào, mấy thanh niên tài tuấn kia lại nhao nhao hoặc chỉ rõ hoặc ám chỉ cho thấy bản thân tạm thời chưa nghĩ đến hôn sự, rồi sau đó cả bóng người cũng không thấy.

Một người, hai người như thế còn có thể coi là trùng hợp, nhưng tất cả đều như vậy thì không bình thường, đang lúc phu phụ Cố Phong Niên muốn tra nguyên nhân thì Cố Y nói cho bọn họ biết đáp án, đều là do giáo chủ Nhật Nguyệt giáo gây nên!

--- -------

"Khí sắc tỷ tỷ không được tốt, là tên nam nhân đeo mặt nạ khi bắt nạt tỷ hả?" Cố Thường thấy dưới mắt Cố Y có quầng thâm, hiển nhiên là không ngủ ngon.

Một tháng gần đây Cố Y thường thường đến Lục gia tìm Cố Thường, khoảng cách hai nhà không tính là xa, Cố Thường không tiện thường xuyên về nương gia, Cố Y cũng không bị giới hạn, vài lần đầu nàng tới đều gặp phu phụ Lục lão gia rồi mới tìm Cố Thường, vài lần sau đó phu phụ Lục lão gia bảo nàng cứ tìm thẳng Cố Thường, không cần phải thỉnh an bọn họ.

Trước kia khi ở kinh thành Cố Y từng dùng thân phận Ngọc Diện Hồ để đột nhập Lục phủ trộm đồ, lúc ấy gây ra chuyện rất lớn, thiếu chút nữa thì làm cho Lục gia bọn họ không gượng dậy nổi, có thể chấp nhận và người bị hại Cố Thường lại là nhi tức của bọn họ, lại không muốn để ý tới Cố Y từng gây họa cho nhà bọn họ, dù nàng trở nên tốt, dù nàng là người bên nương gia của nhi tức bọn họ, bọn họ cũng không thể thân thiết nổi với nàng.

Như vậy cũng đúng với ý muốn của Cố Y, tính tình của nàng vốn không hợp ở cùng bề trên, nếu không phải do cha nương uy hiếp bắt buộc, nàng sẽ không che giấu tình tính mà làm chuyện mình không muốn làm đâu.

"Tỷ tỷ/" Cố Thường thấy Cố Y mất hồn mất vía, chìa tay quơ quơ trước mắt nàng.

"Muội vừa nói gì cơ?" Cố Y vội vàng lấy lại tinh thần, hỏi.

"Muội đang hỏi có phải tên nam nhân đeo mặt nạ kia lại bắt nạt tỷ không!" Cố Thường bất đắc dĩ lắc đầu, tỷ tỷ này thật khiến người ta phải lo lắng, nam nhân tỷ ấy trêu chọc phải còn không phải người bình thường, trừ khi đối phương buông tha cho mình, nếu không thì có muốn buông tay cũng không buông nổi.

Cố Y cúi đầu bất giác vân vê tay áo, sau một hồi lâu nói: "Hắn không cho phép tỷ gả cho người khác, nếu không sẽ làm cho đối phương nhà tan cửa nát."

"Bốp" Một tiếng, Cố Thường đập bàn thật mạnh, giận dữ nói: "Tên kia thực không ra gì! Lại dám bắt nạt tỷ như thế, chẳng lẽ muốn để tỷ làm lão cô nương cả đời sao? Không cho tỷ gả cho người khác, chẳng lẽ muốn gả cho hắn?"

"Hắn bảo tỷ đi cùng hắn, có thể cho tỷ danh phận."

"Danh phận gì? Thê tử?"

"Đúng... Thê tử." Lông mày Cố Y cau lại, vẻ mặt không phải vui sướng, cũng không phải chán ghét, càng là mờ mịt không xác định tương lai.

Cố Thường không nói, mày còn cau chặt hơn, thật không biết có nên vui vẻ thay Cố Y hay không, trước kia hẳn là tỷ tỷ rất mong mỏi được gả cho nam nhân đeo mặt nạ chứ? Nhưng bây giờ không còn như xưa, thương tổn còn đó, không phải nói vài câu hay ho hay là uy hiếp là có thể nguôi ngoai.

Cố Y hít sâu một hơi, ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Tỷ không muốn trở lại Nhật Nguyệt giáo, hắn nói sẽ mua trạch viện ở nơi khác cho tỷ ở, ta khỏi cần phải quan tâm tới chuyện trong giáo, cũng sẽ cảnh cáo giáo chúng không được tới quấy rầy ta."

"Đây là định kim ốc tàng kiều sao?" Cố Thường không thích nam nhân đeo mặt nạ, cảm thấy bất kì quyết định nào của hắn cũng không có ý tốt.

Cũng có thể nói như vậy, Cố Y mím môi lại, vẻ mặt ảm đạm, trước đây nàng không thân với muội muội này, chỉ là ở Cố gia buồn chán lâu rồi, lại vì chuyện tình cảm bị gây rối, d.d.l.q.dkhiến nàng rất muốn tìm một người nói ra hết, vì thế mới hay tìm đến muội muội cùng tuổi nàng lại cực kỳ thân thiết, vài lần lui tới, sự bài xích trong đáy lòng với Cố Thường từ từ phai nhạt rất nhiều, cảm thấy ỷ lại nàng (CT) hơn.

"Tỷ tỷ đừng buồn rầu, nếu không muốn cứ khước từ, Cố gia cũng không phải cây bông vãi có thể mặc người ta bắt nạt, vì chuyện cả đời tỷ, cha nương, còn cả bọn muội đều sẽ không trơ mắt nhìn tỷ sa vào vùng bùn đâu." Cố Thường trầm giọng nói, nếu nàng mở miệng, Lục Tử Triệt chắc chắn sẽ đồng ý giúp, đến khi ấy Cố gia liên thủ với Lục Tử Triệt, dù tà giáo có khó đối phó hơn nữa, chắc hẳn cũng khiến đối phương không sống tốt.

Bởi vì chuyện Hữu Hộ Pháp mà Nhật Nguyệt giáo đã tổn thất rất nhiều người, nếu nam nhân đeo mặt nạ kia cố ý gây chiến vì Cố Y, sợ là sẽ khiến cho phần lớn giáo chúng không vừa lòng, hắn không phải đồ đần, sẽ không làm loại chuyện làm bị thương định một nghìn, mình tổn thất tám trăm lại còn thất thủ, có chỗ khiến hắn kiêng kị, nếu có sách lược tốt, có thể làm cho nam nhân đeo mặt nạ biết khó mà lui cũng không phải việc gì khó khăn.

Những điều này, có điều do chính nàng nghĩ ra, cũng có điều là Lục Tử Triệt phân tích cho nàng, nên Cố Thường mới không kiêng kị nam nhân đeo mặt nạ như thế, vì sợ hãi mà vứt bỏ nữ nhi ruột thịt đã chịu nhiều thiệt thòi, loại chuyện bị người ta coi thường này, có bị đánh chết cha nương cũng sẽ không làm.

"Không nghiêm trọng như thế đâu, hôm nay tỷ tìm muội chỉ để trò chuyện thôi, cũng không phải là muốn các muội đối phó với hắn." Cố Y vội mở miệng.

Vẫn là không thể bỏ nam nhân kia, Cố Thường lắc đầu thở dài, chuyện tình cảm thực không phải chuyện người ngoài có thể xía vào, trước mắt trạng thái này của tỷ tỷ là không muốn gả cho nam nhân kia, nhưng lại không hoàn toàn bỏ được hắn, cho nên mới bối rối như vậy?

Cố Y và Cố Thường nói chuyện hồi lâu, sau đó không để ý muội muội giữ lại mà cứ thế lên ngựa rời Lục gia, dù nàng mất hơn nửa nội lực, nhưng thân thủ vẫn tốt như cũ, không cần lo lắng gặp người xấu trên đường.

Cố Thường vốn lo lắng, muốn bảo Lục Tử Triệt bố trí thị vệ hộ tống, kết quả Lục Tử Triệt nói bên người Cố Y có cao thủ Nhật Nguyệt giáo đang âm thầm bảo hộ, hoàn toàn không cần bọn họ nhiều chuyện.

"Là bảo hộ hay là giám thị đây?" Cố Thường hừ lạnh, nàng thực không muốn gọi tên nam nhân đeo mặt nạ là tỷ phu, tựa như Lục Tử Triệt cũng không quan tâm gọi Cố Y là tỷ tỷ.

"Có hai người đấy." Lục Tử Triệt gọt bỏ táo vừa mới rửa sạch, cắt thành miếng nhỏ thả xuống mâm, đặt trước mặt Cố Thường. "Tình cảm của người khác, chúng ta cũng không cần quản, ăn nhiều hoa quả chút, sau này hài tử sinh ra sẽ xinh xắn."

"Ngay cả chàng cũng nói." Cố Thường liếc mắt nhìn hắn, ngoan ngoãn ăn táo, sau khi có thai ăn không ít hoa quả, ăn đến mức da nàng cũng mọng nước rồi.

"Hôm nay hài tử có đạp nàng hay không?" Lục Tử Triệt vẫn nhớ đến chuyện máy thai.

Cố Thường lắc đầu, có gì phải sốt ruột, các trưởng bối cùng với bà tử có kinh nghiệm đều nói tháng càng lớn thì máy thai sẽ càng rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.