Chân Tâm Thoại Đại Mạo Hiểm

Chương 31



Đinh Bùi Quân căn bản là không biết Vệ Đình từ chức, càng không biết đơn xin từ chức kia là do chính tay mình ký. Sau tai nạn bất ngờ kia, mắt hắn bị thương, bong võng mạc, tưởng rằng sẽ hỏng luôn. Quá trình phục hồi rất lâu, hắn ở trong bệnh viện vẫn luôn bị băng kín mắt, không biết tình hình Vệ Đình thế nào. Bất quá nghe người trong công ty nói không có gì nguy hiểm, hắn cũng an tâm.

Hắn nghĩ lúc xuất viện sẽ nhìn thấy bóng dáng người kia, kết quả người tới đón đã đông đủ, hắn mới thất vọng phát hiện, không có Vệ Đình.

Hắn tự an ủi chính mình, có lẽ Vệ Đình còn chưa hoàn toàn hồi phục, đừng lo, sau khi xuất viện hắn sẽ đi tìm y.

Sau đó, hắn mới phát giác, hắn đã không còn có thể tìm được y.

Lặng yên không một tiếng động rời đi, rời khỏi thành phố này. Di động không gọi được, gọi đến nhà y, mẹ y so với hắn còn kinh ngạc hơn. “Tiểu Đình ở đâu sao? Không phải tổng công ty điều nó xuống chi nhánh dưới rồi à?”

Đinh Bùi Quân hỏi ba mẹ y phương thức liên lạc, bọn họ nói cũng không biết rõ, sau khi tới chỗ kia Vệ Đình không dùng di động, chỉ có mỗi cuối tuần là gọi về nhà. Vì thế họ cho Đinh Bùi Quân một số điện thoại cố định, Đinh Bùi Quân liên tục gọi qua mấy lần, lần nào cũng đều là người lạ nghe điện, nói Vệ Đình không ở đây. Cuối cùng đến một lần, hắn rốt cuộc nghe được thanh âm của Vệ Đình.

“Uy, ai vậy?”

“Vệ Đình!” Hắn gọi, kích động đến tí nữa thì làm rơi ly nước trên tay.

“……..” Bên kia không có tiếng trả lời, nhưng cũng không cúp điện thoại.

“Em đang ở đâu?”

Đối phương trầm mặc một hồi, nói ra tên thành phố. Đinh Bùi Quân tí thì phát hoả, hắn đương nhiên biết y đang ở thành phố nào, tra mã vùng điện thoại là ra!

“Địa chỉ cụ thể!”

“Anh muốn tới tìm tôi?”

“Chẳng lẽ em không đồng ý quay về?”

Vệ Đình lại trầm mặc, một lát sau mới nhẹ giọng nói. “Tôi sẽ không trở về, anh cũng đừng tới tìm tôi”.

Đinh Bùi Quân há miệng, nhịn xuống tò mò muốn hỏi vì sao. Hắn biết Vệ Đình nếu đã kiên quyết rời đi một chút manh mối cũng không lưu lại, thì y cũng đã quyết tâm không trở về. Hắn không rõ Vệ Đình vì sao lại đột nhiên rời đi, hắn đã nghĩ sau khi từ Nhật Bản trở về, giữa hai bọn họ sẽ là một khởi đầu mới, nhưng hắn thật không ngờ, chờ đợi hắn lại là Vệ Đình biến mất không nói một câu.

Hắn không cần biết nguyên nhân, nếu Vệ Đình không chịu nói mình ở nơi nào, được, hắn sẽ đi tìm.

Thành phố cũng chỉ lớn như vậy, chỉ cần y không trốn chạy.

“Như vậy, được rồi”. Đinh Bùi Quân bất động thanh sắc trả lời. “Em đã có cuộc sống của chính mình, cũng không muốn trở về, chính là, em có thể cách hai ngày gọi điện cho anh được không?”

“Để làm gì?” Vệ Đình khó hiểu.

“Anh chỉ muốn biết em sống thế nào – một tháng thôi, hai ngày một lần gọi điện cho anh, được không? Về sau anh sẽ không làm phiền em nữa”.

“Một tháng?”

“Chỉ một tháng”.

Qua thật lâu, Vệ Đình mới lên tiếng. “Được”.

Đinh Bùi Quân cúp điện thoại, hôm nay thế là đủ rồi, hắn biết, nếu nói thêm nữa, Vệ Đình nhất định sẽ nghi ngờ.

Còn có thời gian một tháng, Vệ Đình đã đáp ứng sẽ gọi điện cho hắn, bằng số điện thoại sẽ biết y có còn ở thành phố kia hay không, sau đó, rồi sẽ tìm được y.

Đinh Bùi Quân không muốn lãng phí thời gian, lập tức viết đơn từ chức.

Quản lý bộ nghiệp vụ đột nhiên từ chức, trong công ty nhất thời nổi lên sóng to gió lớn.

Các loại phỏng đoán cũ rích đều có, còn có người lớn mật tung tin, Đinh Bùi Quân lần này từ chức khẳng định là vì Vệ Đình. Nghe nói hai người này quan hệ vốn không đơn giản, đi Nhật Bản công tác lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau khi trở về một người từ chức, người kia cũng lập tức từ chức theo – người vui sướng ngồi xem kịch vui có, người thấy tiếc hận cũng có.

Xét thế nào thì Vệ Đình cũng không đáng giá đến mức để Đinh Bùi Quân từ bỏ cả sự nghiệp đang lên như mặt trời ban trưa.

Vì thế, đơn xin từ chức vừa mới trình lên, Đinh Bùi Quân lập tức bị tổng tài công ty hoả tốc triệu kiến.

“Sao lại thế này? Đang làm tốt, vì cái gì phải từ chức?” Tổng tài cầm đơn từ chức của hắn trong tay, sắc mặt xanh mét. “Phải có lý do gì đi?”

“Tôi đã nói rõ trong đơn từ chức”. Đinh Bùi Quân thần sắc không thay đổi trả lời.

“Ba mẹ muốn cậu về Mỹ? Đinh Bùi Quân! Đây là cái lý do rách nát gì?” Tổng tài giận dữ. “Muốn đi sao không đề cập trước khi làm báo cáo? Hạng mục trên tay cậu nhất thời giao cho ai làm? Khách hàng đều đã quen với cậu, hai ngày ngắn ngủi tôi đi đâu mà tìm người thay thế cậu? Cậu có từng lo cho công ty không?”

“Tôi sẽ đem tất cả hạng mục làm xong rồi bàn giao lại”.

“Muốn đi cũng phải một tháng nữa mới phê chuẩn!”

“Một tuần, tôi không có thời gian chờ”.

“Hai mươi ngày!” Tổng tài quả thực muốn lật bàn.

“Một tuần”.

Đinh Bùi Quân cuối cùng rời khỏi văn phòng trong cơn thịnh nộ của tổng tài, dọc đường đi có người chỉ trỏ thì thầm về hắn không ít, hắn thờ ơ trở về phòng làm việc của mình.

Hắn phải hoàn thành mọi hạng mục trong tuần này, sau đó đi tìm Vệ Đình.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Đinh Bùi Quân thuận miệng đáp. “Vào đi”.

Cửa mở ra, là Diệp Tín.

Đinh Bùi Quân ngẩng đầu, có chút kinh ngạc mỉm cười. “Sao lại là cậu?”

Diệp Tín đóng cửa lại, đi đến trước mặt hắn, chăm chú nhìn. “Anh từ chức?”

“Phải”.

“Vì sao?”

Đinh Bùi Quân cười rộ lên. “Cái gì cũng có nguyên nhân”.

“Thật sự là vì Vệ Đình?”

Đinh Bùi Quân trầm mặc một chút, trả lời. “Đúng vậy”.

Diệp Tín nhíu mày, cơ hồ là bất khả tư nghị nhìn hắn. “Cậu ta từ chức, anh cũng muốn từ chức theo? Anh vất vả bao nhiêu mới có được thành tích ngày hôm nay? Tất cả đều từ bỏ?”

“Không sao, tôi dù gì cũng phải trở về kế thừa công ty của ba, sớm hay muộn cũng sẽ rời đi”.

“Đừng dùng loại lý do này có lệ với tôi! Anh lúc trước không phải vì không muốn vào công ty của ba nên mới cố ý ở lại trong nước, đến công ty này làm sao? Hiện tại cư nhiên lại từ chức…. Anh chẳng lẽ đã yêu hắn đến mức không khống chế nổi?”

Đinh Bùi Quân ngẩng đầu nhìn, thật lâu sau mới chậm rãi nở nụ cười, nói. “Cậu hẳn là phải biết, lúc trước tôi ở lại trong nước, lựa chọn công ty này là vì cái gì”.

Diệp Tín đổi sắc mặt, nhìn hắn.

“Tôi đã từng nghĩ, chỉ cần ở lại bên cạnh cậu, cho dù chỉ có thể từ xa nhìn cậu, như vậy cũng đủ rồi. tôi biết cậu muốn vào công ty này, cho nên mới đi trước cậu một bước, chính là nghĩ sau này làm chỗ dựa vững chắc cho cậu, để cậu ở công ty không cần quá dốc sức làm việc”. Đinh Bùi Quân thản nhiên cười. “Nhưng là tôi phát hiện ra, cậu không cần tôi giúp cũng có thể làm rất tốt. Phần tình cảm này, đã không còn tất yếu phải lưu lại. Hiện tại, tôi chỉ muốn đi tìm về người tôi thích, về phần sự nghiệp tương lai, tôi cũng không lo lắng. Dù là quay lại vạch xuất phát hay tiến vào công ty của ba, tôi cũng sẽ không kém hơn bây giờ”.

Diệp Tín nhỏ giọng nói. “Như vậy…. tôi hẳn là nên chúc phúc cho anh?”

“Nếu cậu nguyện ý”. Đinh Bùi Quân ôn hoà cười, vươn tay với Diệp Tín. “Chúc chúng ta đều hạnh phúc”.

Diệp Tín trầm mặc một hồi, cuối cùng thản nhiên nở nụ cười, nắm lấy tay hắn. “Đúng vậy, chúng ta đều sẽ hạnh phúc”.

Hai bàn tay nhẹ nhàng bắt lấy, rồi lập tức rời đi.

Giờ khắc này, Đinh Bùi Quân biết chính mình đã hoàn toàn buông tay.

Hắn không phủ nhận mình đã từng yêu Diệp Tín, yêu đến sâu sắc, cơ hồ là vô lực kiềm chế. Chính là tình cảm có nặng cỡ nào cũng sẽ có một ngày biến mất. Lần đầu tiên nhìn thấy Vệ Đình đã bị y hấp dẫn, bị y làm cho rung động, kiềm lòng không được mà bắt đầu truy đuổi y, hấp dẫn y, tìm cách chiếm được y. Hắn đã nghĩ tình yêu này rất nhanh rồi sẽ qua đi, ai biết được đoạn tình yêu mới này khiến cho hắn chân chính cảm nhận được nỗi đau mất đi nhưng lại không thể tìm trở về.

Ai khi còn sống mà không trải qua mấy cuộc tình, có buông nhiều, có buông ít. Nhưng mà chỉ có cuối cùng không chịu buông mới là người mình muốn nhất phải không? Đinh Bùi Quân vẫn nghĩ, không có được Diệp Tín, chính mình cũng thành quen với cô đơn. Hoá ra hắn không phải quen với cô đơn, mà là trước khi Vệ Đình xuất hiện, chưa có ai xoá bỏ được sự cô đơn của hắn.

Hắn có thể ôn hoà nói lời tạm biệt với Diệp Tín, cũng không tiếc hết thảy phải tìm Vệ Đình trở về.

Một người đã qua, bất quá là chia tay một đoạn thầm mến không bệnh mà chết. Mà người hắn chân chính muốn làm bạn cả đời, lại rời khỏi hắn ngày một xa.

Anh sẽ tìm được em, giống như lần đó quyết tâm phải có được em.

Chỉ cần cho anh vài ngày nữa, chỉ cần em đừng chạy trốn.

Ngày như trước chậm rãi trôi qua. Một ngày, hai ngày, một tuần, rồi hai tuần. Vệ Đình ngồi ở trong siêu thị nhỏ đọc báo, thỉnh thoảng cùng vài khách quen nói chuyện. Mới chỉ tháng ba, thành phố này giống như đã đón mùa hè.

Y cách hai ngày sẽ nhận được điện thoại của Đinh Bùi Quân. Nam nhân kia rõ ràng là muốn y gọi, nhưng hắn dường như không thể chờ thêm một giây phút nào, mỗi lần đều là sáng sớm đã gọi đến.

Không nhớ rõ mỗi lần nói chuyện gì, Đinh Bùi Quân cũng không gọi lâu, thường thường hỏi một chút tình huống của y, sau đó chờ y cúp máy trước.

Trong lòng có chút đau.

Có lẽ qua tháng này thì tốt rồi.

Ăn xong cơm tối, Tử Bội có việc ra ngoài. Vệ Đình ở trong phòng xem TV một hồi, sau đó quyết định đi siêu thị nhìn chút.

Trước cửa đứng một người đang chăm chú nhìn vào trong siêu thị.

Vệ Đình khó hiểu, người này rốt cuộc là muốn vào hay không đây?

Giống như tâm ý tương thông, người nọ đột nhiên quay đầu, Vệ Đình nhìn chằm chằm gương mặt đang mỉm cười quá mức quen thuộc kia, túi nilon trong tay vô lực rơi xuống.

Thế giới lớn như vậy, thành phố nhiều người như vậy, hắn vẫn là tìm được y.

“Vệ Đình”. Ánh mắt hắn dị thường bình tĩnh, giống như một người chỉ chạy ra đầu ngõ rồi trở về luôn. “Hoá ra em ở chỗ này”.

“Anh…. Không phải nói…. Sẽ không tới tìm tôi….”

“Anh không lừa em, em sẽ lại chạy mất”.

“…… Tôi không chạy, tôi vì sao lại phải chạy”. Vệ Đình nghĩ, đơn từ chức rõ ràng là hắn tự tay ký, sao có thể nói là y chạy?

Hơn nữa, cũng không phải phạm nhân, chạy cái gì mà chạy? Quá khó nghe!

“Được, em không chạy, là anh đến nương nhờ em”. Đinh Bùi Quân dung túng cười. “Anh từ chức rồi”.

“A?”

“Thành kẻ thất nghiệp rồi”.

“A??”

“Em hiện tại còn oai hơn anh, thành ông chủ rồi, thu lưu anh ở lại đây làm công đi?”

“A???”

Vệ Đình há hốc miệng, lần sau so với lần trước còn lớn hơn, Đinh Bùi Quân rốt cuộc chịu không nổi, ha ha cười.

“Thu lưu anh? Em còn chưa nói gì đâu”. Tử Bội ở phía sau bọn họ đột ngột lên tiếng.

Vệ Đình vội vàng quay đầu. “Tử…. Tử Bội?”

“Đinh Bùi Quân, coi như anh lợi hại, vậy mà cũng bị anh tìm ra được”. Tử Bội trên mặt không có biểu tình gì, nói tiếp. “Em với Vệ Đình đang sống tốt, anh tự nhiên lại chạy đến chen vào một chân!”

Vệ Đình phát hoảng, không biết nên nói gì.

Đinh Bùi Quân ngược lại lại có vẻ trấn định, ung dung cười. “Tử Bội, Vệ Đình không thích hợp với em”.

“Sao lại không thích hợp?” Tử Bội nhíu mày.

“Cậu ấy thích con gái dịu dàng”.

“……. Vệ Đình, nói với anh ấy tôi có bao nhiêu dịu dàng!”

“Con gái hút thuốc cậu ấy cũng không thích”.

“Nam nhân hút thuốc thì thích chắc?”

“Người em quá phẳng”.

“So với nam nhân vẫn còn tốt hơn đi?”

Náo loạn nửa ngày, hai người càng nói càng không ăn nhập, Vệ Đình rốt cuộc chịu hết nổi, lớn tiếng nói. “Im miệng hết cho tôi! Đây là trên đường cái đó!”

Hai người kia đồng thời ngậm miệng, nhìn nhau thật lâu. Đinh Bùi Quân bỗng nhiên giang hai tay, Tử Bội oán hận nhìn hắn, rốt cuộc vẫn đi qua, ôm lấy hắn.

“Được rồi, Đào nhạc ti tiểu công chúa của tôi ơi, em không phải là người dũng cảm nhất mạo hiểm nhất sao?” Đinh Bùi Quân ôn nhu cười, vuốt ve đầu cô. “Vệ Đình không phải người dành cho em, đi tiếp về phía trước đi, sẽ có người rất tốt”.

“Sẽ có người tốt, vậy sao anh không chịu đi về phía trước đi?” Tử Bội rầu rĩ mở miệng.

“Bởi vì anh không thể tìm thấy người tốt hơn nữa rồi”. Đinh Bùi Quân mỉm cười, nhìn Vệ Đình. “Cả đời này, anh chỉ cần duy nhất cậu ấy”.

Tử Bội không lên tiếng, cuối cùng từ trong lòng Đinh Bùi Quân giãy ra, nở nụ cười. “Được rồi, dẫn anh ta đi đi. Siêu thị của em không mời anh”.

“Anh chính là đến để đưa cậu ấy đi”.

“Anh sẽ không dẫn anh ta về Mỹ đấy chứ?”

“Có thể, nếu anh về Mỹ kế thừa gia nghiệp”.

“Uy!” Vệ Đình không thể nghe tiếp được nữa, lên tiếng kháng nghị. “Tôi còn chưa nói gì nha!”

Đinh Bùi Quân đi về phía y, nhẹ nhàng ôm lấy y. “Em còn nợ anh một phần hiệp ước, giữa đường bỏ chạy, hiện tại đương nhiên là phải tiếp tục – yên tâm, anh sẽ không quá khắt khe đâu, 60 năm là được rồi”.

60 năm? Kia chẳng phải là bọn họ đều đã 80, 90 tuổi?

Đây là cái hiệp ước bất bình đẳng gì hả!

“Vệ Đình, em có nguyện ý một lần nữa cho anh cơ hội, yêu anh được không?” Đinh Bùi Quân ôn nhu mà cố chấp hỏi.

Vệ Đình chớp chớp mắt, phải trả lời như thế nào? Nếu nói ra câu kia, có phải lại là một lần mạo hiểm?

“Tôi…. Suy nghĩ đã nha”.

Đinh Bùi Quân mỉm cười, dùng sức ôm chặt y.

“Đừng nghĩ lâu quá nhé”.

Tình yêu có lẽ thật sự giống như một trò chơi mạo hiểm, cẩn thận không dám nói ra câu thật lòng kia. Chính là, đời người ai lại không từng một lần chơi qua trò mạo hiểm? Đi đi dừng dừng, phong cảnh mỗi chỗ cũng không giống nhau, buông tay để rồi có được, không ngừng tìm kiếm, chưa đến cuối cùng thì chưa thể biết kết cục.

Vệ Đình mỉm cười nhìn thành phố đầu hạ, ánh nắng rực rỡ.

Đi thêm một bước, hạnh phúc đã ở cách đó không xa.

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.