Chân Thành Thâm Tình

Chương 12



Edit: Mr.Downer

Đây không tính là một khúc nhạc dạo ngắn trên bàn tiệc, mọi người đều là người trưởng thành, sẽ không vì thế mà giải tán. Sau khi video chấm dứt, nên đùa giỡn thì đùa giỡn, nên uống rượu thì uống rượu.

Cận Hàn Bách vẫn như trước, biến đổi gì đó cũng không có.

Ôn Đình đã hoàn toàn khôi phục như bình thường khi từ nhà vệ sinh trở vào, vừa nãy cậu rửa mặt nhưng không có lau, mang theo gương mặt ướt nước đi một đường, trên mặt còn dính hạt nước.

“Cận tiên sinh yêu dấu,” Ôn Đình cười, quay đầu nói với anh, “Vừa nãy em đi vệ sinh, có một bà dì khen em đẹp trai.”

Cận Hàn Bách ôn hoà cười lên, hỏi cậu: “Cậu đi vệ sinh còn nhìn thấy một bà dì? Thế cậu vào nhà vệ sinh nào?”

“Xem ra anh uống cũng không nhiều lắm,” Ôn Đình kề sát thấp giọng nói, “Như vậy hai mươi đồng một viên kẹo cũng còn xài được.”

“Ừm.”

Buổi tối hôm đó, bọn họ ngủ lại ở sơn trang, Ôn Đình chuẩn bị nước tắm cho Cận Hàn Bách, sau đó thả vài giọt tinh dầu thư giãn. Cận Hàn Bách tiến vào bồn tắm nằm, rất nhanh ngủ thiếp đi.

Ôn Đình ngồi ở một bên bồn tắm, nhìn khuôn mặt đang ngủ của Cận Hàn Bách. Khi anh nhắm mắt lại, che đi sự sắc sảo, cả người trông hiền hoà hơn rất nhiều. Gương mặt anh thường được so là hung dữ, đa phần bởi vì cặp mắt kia.

Nhưng cặp mắt ấy cũng sẽ có lúc thật ôn nhu.

Cận Hàn Bách nằm trên giường ngủ thật sâu, nhưng Ôn Đình làm thế nào cũng không ngủ được. Cậu mặc quần áo đi xuống lầu, ngồi bên hồ nhỏ. Đâu đâu cũng có ánh đèn trong sơn trang, cậu ngồi ở đây cũng không thấy tối lắm.

“Làm sao còn chưa ngủ?”

Sau lưng vang lên tiếng người, Ôn Đình nhất thời chưa kịp phản ứng lại. Cậu quay đầu nhìn, là Phương Sính. Tóc mái của anh ta được buộc thành một chỏm, quần áo cũng thay đổi, nhìn bây giờ không giống như lúc nãy.

“Anh tỉnh rượu nhanh như vậy?” Ôn Đình hỏi. Người này rõ ràng vừa nãy đã say mèm, tuy vào lúc này trông không như người bình thường, nhưng chỉ có con mắt và gương mặt ửng đỏ lên.

Phương Sính thờ ơ nhún vai: “Ói sạch bách thì hết say thôi.”

Anh ta ngồi xuống bên cạnh Ôn Đình, tư thế của hai người giống nhau, Phương Sính duỗi cánh tay, trông có chút lười biếng, giọng nói có hơi uể oải: “Người kia trong video ngày hôm nay, cậu nhìn thấy chứ?”

Mắt Ôn Đình nhìn thẳng phía trước, nhàn nhạt hỏi: “Bên trong video nhiều người như vậy, anh hỏi người nào?”

Phương Sính cười thành tiếng: “Cậu biết tôi nói người nào.”

Ôn Đình nháy mắt, nhìn hồ nước trước mặt: “Thấy.”

“Biết cậu ấy là ai?”

“Nếu đã đi theo Cận Hàn Bách, làm sao có thể không biết anh ta là ai.” Ôn Đình nắm một hòn đá nhỏ trong tay, nhặt từng hòn chơi đùa.

Phương Sính nhìn cậu, hé mắt, nửa ngày mới nói một câu tựa như cảm thán: “Cậu rất giống cậu ấy.”

Động tác của Ôn Đình ngừng lại, ngẩng đầu nhìn sang: “Tôi giống chỗ nào?”

Nét mặt của Phương Sính giống như đang suy nghĩ: “Thần thái, ánh mắt. Rất giống ở nhiều chỗ.”

Ôn Đình cười xì một tiếng, không đáp lại.

“Cậu nhóc thật lợi hại.” Phương Sính dựng ngón tay cái với cậu, “Đã nhiều năm rồi không ai có thể làm cho anh ta dắt theo, tôi thấy anh ta rất thân cận với cậu.”

Ôn Đình không nói chuyện, chỉ nghịch cục đá trong tay.

Phương Sính xoay người, sau đó chậm rãi nằm xuống. Đầu anh ta gối lên cánh tay, ngắm mặt trăng cùng các vì sao trên bầu trời. Hai người không nói tiếng nào, rõ ràng là hai người không thân quen, thậm chí thân phận cũng cách biệt, đồng thời yên tĩnh ngồi/nằm bên bờ hồ, hoàn toàn không cảm thấy không hoà hợp.

Ôn Đình yên lặng nhìn hồ nước, mặt nước ban đêm khiến người ta cảm thấy sợ hãi khó tả. Dù mặt nước ban ngày có biết bao nhiêu dịu êm, nhưng lại thật nhiều quỷ dị vào buổi tối. Ôn Đình lượm một viên đá nhỏ ném xuống hồ, cậu nghe thấy Phương Sính nói: “Tôi đã điều tra cậu.”

Ôn Đình quay đầu nhìn anh ta, Phương Sính thản nhiên nhìn lại: “Đừng để bụng, người anh em của tôi nhiều năm qua như vậy, bỗng dưng có thêm một người ở bên cạnh, tôi nhất định phải tra cho rõ.”

Bối cảnh của Ôn Đình đơn giản đến nỗi không cần Phương Sính điều tra, là một cậu bé đáng thương từ nhỏ đến lớn. Mẹ cậu là một người đàn bà phong lưu, cả đời không kết hôn. Ôn Đình chính là kết quả một đêm phong lưu của bà ta, mẹ Ôn Đình cũng không biết cha cậu là ai. Lòng dạ của người phụ nữ này rất nhẫn tâm, sau khi con mình hiểu chuyện thì hầu như không quan tâm đến, thả cậu tự sinh tự diệt trên thế giới này, nhưng mà rất may cậu vẫn sống được.

Ôn Đình gật đầu, sau đó đột nhiên cười thành tiếng, hỏi: “Anh sợ tôi sẽ như Kiều Nhiên, hãm hại anh ấy sao?”

Phương Sính bĩu môi, cũng không phủ nhận.

“Tôi làm sao sẽ giống như anh ta…” Giọng nói của Ôn Đình rất nhỏ, như nỉ non: “Xấu xa như anh ta, làm sao xứng với anh ấy?”

Phương Sính nhắm mắt lại, giọng nói hơi say rượu khàn khàn, nghe có chút lười nhác, “Thế thì cậu ngoan ngoãn ở bên Cận Hàn Bách đi, Cận đại thiếu gia cũng không phải không có tình người như thiên hạ đồn đại. Mặc kệ cậu nhắm vào tiền của Cận Hàn Bách hay bất cứ thứ gì, có thể ở bên cạnh làm bạn với anh ta cũng tốt.”

Kỳ thực với thân phận của Phương Sính, người do ai khác dẫn tới anh ta đều sẽ không nhớ được mặt mũi ra sao. Nhưng Ôn Đình không giống vậy, cậu là người do Cận Hàn Bách dắt theo, vì lẽ đó Phương Sính mới có thể hơn nửa đêm nằm đây nói với cậu những điều này.

Lúc Ôn Đình trở về phòng, người bị cóng đến lạnh run, tuy nói mùa đông đã qua, nhưng mặc áo khoác mỏng ngồi bên bờ hồ vào đêm khuya cũng đủ khiến người ta cảm thấy đóng băng. Cậu đi tắm nước nóng, rồi trực tiếp lên giường, tiến vào lồng ngực của Cận Hàn Bách.

Cận Hàn Bách ngủ rất say, không nhúc nhích.

Ôn Đình nhìn anh, nhắm mắt lại, hôn lên cằm anh một cái.

Thời tiết trở nên ấm áp, Ôn Đình cũng sẽ không ru rú trong nhà cả ngày. Lúc Cận Hàn Bách không ở nhà, cậu sẽ lái xe ra ngoài, đi dạo khắp nơi. Nếu như Cận Hàn Bách đi công tác dài hạn, Ôn Đình cũng sẽ đi du lịch, tới chỗ nào thì chụp một bức ảnh, gửi cho Cận Hàn Bách.

Thỉnh thoảng Cận Hàn Bách sẽ trả lời cậu, để cậu yên tâm.

Cuộc sống an bình ôn hoà như thế, Ôn Đình rất thích. Cậu dùng thẻ của Cận Hàn Bách, lái xe của Cận Hàn Bách, đi tới đâu cũng đều là một người du khách cô độc, thế nhưng cậu thích như vậy. Trong valy của cậu có một chiếc áo khoác của Cận Hàn Bách, vì vậy xung quanh cậu sẽ có mùi vị của anh bất kể khi đi đâu.

Ôn Đình luôn về trước Cận Hàn Bách khoảng mấy ngày, sau đó cẩn thận ở nhà chờ anh, Cận Hàn Bách vừa mở cửa, cậu sẽ vồ tới, dính người như mèo nhỏ thấy chủ nhân, rồi cà cà cọ cọ một trận.

Thỉnh thoảng bọn họ sẽ làm tình.

Ôn Đình luôn biết rõ điểm mẫn cảm của Cận Hàn Bách ở chỗ nào, cậu sẽ quỳ gối bên chân Cận Hàn Bách, hôn lên chân anh, ngậm lấy phía trước mà dụng tâm chăm sóc. Trong tâm lẫn trong mắt cậu, đâu đâu cũng là Cận Hàn Bách.

Cận Hàn Bách ở trên giường cũng ôn nhu, không nhanh không chậm, không còn như lần thứ nhất lên giường làm cậu đến đổ máu. Chỉ có một lần, lúc Ôn Đình trước khi đạt cao trào không nhịn được mà kêu lên một tiếng “Cận Hàn Bách”, anh bỗng nhiên tăng thêm lực đạo, mạnh mẽ đâm vào, dùng sức ngắt lấy chân của cậu, bấm ra mấy dấu xanh tím, môi cậu cũng bị cắn sưng lên.

Sau đó Cận Hàn Bách tháo áo mưa, nhìn Ôn Đình, xoay người đi vào phòng tắm.

Đó là lần duy nhất Cận Hàn Bách hơi mất khống chế ở trên giường, những lúc khác anh đều bình tĩnh. Dù là thời điểm xuất tinh, anh cũng chỉ cau mày, cơ bắp trên người hơi căng ra, bắn một dòng nhiệt dịch vào trong cơ thể của Ôn Đình.

Thật ra, số lần bọn họ làm tình cũng không nhiều, có thể đếm được.

Tuy Ôn Đình luôn nắm chặt tất cả cơ hội để quyến rũ anh, nhưng đa số thời điểm đều không thành công. Cận Hàn Bách khắc chế ẩn nhẫn, không quá nhiệt tình với chuyện giường chiếu. Điều này làm cho Ôn Đình có chút khổ não, cậu cảm thấy thân thể trẻ tuổi của mình vẫn không có đủ sức hấp dẫn.

Ôn Đình tắm xong mặc áo ngủ, trèo lên giường của Cận Hàn Bách, chậm rãi leo lên chân anh, cả người quỳ trên người anh, nháy mắt hỏi: “Tiên sinh, đêm nay chúng ta làm tình chứ?”

Tay Cận Hàn Bách đặt lên ót của cậu, nhẹ nhàng xoa xoa, “Không làm, đi ngủ sớm một chút.”

Ôn Đình “Ồ” một tiếng, đầu cọ vào cổ anh hai lần. Đã qua một khoảng thời gian dài, Ôn Đình không còn sợ Cận Hàn Bách giống như lúc đầu, vào thời điểm như thế này, trong lòng cậu nghĩ cái gì thì nói cái ấy, cậu kề mặt sát xương quai xanh của Cận Hàn Bách, nhỏ giọng nói: “Nhưng em rất muốn.”   

Cận Hàn Bách chưa kịp lên tiếng trả lời, Ôn Đình đã cầm lấy tay anh, đặt vào bộ vị đang ngẩng đầu dưới thân mình. Lúc cậu chớp mắt, lông mi khẽ gãi vào xương quai xanh của Cận Hàn Bách, cậu vùi đầu, có hơi thẹn thùng: “Anh xem, em thật sự rất muốn anh.”

Hai người xa nhau hơn hai mươi ngày, Cận Hàn Bách vừa trở về vào buổi chiều, Ôn Đình vừa nhìn thấy anh, trong lòng có điểm ngứa ngáy, muốn có cảm giác da thịt thân thiết dán vào da thịt, tóc mai thân mật chạm vào tóc mai.

“Cậu… Muốn tôi?” Cận Hàn Bách trầm thấp cười lên, “Ai muốn ai?”

Ôn Đình bị tiếng cười trầm thấp câu đến mất hồn, cậu không nhịn được cọ đầu, lầu bầu, “Cái đó không quan trọng, nhưng em rất muốn. Tiên sinh, chúng ta làm tình có được không?”

Âm thanh mềm mại lầm bầm cầu xin trên người anh, Cận Hàn Bách có nhẫn tâm cũng không nỡ từ chối.

Ôn Đình cởi sạch chính mình, lộ ra hạ thân được cạo đến vô cùng sạch sẽ. Thân thể trẻ tuổi trắng nõn, không một cọng lông, hành thân hồng nhạt đứng thẳng, bị ánh mắt của Cận Hàn Bách chú ý tới liền giật giât hai lần.

“Em đẹp mắt không?” Cậu quỳ ở trên giường, ôm thắt lưng của Cận Hàn Bách, ngẩng đầu nhìn kim chủ tiên sinh của mình, cởi từng cúc áo của anh, “Em rất sạch sẽ, từ trong ra ngoài đều được tắm rất lâu… Tiên sinh, anh chạm vào em xem…”

Ánh mắt Cận Hàn Bách đã tối lại, bàn tay chạm vào mặt Ôn Đình, nhẹ nhàng xoa xoa. Ôn Đình hôn một cái vào lòng bàn tay anh, sau đó dùng đầu lưỡi liếm một hồi.

Một Ôn Đình như vậy, Cận Hàn Bách làm sao có thể không thương cậu.

Người bên ngoài bây giờ đều biết, bên người Cận Hàn Bách có một tình nhân rất được anh cưng chiều, Cận thiếu gia đi đâu cũng dắt theo. Một cậu trai ngoan ngoãn khéo léo, so với Kiều tiểu công tử, ít hơn mấy phần hoạt bát sôi nổi, nhưng nhiều hơn mấy phần quan tâm chu đáo.

Giống như lúc ở trên giường, trước đây Kiều Nhiên chỉ cần dùng ánh mắt nói với Cận Hàn Bách: “Anh yêu, em muốn.” Cận Hàn Bách tự nhiên sẽ nâng cậu trên tay mà cẩn thận hầu hạ, kiên trì ngậm lấy, ôn nhu an ủi, mãi đến khi cậu rưng rưng bắn ra. Cận Hàn Bách sẽ dùng ngón tay lau khoé mắt cho cậu, sau đó trân trọng hôn lên mắt, hoặc nhẹ nhàng hôn lên miệng, dùng yêu thương tràn ngập mà dỗ dành.

Còn bây giờ, Ôn Đình ngay cả làm trơn mở rộng đều tự mình chuẩn bị tốt khi tắm rửa, cậu quỳ gối bên chân Cận Hàn Bách, từng chút từng chút hôn lên, rồi dùng môi lưỡi ngậm lấy của anh, cuối cùng chính mình ngồi lên, vành mắt đỏ ửng mà tự giác động. Sau khi bắn ra, Ôn Đình mềm nhũn nằm nhoài trên người Cận Hàn Bách, ôm lấy cổ anh thật chặt, thân thể run rẩy, vùi mặt vào cổ anh mà thở dốc kịch liệt.

Sau đó, bàn tay cậu run run lau sạch nước mắt, đưa xuống dưới thân của Cận Hàn Bách mà cởi bỏ áo mưa, ánh mắt nhìn anh lộ ra một nụ cười thoả mãn cùng một chút rụt rè.

Dáng vẻ thật sự đáng thương làm người ta thấy xót lòng, Cận Hàn Bách thở dài, ôm chầm lấy cậu rồi hôn lên thái dương một cái.

“Cậu rất đẹp mắt.” Cận Hàn Bách đến bây giờ mới trả lời câu hỏi lúc trước, Ôn Đình còn đang run rẩy trong lồng ngực của anh, Cận Hàn Bách chùi mồ hôi trên trán của cậu, vuốt ve đuôi lông mày của Ôn Đình, “Cậu là cậu bé xinh đẹp nhất tôi từng thấy.”

Vừa nãy làm chuyện tình quá mức kích động, trong mắt Ôn Đình còn ngấn lệ, cậu nhắm mắt lại, nước mắt liền rơi xuống. Cận Hàn Bách thay cậu lau đi, cười hỏi: “Làm chuyện đó với tôi thấy oan ức đến như vậy?”

Ôn Đình lắc đầu, lúc cười lên mang theo chút nước mắt: “Không có oan ức, rất may mắn.”

Sau đó, Ôn Đình vô cùng mệt mỏi ngủ thiếp đi trong lồng ngực của Cận Hàn Bách, một đêm yên giấc.

Editor lảm nhảm: Thật sự mình khá phân vân về vấn đề xưng hô của anh Bách với Tiểu Ôn, nhiều lúc muốn edit thành “tôi – em” lắm, nhưng mà lại cảm thấy, trừ cái vụ trên giường ra, thì anh Bách nuôi Tiểu Ôn giống như đang nuôi mèo hay nuôi một người em trai vậy ấy. Để “tôi – em” thì cảm giác chưa tới, mà “tôi – cậu” không biết nghe có lạnh nhạt lắm không. Edit truyện hiện đại thật nhức đầu cái vụ chọn xưng hô mà. ; A ;

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.