Chân Thành

Chương 16: Thay người



Editor: Peachy

  

Mặc dù ở nhà họ Tống, Tống Ngạn Thành không được chào đón, nhưng với địa vị của anh, xuất thân ưu tú từ những trường danh giá, đẹp trai phong trần, trong mắt người ngoài, anh làm gì cũng thuận buồm xuôi gió. Từ khi học cấp hai đã có nữ sinh thầm mến anh. Ở một mức độ nào đó, Tống Ngạn Thành đã quá quen với cảm giác được "thích" này, nhưng anh chẳng có cảm xúc gì.

Thế nên, những "lời thổ lộ trên Weibo" này của Lê Chi không làm cho anh quá shock, cảm xúc dâng trào ban nãy đã tan biến trong chớp mắt, anh coi đó chỉ như là một cơn dư chấn sau sự ngạc nhiên tột cùng.

Lê Chi nằm nghiêng trên sô pha, kịch bản được đóng thành quyển, mép giấy đã cong lên, từng chút một trượt xuống sau đó rơi xuống sàn nhà. Tống Ngạn Thành tới gần, đã khom lưng định nhặt lên nhưng lại vội vàng thu tay về.

Anh quay về phòng sách, không bao lâu sau, Lê Chi cũng tỉnh lại. Nghe thấy động tĩnh ngoài phòng khách, trong email viết những gì anh đã không còn biết nữa. Ánh mắt Tống Ngạn Thành lơ đễnh, thả trôi tâm tư, anh lại nghĩ tới chuyện Lê Chi thích thầm anh.

Người là do anh gọi tới, hợp đồng cũng là anh yêu cầu cô kí, mối quan hệ bạn trai bạn gái giữa hai người càng là do anh đạo diễn.

Lê Chi có biến giả thành thật cũng không phải chuyện kì lạ.

Tống Ngạn Thành nhất thời bị phân tâm, trong lòng nảy sinh một chút "áy náy". Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên khiến Tống Ngạn Thành hơi giật mình. Lê Chi đang đứng ở cửa.

Anh cau mày không vui, "Có chuyện gì không?"

Lê Chi: "Anh còn sốt không?"

Sự quan tâm này bây giờ nghe lại như có hàm ý khác, trong tiềm thức Tống Ngạn Thành tự động vạch rõ ranh giới: "Có vấn đề gì à?"

Lê Chi đưa tay lên, lắc lắc cái túi ni lông trong tay: "Mua thuốc cho anh hết tổng cộng 89 tệ, phiền anh trả tiền cho tôi."

Tống Ngạn Thành: "..."

Lê Chi cực kì ghét phản ứng này của anh. Cô đã có lòng tốt giúp đỡ mà còn anh giở cái thái độ gì ra vậy.

Trước khi quay người đi, Lê Chi vẫn miễn cưỡng nói: "Tôi có nấu cháo đó. Nếu anh muốn ăn thì tự lấy nhé."

Tống Ngạn Thành ngồi trên ghế, mãi lâu sau mới hoàn hồn.

Anh rời khỏi phòng sách đã thấy Lê Chi đang ngồi ở bàn ăn húp cháo. Cô nấu cháo gạo đơn giản, bỏ thêm chút nấm hương cắt nhỏ. Bị sốt mất nửa ngày, dạ dày anh có chút khó chịu, Tống Ngạn Thành cũng không giả vờ khách sáo, tự lấy cho mình một bát.

Vừa mới nếm một miếng, anh đã cau mày, "Không cho đường à?"

Lê Chi đang xem video trên điện thoại, không buồn ngẩng đầu, "Tôi không ăn đường, anh muốn ăn thì tự bỏ thêm vào."Tống Ngạn Thành lướt nhìn qua video, là một bài giảng dạy. Anh không mặn không nhạt buông một câu đánh giá: "Không ngờ lại thích học."

Lý Chí vẫn không ngẩng đầu lên, trên gương mặt không giấu được sự vui vẻ, "Ngày kia tôi sẽ vào đoàn làm phim."

"Chỉ là một vai phụ thôi mà." Tống Ngạn Thành không hiểu được vì sao cô lại chăm chỉ như thế.

"Vai phụ thì làm sao?" Lê Chi đặt điện thoại xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bóc viết rõ hai chữ không phục, "Tôi vẫn có đất diễn được chưa?"

Tống Ngạn Thành giễu cợt, "Được bao nhiêu câu thoại?"

Lê Chi buột miệng: "Hai mươi lăm câu!"

Tống Ngạn Thành cúi đầu thổi thổi cho cháo bớt nóng, "Ồ, giỏi quá."

Lê Chi chu môi, "Vai diễn đầu tay của tôi là một xác chết, một câu thoại cũng không có. Vai diễn thứ hai là trong một bộ phim cổ trang. Phút đầu tiên xuất hiện, vừa mới nói một câu:" Hoàng thượng, thần không muốn chết." đã bị đánh chết."

Tống Ngạn Thành nhấp một ngụm cháo, "Vai diễn thứ ba thì sao?"

Lê Chi đáp, "Kể từ đó trở đi, tôi chưa đóng thêm một bộ phim nào nữa."

Tống Ngạn Thành nhớ cô tốt nghiệp bằng đại học chính quy ở trường điện ảnh nên hỏi: "Sao cô lại muốn vào giới giải trí?"

"Vì tôi muốn quay phim." Lê Chi cười, "Vai nào cũng được, chỉ cần cho tôi được diễn, diễn anh vẫn ok hết."

Tống Ngạn Thành nhìn cô, nụ cười của Lê Chi trong sáng và giản đơn, ánh mắt sáng bừng không gì có thể che giấu được. Nhìn nhau một khắc ngắn ngủi, Tống Ngạn Thành bảo: "Nếu là chuyện không phù hợp với cô thì nên sớm từ bỏ đi."

Anh nói lời sâu xa, mong cô hiểu điều được, đừng lãng phí tình cảm của bản thân ở nơi anh.

Sự rực rỡ dưới đáy mắt Lê Chi dần dần tan đi, cô bĩu môi, không ngờ tôi nấu cháo vì muốn tốt cho anh mà anh lại nhẫn tâm chà đạp ước mơ của tôi

Thật là.

Cô hất cằm, dùng ánh mắt quật cường không chịu khuất phục kháng nghị anh.

Tống Ngạn Thành mất tự nhiên di chuyển tầm nhìn, không tiếp nhận ánh nhìn của cô nữa.

Anh nghĩ thầm, đã đến lúc phải kéo dài khoảng cách, tránh để cô suy nghĩ vẩn vơ rồi.

*

Thứ bảy, Lê Chi tới đoàn phim báo danh.

Cuối tuần, Tống Ngạn Thành không phải tới công ty, cả ngày ngồi trong phòng sách.

Trước khi ra khỏi nhà, Lê Chi tới gõ cửa phòng sách, nịnh nọt thương lượng với anh: "À thì, sắp tới chắc tôi sẽ thường xuyên ở đoàn làm phim, anh có thể, có thể..."

Tống Ngạn Thành ngẩng đầu. Hôm nay Lê Chi đặc biệt mặc một chiếc váy dài tới mắt cá chân, bên ngoài khoác một chiếc măng tô màu trắng có đai thắt, tóc dài thả ngang vai, vô cùng trong sáng dịu dàng.

Lê Chi chắp tay trước ngực, giả bộ đáng thương: "Xếp thời gian thưa thưa một chút được không?"

Tống Ngạn Thành bình tĩnh đáp: "Điều khoản đầu tiên trong hợp đồng, chỉ cần tôi cần, cô nhất định phải tới, nếu không thì..."

Lại bắt đầu rồi đấy, Lê Chi ỉu xìu ngắt lời: "Tôi biết rồi, đợi nhận giấy mời từ luật sư ấy gì."

Tống Ngạn Thành cúi đầu, giả bộ đưa tay lên chống cằm để che đi khóe miệng đang khẽ cong lên.

Lê Chi đoán có lẽ thương lượng chẳng đi đến đâu, mang theo cảm giác mất mát định rời đi thì Tống Ngạn Thành mở lời: "Nếu có việc gì tôi sẽ bảo Quý Tả báo trước với cô."

Người đã chạy đi, rõ ràng là cực kì phấn khích.

Trong phòng sách dường như vẫn còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt của cô, Tống Ngạn Thành hít thật sâu hai hơi, trong lòng vẫn đang khinh thường.

Cô thật sự hi vọng quay xong bộ phim này sẽ nổi tiếng á?

Anh biết đây là một cô gái tràn trề nhiệt huyết, tính tình đơn giản và thẳng thắn. Nói dễ nghe là có chí tiến thủ, nói khó nghe thì là ngu ngốc không biết lựa sức mình.

Tống Ngạn Thành mở thanh tìm kiếm, gõ tên Lê Chi, kết quả đầu tiên hiển thị là: Click vào đây nào ~ Cùng thống kế xem cả nước có bao nhiêu người tên là "Lê Chi".

Lướt xuống chút nữa là mấy mẩu quảng cáo ngổn ngang. Tìm sang trang thứ 2 mới thấy có một bài báo liên quan đến cô: Top các mỹ nữ phản diện đẹp nhất mọi thời đại. Trong bài báo có một tấm ảnh thời cổ đại, Lê Chi mặc một bộ váy tím rẻ tiền đứng giữa khung cảnh hoàng cung mờ ảo.

Nhân vật phản diện dù có đẹp đến mấy thì cũng vẫn là phản diện, khán giả chẳng thèm nể nang.

Tống Ngạn Thành vuốt sống mũi, không nói nên lời. Tuyên truyền kiểu này, nổi được mới là lạ.

Dàn diễn viên của "Ánh trăng rơi qua kẽ tay" thống nhất sẽ họp mặt lúc 3 giờ chiều tại tòa nhà Thu Hải. Thật ra cũng chẳng có việc gì quan trọng cả, chỉ là một buổi gặp gỡ giao lưu, không quan tâm là vai chính hay phụ, cho mọi người có cơ hội làm quen. Theo kế hoạch tuyên truyền, đoàn phim sẽ chính thức công bố vai nam chính và nữ chính vào khung giờ vàng buổi tối ngày hôm nay, sau đó các blogger sẽ hợp tác chia sẻ lại bài viết.

Lần này Mao Phi Du rất trách nhiệm, anh ta đến sớm hơn cô, làm quen một lượt với các quản lý khác. Những người đến sớm này đều là người mới, rất thận trọng và khiêm tốn. Họ đều biết đối với nghệ sĩ của mình, đây là một cơ hội quý giá nên không dám phạm sai lầm gì.

Mao Phi Du đứng ở cửa đón Lê Chi ở cửa, hai mắt sáng bừng, "Được đấy, có khí thế lắm."

Lê Chi đắc ý đáp, "Sau này nổi tiếng, ngày nào em cũng sẽ thế này."

"Đừng có mà khoe khoang." Mao Phi Du giả vờ trách móc nhưng biểu cảm tươi cười trên khuôn mặt không hề tan biến, "Nhớ cho kỹ này, họp mặt xong xuôi thì đi theo đạo diễn Trình học hỏi kinh nghiệm, giả bộ đáng thương hay làm nũng gì cũng được, tóm lại là phải để cho ông ấy nhẵn mặt cô đi. Linh hoạt lên chút, pha trà rót nước gì đấy tùy cô, phải nhìn xa trông rộng hiểu không? "

Lê Chi gật đầu lia lịa.

Cô nhìn về phía hành lang tráng lệ mà trong lòng như có cơn sóng ngầm cuồn cuộn, như thể cuộc sống tươi đẹp mà cô mong ước đã sắp bắt đầu.

Hai người ra khỏi thang máy, Lê Chi hít sâu một hơi, Mao Phi Ngư khịt mũi, "Có gì mà phải căng thẳng, mạnh mẽ lên."

Lê Chi cười hồn nhiên, hạnh phúc quá đi mất thôi.

Chưa đi được mấy bước đã có người gọi: "Anh Tiểu Mao."

Mao Phi Du quay đầu lại, trên môi lập tức nở một nụ cười chân thật tươi, "Ơ, nhà sản xuất Lâm đấy à. Anh Lâm có điều gì muốn dặn dò ạ?"

Nhà sản xuất bảo: "Đưa nghệ sĩ của cậu vào kia nghỉ ngơi chút đi."

Mao Phi Du đáp: "Nhưng sắp tới giờ họp rồi ạ."

"Đừng vội, cứ để cô ấy ngồi nghỉ ngơi một lúc đã."

Nghe đối phương nói vậy, tảng đá đã rơi trong lòng Mao Phi Du lại bắt đầu trỗi dậy.

Mao Phi Du bị nhà sản xuất kéo đi, Lê Chi đành phải ở một mình. Cô run rẩy gõ lên cánh cửa đằng kia, nhưng ngón tay cô còn chưa chạm vào cửa, một tiếng lách cách vang lên, cửa được mở ra từ phía bên trong.

Thời Chỉ Nhược mặc một chiếc áo lông màu xanh ngọc bích, màu sắc sặc sỡ như vậy nhưng cứ như thể được đo ni đóng giày cho riêng mình cô ta. Khí chất của cô ta quá đỉnh, dù là ngây thơ trong sáng hay quyến rũ gợi cảm, phong cách nào cũng cân được. Thế nên bao nhiêu năm qua cô ta vẫn luôn giữ hợp tác được với các thương hiệu cao cấp, bỏ xa các hoa đán cùng thời một đoạn dài.

Nhìn thấy cô ta, Lê Chi lùi lại theo bản năng, ánh mắt lộ rõ vẻ nhát gan, sợ sệt.

Cửa phòng đóng chặt, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.

Lê Chi đứng dựa người vào cửa, không dám thở mạnh.

Thời Chỉ Nhược cách đó không xa ung dung bước đến khiến cô càng lúc càng cảm thấy ngột ngạt.

Cô ta bật cười: "Lâu rồi không gặp. Hôm thử vai, kỹ thuật diễn của cô vẫn không hề mai một, không hổ danh là thủ khoa môn chuyên ngành khóa năm đó."

Nhắc đến chuyện trước đây, Lê Chi bỗng nhiên run lên, mím chặt môi.

Ánh mắt Thời Chỉ Nhược nhẹ nhàng hạ xuống khuôn mặt cô, "Cô thử nói xem, nếu Thịnh Tinh nhìn thấy bộ dáng chật vật hiện tại của cô thì sẽ thất vọng đến chừng nào."

Trong phút chốc, gương mặt Lê Chi trắng bệch như đứng giữa đêm đông.

Thời Chỉ Nhược thu lại ý cười, ánh mắt sắc lạnh, trong lời nói cũng không giấu được vẻ chán ghét, "Vốn dĩ một người như cô không nên đứng ở đây."

Lê Chi nghĩ tới điều gì đó, vô thức giải thích: "Vai diễn này là do tôi tự dành lấy."

Thời Chỉ Nhược nhướn mày nhìn cô, cười như không cười, không nói gì.

Lúc đi qua nhau, Lê Chi bắt lấy cổ tay cô ta, giọng điệu run rẩy, "Chỉ Nhược, tôi không hại Thịnh Tinh."

"Nếu cô không gửi tin nhắn đó cho anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ không ra ngoài!" Thời Chỉ Nhược đột nhiên gay gắt, "Nếu anh ấy không ra ngoài, vụ tai nạn xe đó sẽ không bao giờ xảy ra! Lê Chi, cô đừng đứng đây ra vẻ đáng thương nữa, cô càng giả bộ, tôi càng hận cô."

Lê Chi cúi đầu, đôi mắt phủ một tầng sương mờ. Cô phải hết sức kìm chế mới ngăn được nước mắt tuôn rơi. Thời Chỉ Nhược hất tay cô ra, mở cửa bước ra ngoài.

Không lâu sau, Mao Phi Du vội vã chạy tới, "Cô có sao không?"

Lê Chi cúi đầu, cố nén nước mắt, hai mắt đỏ ngầu, "Không có chuyện gì đâu ạ, sắp đến giờ rồi, em phải đi họp thôi."

Mao Phi Di chau mày nhưng cũng không biết phải hỏi từ đâu, dù sao công việc vẫn quan trong hơn. Anh ta đẩy cô ra ngoài "Được rồi được rồi, trời có sập thì cũng tính sau. Trước hết phải quay thật tốt bộ phim này đã. Cơ hội tốt thế này thì phải nắm lấy, sau này mọi chuyện sẽ khác. "

Lê Chi mạnh mẽ gật đầu, cổ họng vẫn có có chút khàn khàn, "Em biết rồi ạ."

Điều chỉnh lại cảm xúc, hai người vừa ra khỏi cửa được vài bước, đang chuẩn bị đi thì điện thoại di động của Mao Phi Du vang lên, anh ta vừa đi vừa nghe điện thoại: "Alo, ai thế ạ?"

Lê Chi sợ làm nhòe đi lớp trang điểm nên rất cẩn thận dùng mu bàn tay lau từng chút một lên khóe mắt.

Bước chân của Mao Phi Du càng lúc càng chậm, một bước, hai bước, cuối cùng dừng lại hẳn.

Lê Chi không rõ chuyện gì, quay đầu lại giục, "Nhanh nào, em sắp muộn rồi."

Điện thoại vẫn còn để bên tai, Mao Phi Du thẫn thờ nhìn cô, ánh mắt kiêu ngạo thường ngày trở nên rối bời.

Lê Chi cau mày, "Anh sao thế?"

"Không cần đi nữa, đoàn phim vừa thông báo." Mao Phi Du mím môi, tốc độ nói mỗi lúc một chậm, cuối cùng vẫn nói với cô: "Vai này của cô thay diễn viên rồi."

Hết chương 16

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.