[Chanbaek] Đầu Tiên, Cuối Cùng, Mãi Mãi

Chương 5: Phần 5



Bằng nhiều lí do nào đó mà tôi dần trở nên quen thuộc với sự có mặt của Phác Xán Liệt, ngay cả tính khí thất thường của hắn tôi cũng có thể nắm rõ trong lòng bàn tay!

Mặc dù hắn luôn thừa nước đục thả câu, châm chọc tôi mỗi lúc đụng mặt nhưng về cơ bản thì hắn không làm gì quá đáng cả, cứ thế chúng tôi trở thành bạn cùng bàn đến tận bây giờ, cũng là thời điểm bắt đầu chuẩn bị cho bài kiểm tra cuối kì.

Quan hệ giữa chúng tôi mặc dù không phải xấu, nhưng cũng chẳng tốt lên được bao nhiêu, mỗi ngày đến lớp không cạnh khóe nhau đôi ba câu là lập tức thấy ngứa ngáy. Bất quá tôi có thể tự hào ở một điểm, ít ra tôi vẫn khá hơn so với những người khác, bởi vì trong lớp này, người nói chuyện được với Phác Xán Liệt chỉ có duy nhất một mình tôi.

Có lẽ cũng là vì lí do này nên lớp trưởng Kim Tuấn Miên thường xuyên đến tìm tôi nhờ hỏi ý kiến Phác Xán Liệt về việc tham gia vào câu lạc bộ thể thao của lớp. Tôi chỉ gật gù cười đồng ý, đương nhiên tôi sẽ giúp, còn hắn có chấp nhận hay không, điều đó tôi không biết và cũng không muốn biết.

Tiết học sau đó, liếc mắt thấy Phác Xán Liệt đang chống tay lên bàn ngủ, tôi cười nham hiểm dựng lên kế hoạch đẩy ngã hắn. Kết quả không biết có phải hắn có giác quan thứ sáu hay không mà đột nhiên lại mở mắt ngồi thẳng dậy, khiến tôi sợ hãi đến mất đà, lao thẳng người vào trong lồng ngực hắn..

Thịch....Thịch.....

”Hai em kia, làm cái trò gì vậy hả?”

Đến khi tôi ổn định được nhịp tim thì cũng là lúc phát hiện ánh mắt của thầy giáo và tất cả mọi người đều đang đổ dồn về phía chúng tôi. Cảnh tượng lúc này thật quá mức máu chó, như thế nào lại biến thành tôi tựa vào ngực hắn, còn hắn thì ôm eo tôi vậy?

Luống cuống vội vàng đứng bật dậy, tôi lắp bắp đáp lại

”Không...không phải như thầy nghĩ. Em chỉ đang muốn hỏi bạn học Xán Liệt xem có muốn tham gia vào câu lạc bộ thể thao của lớp không thôi..”

Thầy giáo có vẻ nghi ngờ, nhưng có lẽ thấy lời nói của tôi rất hợp lí nên chỉ nhẹ nhàng đẩy kính trên mặt, hướng Xán Liệt nói

” Vậy Xán Liệt, em thấy sao?”

Lúc đó hắn bình thản tựa vào thành ghế trả lời

”Bạn học Biện đã hỏi, em làm sao dám từ chối”

Ngay sau đó một tiếng “ồ” đồng loạt vang ra khắp bốn phía trong lớp khiến tôi đỏ bừng cả hai bên má, hấp tấp ngồi xuống giấu mặt vào tập sách.

Còn có một điều, cũng nhờ ơn phước của Phác Xán Liệt mà từ đó về sau tôi liền trở thành công cụ liên lạc giữa tất cả mọi người trong trường với hắn, mất mặt, mất mặt thật mà!

______

Phần này dài hơn mức bình thường =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.