[Chanbaek] Đầu Tiên, Cuối Cùng, Mãi Mãi

Chương 8: Phần 8



Gia thế của Phác Xán Liệt thật sự rất hiển hách, còn nhớ hồi đó trong trường có một tên đầu gấu tìm đến gây sự với Phác Xán Liệt, kết quả ngay ngày hôm sau tên đó liền bị nhà trường cho thôi học. Không ai nói lí do nhưng toàn bộ học sinh đều biết, đắc tội với người của Phác gia thì xác định sẽ không được sống yên ổn.

Từ khi bắt đầu quen Phác Xán Liệt, tôi vốn chỉ nghĩ hắn cũng giống như những học sinh nhà giàu khác, nhưng sau chuyện kia tôi mới vỡ lẽ. Hóa ra nhà Phác Xán Liệt không chỉ giàu, mà là rất rất giàu. Chúng tôi thuộc hai đẳng cấp khác nhau, tựa như nước và lửa, đối lập về tất cả mọi thứ.

Tôi cảm thấy mình không xứng làm bạn với Phác Xán Liệt. Nhà tôi nghèo như vậy, cha mẹ thậm chí còn không được học hành đầy đủ, còn Phác Xán Liệt hắn thì khác, bất kể trên phương diện nào chúng tôi đều không có khả năng thân thiết. Lòng tự ái đột nhiên trỗi dậy mạnh mẽ, tôi dần giữ khoảng cách với hắn, cho dù có ngồi cùng bàn chúng tôi vẫn càng ngày càng ít nói chuyện hơn....

Nhưng lúc đó tôi hoàn toàn quên mất một điều, đó là thực ra chúng tôi chỉ là bạn bè, bạn bè mà thôi...

Phác Xán Liệt tựa như hiểu được suy nghĩ của tôi, hắn vốn ít nói, khi thấy tôi im lặng hắn cũng không hề bắt chuyện, chúng tôi cứ như vậy suốt nhiều tuần...

Có lẽ sự tồn tại của Phác Xán Liệt đã trở thành một hệ thống tuần hoàn trong cuộc sống của tôi, là quen thuộc hay không thể thiếu tôi cũng không biết nữa. Khi khoảng cách dần tạo thành một con số lớn, tôi mới chợt hiểu ra, việc coi Phác Xán Liệt như không khí còn thống khổ hơn nỗi đau thể xác gấp vạn lần..

Mãi cho đến một ngày, có lẽ là cả tôi và hắn đều không chịu được nữa thì chuyện này mới đến thời điểm kết thúc.

Hôm đó tôi đi học rất sớm, trong lớp khi ấy không có một bóng người, tôi mệt mỏi lại gần chỗ ngồi của mình định ngủ một giấc thì phát hiện ngăn bàn có một mảnh giấy, trên đó ghi vỏn vẹn một hàng chữ

”Đừng để ý nữa, chúng ta có thể quay trở lại như trước không?”

Tôi nhìn dòng chữ hắn hiết mà mắt như muốn nhòe đi. Đúng rồi, cần gì phải để chuyện đó chứ, không bao lâu nữa chúng tôi sẽ tốt nghiệp cao trung, thời gian bên cạnh nhau cũng không còn dài, nếu Phác Xán Liệt đã bằng lòng thì tôi cần phải tự mình chịu khổ để làm gì nữa....

Ngắm nhìn mảnh giấy thật lâu, một lúc sau tôi chậm rãi mỉm cười, viết lên mặt sau một chữ

”Được”

Sau đó nhét vào ngăn bàn hắn, xách cặp đi ra khỏi lớp

Có lẽ Phác Xán Liệt sẽ thấy được, tôi nghĩ vậy..

Mối quan hệ của chúng tôi sau sự việc lần đó trở nên thay đổi rất nhiều...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.