Chàng Bác Sĩ Xuyên Không Về Thời Trung Cổ

Chương 64: 64: Cuộc Phiêu Lưu




Hiện tại cả hai đã đưa nhau đến chiếc giường.

Anh giờ như con mồi vậy tất cả cũng đã được nàng tận tay cởi s@ch còn mỏi chiếc quần dài.

Nàng vẫn chủ động ngồi lên người anh.
-Triệu Đinh Yên: Mông đặt lên bụng anh, tay sờ soạt khắp ngực anh /Săn…săn chắc quá.

Nhưng mình khó chịu đến phát điên rồi.

Mà tên này cứ chơ chơ mà chóng đối.

Quyến rũ đến thế này rồi.

Gặp kẻ khác là ăn tươi nuốt sống mình luôn mất./ Nàng tiếp tục hôn anh, sao đó tay sờ soạt khắp cơ thể anh, nơi nữ tính lần này được nàng di chuyển ma xác lên xuống cơ bụng nhô thành từng gò của anh.

“ Ha ~ ư ~ thoải… thoải mái quá ư ~~~.”
-Bạch Tử Khiêm: Mắt mở tròn xoe nhìn nàng đang nhắm nghiền đôi mắt mà hưởng thụ.

“Quận chúa cô… cô có đang nhận thức… nhận thức được mình đang làm gì không?” Cơ thể đang dần nóng lên theo từng cái ma xác của nàng.
-Triệu Đinh Yên: Vừa tiếp tục công cuộc vừa khó khăn nói “Ta… là rất… khó chịu…cần được giải tỏa.” Với tốc độ càng nhanh nàng đã làm ướt hết phần bụng anh, và lâu lâu nơi nữa tính lại qua chạm vào dị vật đó.

“A~ ha~”

-Bạch Tử Khiêm: Dị vật đã thật sự dương cung.

Thở gấp nói “Ha~~~ là cô… kêu gọi nó dậy…đấy nha.

Tôi chịu không được…nữa rồi.”
Lúc này anh đã chủ động lặt nàng dưới thân mà hôn, nàng cũng lòng vui như mở hội mà phối hợp.

Sau khi rời hôn đập vào măt anh là hai đồi núi có hai chóp đỉnh màu hồng đẹp vô cùng.

Anh chầm chậm cúi người miệng nuốt chọn một bên đồi, anh đánh lưỡi mình vào đỉnh hồng bất giác nàng chuyển động trong vô thức.

Nó mang lại cảm giác rất lạ lẫm và cần anh làm nhiều hơn.

Tay còn lại anh nắm giữ một vùng đất, anh như là bá chủ mà xoay chuyển càng khôn.

“Hư ~ chụt ~ chụt ~ chụt ~” Cơ miệng ra sức hoạt động mà tìm nguồn sữa.

Một tay muốn khai thác thêm.
-Triệu Đinh Yên: Tay nàng giờ đã thay đổi vị trí.

Một tay đặt lên đầu anh ấn sâu vào đồi.

Tay còn lại ôm vòng qua sau gáy.

“Hư ~ ư ư ư ~ ưa ~~~ “ Thở gấp.
Anh giờ đây rời lãnh thổ mà đánh yêu bằng môi lên từng vùng đất trắng noãn nà.

Từ vùng núi anh đáp xuống một vùng đồng bằng phẳng có hố rốn.

Những nơi anh đi qua điều có vết tích đỏ thể hiện sự chủ quyền.
Trong lúc di chuyển thì các mạch nước ngầm cũng từ đó mà chảy.

Lúc này anh ngước lên thì bảo tàn hiện ra một vùng đất mới quá sạch sẽ khác so tưởng tượng ở giữ là thung lũng, mắt anh dán không rời.

Như có lực hút anh đặt tay chạm vào bên ngoài hai vách núi.
-Triệu Đinh Yên: Giật mình “Không…Không được nhìn…Ha~~” Cắn chặc môi dưới.
-Bạch Tử Khiêm: Tay còn lại chạm nhẹ môi nàng “Đừng làm mình tổn thương.

Hãy thoải mái kêu lên trong niềm vui sướng.” Anh đã tách hai vách núi và tay đang thăm dò cái thung lũng huyền bí đó.


Nó như có vật cản anh theo phản xạ đưa tay ra vào nhiều lần.

Anh như nghệ sĩ đánh đàn ngón tay ra vào vô cùng nhịp nhàng.
-Triệu Đinh Yên: Ưỡn người “ Haaaa~~~” Một dòng nước lớn chảy nhanh ra ngoài, đẩy luôn cả tay anh.
Anh nhíu mài, trong sự không cam lòng.

Giờ đây đây anh sực nhớ mình còn một bộ cung tên chưa sử dụng.

Anh dùng một tay dương cung một tay chạm vào thung lũng tách hai vách núi.

Nhắm mạnh mẽ tiến thẳng vào trong.
-Triệu Đinh Yên: Giật bắn mình, hét “A~~~ trướng…trướng quá.”
-Bạch Tử Khiêm: Ôn nhu từng bước tiến vào một các nhẹ nhàng lại.

Anh len lỏi vào từng ngóc ngách, Cảm nhận được từng gò từng gò đang chuyển động ôm chặc cung anh.
Anh nhiều lần vào rồi lại ra thung lũng như có sức hút muốn anh tìm kiếm khám phá mãi.

Đến một lúc anh cảm nhận được một vách ngăn, do lượng nước tiết ra cùng với tốc độ của anh nãy giờ quá nhanh mà không kể phanh kịp.
-Triệu Đinh Yên: Cơ thể bỗng một cơn đau lan tỏa khắp người nàng, như xé nàng thành hai mảnh “Áaaaaaaaa” Khóe mắt nàng đã chảy rõ một dòng lệ.
-Bạch Tử Khiêm: Anh dừng lại mọi động tác.

Có phần lúng túng nhưng lại rất ôn nhu “Nín nào.

Thả lỏng thả lỏng một chút sẽ không đau nữa.” Ôn nhu lau nước mắt cho nàng.

Lúc này nàng nhìn anh.


Nhưng anh đã nhanh cúi mặt để không nhìn thẳng mặt nàng.

Nói trắng khi bắt đầu cuộc phiêu lưu anh không hề nhìn thẳng vào mắt nàng.
-Triệu Đinh Yên: Nhìn anh, từ cử chỉ, động tác dù rất nhỏ “Động đi.” Anh nghe được lời của nàng, mặc dù không trả lời nhưng anh lại nhấp cung theo nhịp.

Cúi đầu nhưng rất miệt mài.
-------------------
Sau không biết là bao nhiêu trận cho cuộc phiêu lưu của một điểm đến.

Cả hai hăng say và điều thoả mãn.

Nàng được giải toả và dược trong người điều được anh hoá giải.

Nàng suy kiệt mà thiếp đi.

Anh thì loay hoay vừa dọn dẹp chiến trường, mặc lại y phục cho cả hai vừa suy nghĩ lo sợ.
-Bạch Tử Khiêm: Nhìn nàng đang nằm ngủ ngon lành trên giường.

/Mai sẽ là một ngày u tối với tôi phải không nàng? Nhưng tôi mệt mỏi quá, tôi sợ quá, tôi thật sự muốn làm kẻ hèn rồi.

Tôi sợ lắm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.