Chàng Bác Sĩ Xuyên Không Về Thời Trung Cổ

Chương 9: 9: Không Thể Đánh Cược




Ở tại quẩy Hàn Lâm Các
-Triệu Đinh Yên: Giọng nhã nhặn “ Trưởng quầy cho ta hỏi hôm nay Bạch Công Tử có đến không.”
-Trưởng Quầy: Cung kính “Bẩm Quận Chúa, theo như nô tài biết có thể một lát nữa Bạch công tử sẽ đến vì ngài ấy có đặt phòng trước.”
-Triệu Đinh Yên: “Đa tạ, ông có thể đi làm tiếp công việc rồi.” Trưởng quầy cuối người rồi lui ra
-Liễu Thanh Di: “Tỷ không hiểu muội đấy, tại sao lai tìm tên Ôn Thần đấy làm gì?”
-Triệu Đinh Yên: “Hắn nợ muội một lý do, và bây giờ muội cần hắn giải thích rõ….”
Trên tay Anh là vài tời giấy và cây bút than định bước vào Hàn Lâm Các.

Phía trong quầy là bóng dáng nữ nhân mà Anh đang tránh né.

Anh nhìn thấy quay đầu bỏ đi thì xui cho Anh, Nàng Quận Chúa đã thấy Anh định bỏ chạy thì dùng kinh công bật nhảy đến phía sau kéo mạnh bả vai anh.

Nàng kéo anh một mạch thẳng lên phòng làm việc của Liễu Thanh Di.

Lúc này bà chủ Liễu cũng bước vào phía sau hai người họ.
-Bạch Tử Khiêm: Anh nhìn nàng rồi cười cười nói “Không biết Quận Chúa đại nhân cần gì mà lôi tôi lên đến tận phòng thế.”
-Triệu Đinh Yên: Nàng tức giận vì cái tên trước mặt dám diễn kịch với nàng “Bạch Gia Khanh ngươi là đang đùa giỡn với bổn quận chúa này sao?”
-Bạch Tử Khiêm: Anh rụt rè nhẹ hướng mắt về Đinh Yên: “Tôi… tôi làm gì dám chớ…Tôi đang bận… tôi…tôi xin phép đi trước.” vừa nói vừa định chạy ra khỏi cửa thì… (Rầm).

Cánh cửa được đóng lại do lực rất lớn của Liễu Thanh Di.

-Bạch Tử Khiêm: Anh trố mắt nhìn /Chiến này tiêu mình rồi, đùa với lửa đúng là chỉ có cháy.

Giờ sao mình phải làm sao.

Suy nghĩ hãy suy nghĩ đi Bạch Tử Khiêm./
-Liễu Thanh Di: Nhíu mài “Còn đứng chờ chồng ở đó làm gì? Đến đây ngồi không thì đừng trách.” Nàng cũng biết giờ tính anh đã thay đổi có phần rụt rè hơn không như trước nữa nên cũng lớn giọng.
-Bạch Tử Khiêm: Anh ngoan ngoãn ôm sắp giấy trước ngực ngồi xuống ghế mà cuối đầu không dám nhìn./Làm sao đây nếu giờ mà nói ra sự thật họ có thể tố cáo và tất cả mọi người khó mà đến nơi trú ngụ an toàn.

Còn như họ tin mình thì có thêm đồng minh, nhưng mình không thể đánh cược được.

Được rồi dùng chiêu cuối./
-Triệu Đinh Yên: Luôn đưa mắt nhìn anh xem từng cử chỉ “Lý do là gì, tôi cần biết tại sao Bạch công tử lại đưa hết toàn bộ người dân trong rừng bệnh ra ngoài.”
Lúc này Anh cũng không bắt ngờ gì vì biết Nàng là người thông minh lại còn là Quận Chúa chuyện trong triều có thể nắm bắt được và hôm đó thì quá rõ ràng cho minh chứng anh là người biết được mọi việc.

Còn Liễu Thanh Di lại khá sốc, dù có là ai cũng không dám gan làm cái chuyện này, bệnh dịch đó được cho là rất nguy hiểm cả Cục Thái Y trong triều cũng không thể chữa trị vậy mà tên này dám đưa người ra.

Với trước kia và bây giờ thì càng không thể.

-Liễu Thanh Di: Tức giận đứng dậy nắm lấy hai bên cổ áo anh mà lắc “Cái tên ngu xuẩn này, có biết ngươi đang làm gì không? Có biết nguy hiểm cho tất cả mọi người không.

Các thái y giỏi còn không làm gì được mà ngươi dám cả gan làm một cuộc đào tẩu lớn đến vậy.”
-Bạch Tử Khiêm: Hướng mắt về Đinh Yên kiên định nói “Cho tôi thời gian đi.

Đến khi mọi việc ổn thỏa tôi sẽ nói cho hai người tất cả.” Triệu Đinh Yên im lặng nhíu mài.
-Liễu Thanh Di: Mặt khinh thường nói “Hừ… người như ngươi ta không tin tưởng.

Kẻ đã từng giết bao nhiêu mạng người.

Đến lúc đó người phủi mông không nhận người thì sao.

Ngươi lấy gì để chúng ta tin.”
-Bạch Tử Khiêm: Nhìn vào Thanh Di quả quyết nói “Mạng tôi.

Chẳng phải ai cũng muốn sao.

Mạng tôi sẽ giao cho các người.”

-Triệu Đinh Yên: Cười nhẹ nhìn anh “Bao lâu? Bao lâu chúng ta mới nắm giữ mạng của Bạch công tử?”
-Bạch Tử Khiêm: “Nữa năm.

Chỉ…”
-Liễu Thanh Di: Tức giận mà siết chặc cổ áo anh hơn “ Ngươi đùa sao.

Đến lúc đó dịch bệnh bùng phát ai chịu trách nhiệm.

Ngươi sao? Cái mạng của ngươi có tác dụng sao?”
-Bạch Tử Khiêm: Thản nhiên nói “Tôi không đùa và tôi cũng đảm bảo nếu để dịch bệnh lan rộng, cái mạng tôi đưa cho ai người trước thời hạn./Làm ơn, làm ơn đi mà.

Tui gòng hết nổi rồi/ lúc này Thanh Di cũng buông tay.

Anh cố tỏ ra bình thản nói tiếp “Các cô không tin tưởng tôi thì tôi cũng không thể nói khi mọi việc chưa ổn thỏa.

Chưa đến cuối cùng tôi cũng sẽ không nói.

Các cô cũng đâu có nhân chứng vật chứng để kết tội tôi.

Tôi Không Chơi Trò Đánh Cược.

Mà Quận Chúa cô cũng là một tay giúp tôi rồi, nên cô cũng có phần.”
Triệu Đinh Yên và Liễu Thanh Di mặt đen lại.

Cái tên này sao lại xảo nguyệt đến vậy.


Có phải đã xem thường hắn quá rồi không.
-Triệu Đinh Yên: Nàng cười nhẹ không rõ ý tứ “Có phải bổ Quận Chúa ta đánh giá ngươi quá thấp, hay ta đã đặt lòng tin vào ngươi quá nhiều rằng ngươi đã thay đổi?” Nàng đã nhìn thẳng vào mắt anh.“
-Bạch Tử Khiêm: Đứng dậy bình thản “Được rồi, coi như xong tôi còn việc bận phải đi rồi.

Tôi không để Quận Chúa đây chịu thiệt.

Chẳng phải gần đây Nghiên Dương Tửu Lâu đang có đối thủ cạnh tranh sao? Tôi thấy đối thủ không phải dạng tầm thường.

Nếu cần cứ ngỏ lời tôi hứa sẽ giúp cô.” Anh quay người đi ra khỏi phòng /Cầu trời đừng gọi con lại.

Phải bình tĩnh, bình tĩnh./ Dừng lại.

Giọng nói của Thanh Di làm anh toát cả mồ hôi trán.
-Liễu Thanh Di: “Chẳng phải có đặt phòng? Muốn đi về à?”
-Bạch Tử Khiêm: “Tôi sẽ quay lại sao.” Rời đi /Hự ông đây sắp tè ra quần rồi.

Má ở đúng là báo thủ, gặp toàn dân nguy hiểm.

Chiêu thao túng tâm lý này sài hoài chắc đâu tim chết./



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.