Chàng Bad Boy Của Tôi

Chương 85



Đông Quân được người trong công ty khen đẹp đôi với cô thì hí hửng "Thấy chưa, họ khen chúng ta đẹp đôi kìa"

"Họ nịnh thôi" Lộc Ninh ngay lập tức gạt bỏ phũ phàng mấy cái suy nghĩ vớ vẩn của anh khiến anh tủi thân đến mức mếu máo, người ta cũng là công chúa mà. Đông Quân và Lộc Ninh vừa đi xuống nhà xe thì bắt gặp Cao Tuấn đang đi đến.

"Cao Tuấn" Cô thấy cậu liền vui vẻ gọi, vừa định đi đến thì đã bị Đông Quân tóm lấy tay, anh ghì chặt tay cô không cho cô đi đâu cả. Cô nhìn anh đầy khó hiểu nói nhỏ "Làm cái gì vậy?" Chỉ bị anh lườm cho một cái.

Dù sao thì nếu Lộc Ninh không đi qua thì Cao Tuấn cũng tự qua chỗ cô thôi. Cao Tuấn vui vẻ nhìn cô lại nhìn thấy người bên cạnh, nhìn thấy tay Đông Quân đang nắm chặt lấy tay cô, vẻ mặt Cao Tuấn bất chợt sượng sạo đi không ít, lịch sự hỏi "Đây là ai vậy?"

"À, đây là..."

"Tôi là Đông Quân, bạn trai của cô ấy" Lộc Ninh vừa định trả lời thì liền bị anh chen vào trả lời thay đã thế còn nói linh tinh nữa. Cao Tuấn nghe cái tên Đông Quân thì thấy quen lập tức nhận ra "Đông Quân học chung với tôi và Ninh Ninh đúng không?"

Vừa nghe thấy "Ninh Ninh" cả Đông Quân và cô đều nhìn ra phía Cao Tuấn. Bình thường Cao Tuấn có bao giờ gọi cô bằng cái tên thân mật này đâu tự nhiên hôm nay Đông Quân xuất hiện lại gọi bừa là sao?? Chắc chắn sẽ lại bị Đông Quân tra hỏi đến cùng.

Đông Quân thì cứ tưởng hai người ngày thường khi không có mặt anh cũng gọi cái tên thân mật này, anh còn chưa gọi bao giờ sao cậu ta dám! Đông Quân khói đã bốc lên đến đỉnh đầu cả mặt tối sầm tay còn nắm chặt tay cô hơn. Nhìn là biết sắc mặt Đông Quân đã kém đi nhường nào nhưng anh vẫn cười lạnh hỏi ngược lại Cao Tuấn.

"Cậu đây là?"

"Cao Tuấn, tôi ngồi cạnh Ninh Ninh đấy" Cao Tuấn nói chuyện như đổ thêm dầu vào lửa. Đông Quân nghe thấy thì trừng cô gái bé nhỏ đứng cạnh anh mãi không hó hé lấy một lời nào. Đông Quân vốn đã ghim Cao Tuấn từ hồi bị đổi chỗ, giờ lại thấy hai người thân thiết như thế này thì càng tức muốn điên lên.

Để giảm bớt không khí căng thẳng, Lộc Ninh chuyển chủ đề "Cao Tuấn cậu đến đây có việc gì không?"

"Tôi mời cậu đi ăn trưa, dù sao hôm trước mình cũng thất hẹn"

Đông Quân nghe vậy mặt quay ngoắt lại nhìn cô, hóa ra hai người các người còn đi ăn nhiều như thế sao. Lộc Ninh oan uổng, lần trước là lần đầu tiên họ có hẹn đi ăn nhưng cuối cùng không đi ăn được, tính ra cô và Cao Tuấn từ đầu đã chưa có bữa ăn nào ăn chung.



Đông Quân cười khẩy "Biết bây giờ là mấy giờ rồi không mà mời đi ăn trưa?" Anh chính là đang tự tát vào mặt anh một cái đau điếng tại chính anh cũng đang muốn mời cô đi ăn.

"Là 3 giờ, bình thường cô ấy ham công việc lắm, chắc bây giờ vẫn chưa được ăn"

"Vậy à? Xin lỗi nhưng cô ấy đang chuẩn bị đi ăn với tôi"

Tự nhiên Lộc Ninh ôm mặt một cái khiến anh cảm thấy có cái gì đó không ổn, Cao Tuấn thì cố nhìn cười. Câu trước câu sau đúng là không ăn khớp tí gì, câu sau giống như vả "bốp bốp" vào mặt câu trước vậy.

Rõ ràng bảo "biết mấy giờ còn đi ăn" nhưng chính anh lại thú nhận "hiện tại mời cô đi ăn". Tự dưng anh lại cảm thấy thật nhục nhã, thua đến thảm bại trước mắt đối thủ nhưng anh nhất quyết không chịu mất mặt như thế mà lại tay không đi về.

"Không có việc gì thì tôi đưa cô ấy đi ăn đây" Nói rồi Đông Quân kéo tay cô đi một mạch không muốn để cô tiếp xúc quá nhiều với Cao Tuấn. Bỗng nhiêu Cao Tuấn lên tiếng đưa ra một để xuất hơi bị kì lạ "Vậy tôi đi với hai người được không?"

"Tôi cảm thấy cậu hơi mất lịch sự rồi đấy" Đông Quân quay lại nhìn Cao Tuấn với ánh mắt như muốn giết người vậy.

Cao Tuấn cười "Tôi đùa một chút thôi mà"

Đông Quân cầm tay Lộc Ninh nhét cô một cách đầy bạo lực vào trong xe đóng cửa cái "rầm" Cô trợn to mắt nhìn anh, sao mà tự nhiên ngửi thấy mùi nguy hiểm vậy, cảm thấy tính mạng của bản thân bị đe dọa một cách nặng nề. Anh vừa bước vào xe không cần điều hòa cũng cảm thấy mát mẻ vì khí lạnh của anh toát ra, xem ra con người Đông Quân cũng hữu ích đấy chứ.

"Em với nó gần gũi đến thế hả?" Đông Quân không kìm chế được lớn tiếng với cô.

"Anh quát em?" Giọng điệu cô vô cùng nhẹ nhàng như đang giận dỗi.

Lộc Ninh không biết mình bị gì, mắt bắt đầu long lanh. Chắc từ lúc gặp lại anh chưa bao giờ lớn tiếng với cô như thế. Thế lên Lộc Ninh phát ra một câu thấy ớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.