Chàng Câm - Kính Lý Phiến

Chương 23



Edit: Hỏa Hỏa – The Atlamtis

Người đẩy xe là mấy cậu con trai lạ mặt, ngoại hình bình thường, nét mặt hơi trẻ con, tuổi hình như cũng không lớn. Bầu trời mới vừa sáng lên, hàng xóm bên cạnh thức dậy sớm, sang đây nhìn vài cái.

“Chị dâu.” Đám nhóc kia đồng thời lên tiếng kêu Trịnh Sở: “Đồ đạc đẩy vào bên trong phải không?”

Tiếng chị dâu này của bọn họ khiến người khác cảm thấy ngượng ngùng. Cả đời này Trịnh Sở cũng chưa từng nghĩ tới cảnh tượng như thế này, có cảm giác nhập gia tuỳ tục nhưng rất đặc biệt. Trong lòng cô vừa ngượng vừa cáu, đỉnh đầu tỏa ra khí nóng, kinh sợ không biết phải làm sao.

Hơi thở trên người Lục Vi Chân sạch sẽ, anh nắm chặt tay cô, muốn dắt cô đi xuống nhìn xem.

Trịnh Sở nhớ đến gì đó, vội vàng lắc đầu, lôi kéo cánh tay anh, bảo anh cúi đầu. 

Lục Vi Chân không rõ cô có chuyện gì.

Trịnh Sở nhón chân, cô nói mấy câu với anh.

Cô quen ngủ khoả thân, khó sửa được. Lục Vi Chân tới quá sớm, Trịnh Sở không lường trước được, lúc cô nghe thấy tiếng của thím Lý còn giật mình, buổi sáng khi rời giường vội vàng xuống dưới, chỉ tuỳ tiện mặc bộ váy.

Nhưng Lục Vi Chân không biết, anh lập tức sững sờ tại chỗ, tay đột nhiên dùng sức, lưng cũng cứng đờ lại, miệng đắng lưỡi khô.

Cô giáo Trịnh nói loại chuyện như này——

Là đang ngầm ra hiệu cho anh sao?

Tay Trịnh Sở hơi đau, bị ánh mắt không thể hiểu nổi của Lục Vi Chân nhìn đến mức đỏ cả mặt. Cũng đâu phải là cô không muốn mặc, không phải là do anh tới sớm sao? Trịnh Sở không dám nhìn anh, quay đầu thì nhìn thấy thím Lý.

Mặt của thím Lý tràn đầy khiếp sợ, bà vẫn không nhúc nhích ở phía sau. Bà không thích Lục Vi Chân, e rằng cũng không muốn đồ vật anh đưa tới.

Trịnh Sở dừng một chút, cô cảm thấy Lục Vi Chân rất tốt, nhưng cũng không muốn để thím Lý khó xử.

Trịnh Sở ôm lấy cánh tay của Lục Vi Chân, ngẩng đầu cười cười với anh, nói: “Anh mang đồ nhiều quá, chỗ của em không thể để được hết, anh đẩy một ít về nhà trước, em lấy một ít là được.”

Thứ này mang về khác gì với việc trả lại?

Phía dưới có người nói: “Chị dâu, anh tiểu Lục tốn không ít công sức để mang về đâu.”

Trịnh Sở nắm chặt tay Lục Vi Chân, đỏ mặt nói: “Ai nói tôi không cần? Không phải tôi bảo anh ấy để trong nhà sao?”

Bọn họ sửng sốt, lập tức ngầm hiểu ra, bắt đầu cười hì gì.

Thím Lý nhìn bóng dáng của Lục Vi Chân và Trịnh Sở, không biết nghĩ gì, ở phía sau ngây ngẩn cả ra.

Bà biết hai người bọn họ yêu nhau, nhưng chưa từng thấy qua dáng vẻ hai người khi ở cùng nhau, Trịnh Sở cũng tận lực tránh bà.

Đại não của Lục Vi Chân có hơi choáng, anh còn chưa phản ứng lại trước lời nói của Trịnh Sở, lại bị cô ôm lấy cánh tay. Tay chân anh không biết để ở đâu, nghĩ thầm sao cô đi ra đây mà không mặc quần áo cho cẩn thận, gió thổi bay váy thì làm sao bây giờ? Bên ngoài còn có người nữa chứ.

Lúc Trịnh Sở nhìn anh lần nữa, anh mới hoàn hồn.

Nhưng Lục Vi Chân không dám nhìn cô, yết hầu khẽ chuyển động, muốn nói với cô gì đó, anh nuốt nước miếng.

Thời tiết buổi sáng có hơi lạnh, trên cỏ dại bên cạnh còn có giọt sương, cả nhà thím Trần đứng ở cửa nhà mình nhìn bọn họ.

Cuối cùng Lục Vi Chân vẫn là không làm gì, anh chỉ ôm Trịnh Sở một chút, rút tay từ trong lồng ngực cô ra. Thân thể Lục Vi Chân khoẻ mạnh, cánh tay có lực, một mình chuyển không ít đồ đạc từ trên xe xuống dưới, chất ở trong sân, sau đó xua tay bảo đám người đẩy đồ về.

Trịnh Sở hơi ngây ra, khẽ cười ra tiếng.

Lục Vi Chân ngượng ngùng, lúc đi còn sờ sờ đầu cô, lại nhét cho cô mấy viên kẹo đường.

Thím Lý với hàng xóm ở bên cạnh nhìn, Lục Vi Chân không dám hôn cô.

Nhẫn kim cương anh còn chưa mua, tìm cả nửa ngày trời cũng không thấy cái nào thích hợp. Có cái giá cả quá đắt, anh không đủ sức. Có cái anh có thể mua, nhưng kiểu dáng anh lại không thích.

Lục Vi Chân không muốn lãng phí tiền mua cái không tốt, anh tính toán tự mình thiết kế một cái, tốn thêm một chút tiền cũng không sao cả.

Trịnh Sở đứng ở cửa tiễn Lục Vi Chân, chờ đến khi không thấy bóng dáng của Lục Vi Chân nữa, cô mới hơi đỏ mặt, trước tiên chào hỏi thím Trần ở bên cạnh, sau đó xoay người trở về trong sân.

Đồ mà Lục Vi Chân chuyển vào đặt ở trong sân, Trịnh Sở liếc mắt nhìn, đều là đồ bổ dưỡng cho cơ thể.

Thím Lý ngẩng đầu nhìn cô, mặt nhăn hết cả lại. Mắt bà bị viễn thị, nhưng dáng vẻ hai người bọn họ ở cùng nhau lúc nãy bà thấy được rõ ràng. Trịnh Sở ở cùng bà mấy năm, bà có thể cảm nhận được sự biến hóa đáng mừng.

Lục Vi Chân và bà không thân, bà nhớ rõ ràng nhất chính là vẻ mặt anh mờ mịt ngồi dưới đất khi còn nhỏ, không khóc không làm ồn, nhìn ngôi nhà trước mắt bị cháy trơ trọi.

Sau khi lớn lên, anh hoàn toàn không giống như khi còn nhỏ, đôi mắt âm trầm, cách người ngàn dặm, bên cạnh chỉ có một con chó, ai cũng không muốn tiếp xúc với anh.

Thím Lý hoàn toàn không tưởng tượng được Trịnh Sở và anh sẽ ở bên nhau, bà cũng không nghĩ tới Lục Vi Chân sẽ nghiêm túc với Trịnh Sở như vậy. Không chỉ tìm người kéo sáu xe đồ đạc lại đây, ở ngoài cửa dính nhau đến mức ngay cả bà cũng thấy khó tin.

Trước kia Lục Câm chưa bao giờ làm loại chuyện như này.

“Sở Sở, con không nghe lời thím nói thật sao? Đừng nhảy vào hố lửa.”

Trịnh Sở xoa khuôn mặt đang nóng lên của mình, muốn trở lại phòng thay quần áo.

Lời của Thím Lý nói Trịnh Sở đã nghe không ít, biết bà sợ nhất chuyện Lục Vi Chân khắc mệnh người chứ cũng không có gì khác, cô đành phải nói với bà trước: “Thím, con biết thím lo lắng cho con, nhưng con người của anh ấy thật sự rất tốt, cũng rất nghiêm túc đối với con, thím cũng thấy rồi đó.”

Thím Lý thầm thở dài một hơi, biết bản thân khuyên không được Trịnh Sở.

Bà xem Trịnh Sở như con gái của mình, bà thà để cô tìm Cố Nguyên Trạch, cũng không muốn thấy Trịnh Sở và Lục Vi Chân ở bên nhau.

“Con người cho dù tốt hơn nữa thì thế nào? Tính mạng vẫn quan trọng hơn.” Thím Lý lắc đầu: “Thím sống lâu rồi, mạng nếu không còn thì cũng không sao. Nhưng con còn trẻ, nếu về sau có mệnh hệ gì, thì làm sao bây giờ? Chỗ thầy Cố phải nói như thế nào?”

“Thầy Cố không nói gì đâu.” Trịnh Sở thật không biết phải làm sao, nói với bà: “Không quan trọng, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, thím đừng nghĩ đến mấy chuyện không có căn cứ đó. Đến cả bố con còn không ngăn cản, thím cũng kệ con đi.”

“Dù thím có ngăn cản con, con cũng không để trong lòng.” Thím Lý vẫn là không buông xuống được: “Bố con gửi thư rồi à? Ông ấy nói thế nào?”

“Ông ấy nói tuỳ con.”

Bố của Trịnh Sở không nói rõ là đồng ý hay phản đối, nhưng xem xong bức thư, trong từng câu chữ của ông đều là ý kiến khuyên cô phải suy nghĩ thật kỹ. May mà ông cởi mở, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, chỉ cần con gái vui vẻ là được.

Trịnh Sở chần chờ trong chốc lát, còn nói thêm: “Nghe nói phải mời người tới ăn cơm, thím, có thể gọi mấy người tới nhà được không?”

Thím Lý trầm mặc một hồi lâu, mới gật gật đầu.

Sau khi chồng với con gái bà chết, Thím Lý vẫn luôn ở một mình, có đôi khi sẽ cùng người trong thôn tán dóc, trò chuyện, nhưng về đến nhà là lại thành một góa phụ già sống một mình.

Trịnh Sở tới đây được gần hai năm, sân nhà nhìn có sinh khí hơn nhiều. Bà rất thích đứa nhỏ Trịnh Sở này, luôn nghĩ nếu con gái mình trưởng thành, hẳn cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời giống như cô.

Nhưng cuối cùng thì Trịnh Sở cũng không phải con gái ruột của bà, lời nói của bà Trịnh Sở cũng không cần nghe.

“Nếu như con không ngại, thím kêu vài người nữa tới nấu cơm, mời hàng xóm bên cạnh ăn một bữa là được.”

Thím Lý thở dài, không đánh giá cao Lục Vi Chân một chút nào. Không tính đến lời thầy bói nói, nhân phẩm của anh không tốt cũng là sự thật.

Người khác cùng lắm chỉ lén nói về anh vài câu, thế mà ngay cả trưởng bối anh cũng dám ra tay. Ỷ vào bản thân khỏe mạnh nên làm loạn, chắc chắn không phải là người tốt.

Thím Lý lại nói: “Dù sao đều là đồng hương, tới nhà của chúng ta là được. Nếu như con cùng cậu ta kết hôn, phải dọn đến nhà cậu ta ở, con biết điều này có nghĩa gì không?”

Trịnh Sở đỡ bà ngồi xuống, cười nói: “Về sau con sẽ thường xuyên trở về. Người khác cũng tốt, nhưng nào có được như thím, tốt với con như vậy.”

Trong lòng thím Lý dễ chịu hơn một chút, bà nói: “Người khác kết hôn tổng cộng kéo ba xe đồ đã là nhiều rồi, bây giờ cậu ta kéo sáu xe cho con, cũng được.”

Lúc trước khi bà và chồng bà kết hôn, nghèo rớt mồng tơi, cái gì cũng không có, chỉ treo băng đỏ ở trên cây trước cửa, lấy của nhà ông ấy năm con gà, rồi sau đó đến nhà ông ấy ở luôn.

Những mặt khác Lục Vi Chân không tốt lắm, nhưng ở điểm này đúng là rất tốt.

Nơi này cố chấp bảo thủ, bây giờ còn chưa giàu lên, lúc trước càng nghèo hơn nữa. Cưới vợ là chuyện lớn, nhưng gả con gái thì không phải, thương lượng một chút rồi đưa sính lễ là được.

Thím Lý do dự, lại nói: “Về sau nếu con muốn trở về, đừng dẫn theo cậu ta.”

Trịnh Sở thật sự muốn gả, bà khuyên không được. Nhưng người trong thôn không thích Lục Vi Chân, nếu Trịnh Sở thường xuyên dẫn anh về thôn, đến lúc đó không biết sẽ truyền ra những lời như thế nào.

Người đàn ông từ nhà Trịnh Sở rời đi, đi được nửa đường lại đá hòn đá nhỏ ở phía trước. Anh vừa đi vừa nghĩ đến lời Trịnh Sở nói với anh, bên trong cô không mặc quần áo, bảo anh đừng chọc cô.

Lục Vi Chân nghĩ có phải bản thân quá ngốc không, sao lại không phát hiện nhu cầu về phương diện kia của cô giáo Trịnh mạnh hơn so với các cô gái khác, tương đối thích làm loại chuyện này. Góa phụ trong làng từng quyến rũ anh, Lục Vi Chân ngại phụ nữ phiền toái, không thèm để ý đến một chút nào.

Nhưng cô giáo Trịnh nhỏ xinh như thế, hẳn là không phải loại người như vậy đi.

Bước chân của Lục Vi Chân dừng lại, anh nhớ lại lúc hai người ở chung, cảm thấy hình như cô có điểm không đúng lắm.

Nhưng anh không nghĩ nhiều.

Một cô gái nhỏ như cô, lá gan tuy rằng lớn, nhưng da mặt lại mỏng dính, cho dù có suy nghĩ nhưng nhất định cũng ngượng ngùng không nói ra. Anh không có kinh nghiệm, lại không chủ động, cô giáo Trịnh cũng chỉ có thể dựa gần.

Cô gái ngốc, trực tiếp nói với anh không phải là được rồi sao? Lục Vi Chân nóng nảy cực kỳ, anh làm loạn mái tóc mới vừa chải chuốt, thầm nghĩ bản thân phải đi xem một số đồ vật có ích.

Thời gian trôi đi rất nhanh, đảo mắt đã đến ngày lành đã định đó, cơ thể Lục Vi Chân căng cứng, trong lòng không bình tĩnh được.

Người trong thôn nhận được thiệp mời, họ do dự không biết có nên đi hay không. Sau lại nghe nói trong nhà Trịnh Sở làm riêng, quyết định vẫn là đi một chuyến.

Nhà Lục Vi Chân đâu đâu cũng là màu đỏ, dưới mái hiên treo đèn lồng màu đỏ, khắp nơi cột sợi vải đỏ, ngay cả vòng cổ của chó cũng buộc một mảnh đỏ, vui mừng không thôi.

Trong sân bày hai cái bàn, đa số là người giúp Lục Vi Chân đẩy đồ đạc lần trước. Đám người này ngày thường có chút đần độn, nhưng có mấy người biết nấu cơm, giết cá giết gà, xào vài món ăn cũng không thành vấn đề.

Bọn họ chuẩn bị ở trong sân, đùa nghịch với nhau như đám trẻ ấu trĩ, thật ra tuổi cũng tầm vậy, người lớn nhất cũng mới hai mươi tuổi. Bọn họ đều rất sùng bái Lục Vi Chân, cũng không vì nguyên nhân nào khác, chính là vì bị đánh một trận ác liệt nên phục.

Thiệp mời Lục Vi Chân viết cho trưởng bối, hiệu trưởng, giáo viên trong trường học, gửi ra ngoài khoảng hai mươi tấm, nhưng nhiều nhất cũng không vượt qua năm người có thể đến nhà anh.

Trong thôn có tập tục, nếu kết hôn ở ngoài thôn, nhà nam phải đón người trước 12 giờ. Nếu kết hôn cùng thôn, địa điểm kết hôn sẽ chọn ở nhà trai, người rảnh rỗi không có việc gì đều sẽ đi giúp đỡ, dù sao cơ hội để mọi người vui vẻ cùng nhau cũng không nhiều.

Nhưng tình huống của Lục Vi Chân tương đối đặc biệt, người có thể đi đều tới nhà Trịnh Sở. Lúc đầu Lục Vi Chân muốn cùng làm, anh muốn ở bên Trịnh Sở sớm một chút, nhưng sau lại thôi, anh cảm thấy Trịnh Sở phải có người chúc phúc.

Người trong thôn đều rất giản dị, tuy họ cho rằng Trịnh Sở không được gả cho một người tốt, nhưng cô là giáo viên, nhân duyên cũng không tồi, họ nể mặt cô nên đi biếu một món tiền. Cố Nguyên Trạch không tới, hình như là không quá tán đồng với cô. Cũng có người nói anh ta cảm thấy ánh mắt của Trịnh Sở không tốt, không nhìn trúng anh ta nên trở nên sinh ra hờn dỗi.

Trịnh Sở cũng không phản ứng gì nhiều, khi kết hôn cô nhận một chút tiền, lần trước Trịnh Sở đã nhìn thấy trên bàn rượu kết hôn của Cố Nguyên Trạch, khi đó còn cảm thấy thần kỳ, không nghĩ tới bản thân cũng sẽ trải qua điều này một lần.

Lần trước thím Trần hóng chuyện vui ở ngoài cửa, không bao lâu sau liền đi tìm thím Lý, bà thật sự cảm thấy tiếc cho Trịnh Sở, suy nghĩ của người trong thôn đều giống với bà.

Thím Lý vốn còn muốn nói với Trịnh Sở vài câu, nhưng đã đến lúc này nói gì cũng vô dụng, vậy nên dứt khoát ngậm miệng lại.

Người tới đều là người quen, hễ thấy Trịnh Sở là bảo cô sau này phải chú ý nhiều hơn, nếu bị Lục Vi Chân ăn hiếp nhất định phải chạy nhanh về nhà. Mới đầu Trịnh Sở có chút xấu hổ, sau đó lại căng thẳng.

Bọn họ càng nói, tim Trịnh Sở đập càng nhanh, cũng không hoàn toàn là do ánh mắt và động tác an ủi của bọn họ.

Cô cùng Lục Vi Chân tiếp xúc với nhau rất tốt, nhưng đến thời điểm trước mắt này, cô lại cảm thấy mỗi lần tiến triển của họ đều quá nhanh. Cho dù Lục Vi Chân thật sự biết săn sóc, nhưng như vậy cũng nhanh đến nỗi làm lòng bàn tay của cô đổ đầy mồ hôi.

Nhưng Trịnh Sở cũng không phản cảm với tốc độ này, cô chỉ căng thẳng.

Mà bên Lục Vi Chân không có mấy người trong thôn đến, chỉ có ba người, chủ nhiệm, bí thư chi bộ và hiệu trưởng. Anh cũng không để bụng, chỉ là đi đi lại lại một hồi lâu, tự nhiên có hơi nôn nóng. Thỉnh thoảng anh lại nhìn đồng hồ, nghĩ thầm sao còn chưa tới 12 giờ, anh muốn đi tìm Trịnh Sở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.