Chàng Câm - Kính Lý Phiến

Chương 39: Ngoại truyện 2



Sau khi Trịnh Sở sinh con thì ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại đã là hơn sáu giờ tối.

Rèm cửa trong phòng được kéo chặt, ánh đèn sáng trưng. Vẻ mặt Lục Vi Chân hơi mệt mỏi, anh nắm tay cô, canh giữ ở bên giường. Thấy Trịnh Sở đã tỉnh, anh vội lấy nước cho cô.

Những người khác đều có việc đi về trước, trễ một chút lại qua đây sau.

Trịnh Sở uống được mấy ngụm nước rồi lắc đầu không uống nữa, cô nhìn giường trẻ em trống không bên cạnh, hỏi: “Cục cưng có khỏe không?”

Lục Vi Chân gật đầu, lấy giấy bút ra viết: “Khoẻ lắm, là một bé trai. Các y tá và bác sĩ đều nói rằng bé con khỏe mạnh, vừa rồi con đã được đưa ra ngoài để kiểm tra.”

Anh dừng lại, lại thêm một câu: “Khóc rất to.”

Nếu bé con có thể khóc, nhất định sẽ không giống bố nó là một người câm.

Trịnh Sở giơ tay sờ lên khuôn mặt anh, tựa như an ủi Lục Vi Chân, cô khẽ cười nói: “Em nghe bác sĩ bảo là một bé trai rồi, nhưng lúc đó em quá mệt, lại buồn ngủ nữa nên thiếp đi mất.”

Lục Vi Chân ấn tay cô, gương mặt lún phún râu cọ lên.

Đôi mắt anh nhìn cô như có thật nhiều điều muốn nói, nhưng sau khi nghĩ lại, anh cảm thấy không cần phải nói gì cả, cô nhất định sẽ hiểu.

Lục Vi Chân nghĩ rằng anh sẽ sống quãng đời còn lại một mình trong cô độc, nhưng Trịnh Sở lại bất ngờ xông vào thế giới của anh, cho anh một gia đình trọn vẹn và hạnh phúc.

“Vi Chân, anh nghĩ ra tên đứa bé là gì chưa?” Trịnh Sở nói: “Cái tên này thật sự rất khó chọn, rõ ràng gọi là gì cũng được, nhưng cứ cảm thấy không hợp lắm.”

Trịnh Sở suy nghĩ hơn nửa năm mà cô còn chưa quyết định được biệt danh.

Lục Vi Chân nắm tay cô, tỏ ý đừng vội, đứa trẻ vừa sinh ra thôi.

Y tá thấy hai người đang nói chuyện nên khẽ gõ cửa, ôm đứa trẻ đi vào. Lục Vi Chân đứng dậy để đón bé, động tác ra dáng ra hình, y tá giải thích một số việc cần chú ý rồi để lại không gian cho họ.

Tính tình Lục Vi Chân nóng vội, từ sớm đã tìm một giáo viên dạy các kỹ năng cần thiết khi nuôi con.

Đứa bé nhắm chặt hai mắt, vẫn còn đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn lại, lông mày không dài, nhìn không ra là giống ai.

Lục Vi Chân thay đổi tư thế, ôm em bé cho Trịnh Sở nhìn.

“Cục cưng có khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu ghê.” Trịnh Sở nằm trên giường, cô không dám vươn tay sờ mà vỗ nhẹ lên lớp chăn bên cạnh: “Để em ôm xem bé con có nặng không.”

Mặc dù Trịnh Sở sinh nở thuận lợi, nhưng Lục Vi Chân không dám để đứa trẻ đè lên cô.

Anh lắc đầu với Trịnh Sở, nhẹ nhàng đặt đứa trẻ lại vào nôi, viết: “Em nên nghỉ ngơi vài ngày rồi hãy bế.”

Trịnh Sở bất lực: “Cơ thể em không yếu như vậy, ôm một đứa nhỏ vẫn được mà… Anh mang theo bình sữa chưa?”

Lục Vi Chân chỉ vào đống hộp nhựa bên cạnh và gật đầu, trong đó có bình sữa trẻ em, sữa bột, tã giấy…

Trịnh Sở nói: “Anh hỏi lại y tá xem nhé, Nguyên Trạch cũng là người có kinh nghiệm, anh ấy đã pha sữa bột cho Nam Nam hai năm rồi.”

Lục Vi Chân muốn tự mình làm, dù sao anh cũng đã nghiên cứu lâu như vậy rồi.

Trịnh Sở thấy anh đang suy nghĩ gì đó, lại cười nói: “Không phải thằng bé ra đời là có anh góp công sao? Đến lúc đấy anh đừng có mà chê trẻ nhỏ nghịch ngợm đấy nhé.”

Lục Vi Chân thầm nghĩ, sao anh có thể chê con của họ được cơ chứ? Trịnh Sở đã mang thai mười tháng mới sinh được, vì vậy anh phải cưng chiều đứa bé hơn ai hết.



Biệt danh của đứa bé là Phán Phán, tên chính là Lục Sanh do bố Trịnh đã đặt cho nó. Bố của đứa nhỏ nghe theo mẹ, Trịnh Sở suy nghĩ hồi lâu cũng không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể để ông ngoại đặt.

Phán Phán là một đứa trẻ ngoan ngoãn, không ồn ào, thời sơ sinh vô cùng ham ngủ, Trịnh Sở rất thích ôm dỗ dành bé.

Khi sinh ra, khuôn mặt của cậu bé hơi tròn và nhiều nếp nhăn, sau này lớn lên thì rất đáng yêu.

Khoảng thời gian đó chú chó không quay lại, sau này Phán Phán lớn lên một chút thì chú Lý mới mang nó về nhà. Lúc đầu, chú chó cảm thấy rất xa lạ với cậu chủ nhỏ chưa đầy một tuổi này. Nó vẫy đuôi chạy quanh Phán Phán vài vòng. Phán Phán ở trong vòng tay của mẹ, cậu bé cắn ngón tay trong miệng, nhìn thấy con chó lớn thì cười toe toét, Lục Vi Chân sợ đến mức nhanh chóng ôm lấy bé.

Kết quả là, con chó nhìn thấy anh bế Phán Phán lên thì hai mắt phát sáng rồi nhảy lên người Lục Vi Chân. Trịnh Sở cười khúc khích: “Bình An lại đây nào, đừng làm ầm ĩ với Vi Chân, nếu không anh ấy sẽ tức giận đó.”

Con chó dường như hiểu lời cô, tò mò mà nhìn Lục Vi Chân, nó chạy đến bên cạnh cô rồi nằm xuống.

Trịnh Sở xoa đầu nó, cô nói với Lục Vi Chân: “Bình An rất ngoan ngoãn, anh xem nó lớn thế thôi, nhưng cũng sẽ không cố ý hại người.”

Dù con chó bị người trong thôn bắt nạt nhưng nó cũng chưa bao giờ cắn ai, chắc chắn sẽ không bắt nạt Phán Phán. Hơn nữa, cả Trịnh Sở và Lục Vi Chân đều ở đây, nó nghe lời hai người nhất nên đương nhiên không thể làm tổn thương tới ai rồi.

Lục Vi Chân cho rằng đứa nhỏ rất yếu ớt, nếu chẳng may không cẩn thận xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?

Trịnh Sở ngồi trên tấm đệm xốp, ánh mắt mang ý cười.

Lục Vi Chân có hơi sợ hãi, anh sợ đứa trẻ sẽ thừa hưởng gen của mình trên phương diện nào đó nên vẫn luôn cưng chiều Phán Phán.

Công việc của Lục Vi Chân không cần anh lúc nào cũng phải theo dõi, con người anh rất có tài, trước đó đã có rất nhiều khung cơ bản, thêm vào vài yếu tố mới đã có thể khiến mọi người nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc.

Nhưng ít ai biết rằng anh tên là Lục Vi Chân, anh để tên nặc danh, nhưng cái tên lại có phần nữ tính nên ai cũng nghĩ đó là một phụ nữ trẻ đã có gia đình, mới sinh con và đang tĩnh dưỡng.

“Em đã tìm bác sĩ gia đình để kiểm tra rồi, Phán Phán không dị ứng với lông chó.” Trịnh Sở cười nói: “Vi Chân, nếu anh là phụ nữ, anh nhất định là một người mẹ tốt.”

Con chó nằm bất động trên mặt đất, Trịnh Sở đứng dậy véo nhẹ mặt Phán Phán.

“Chờ con lớn hơn rồi mới chơi với nó cũng được, như vậy cũng an toàn.” Cô nói với bé: “Sau này con phải nghe lời bố nhiều hơn, bố rất chiều con đấy nhé.”

Mặt Lục Vi Chân đỏ bừng, từ nhỏ anh đã rất ít nhớ tới người thân, hiện tại có được một đứa con trai do Trịnh Sở sinh ra, đương nhiên là anh cưng chiều rất nhiều.

Hơn nữa, không phải cô cũng vậy sao? Hằng ngày dỗ dành con trai, cũng không thấy cô đến ngó ngàng xem anh thế nào.

Phán Phán không thể hiểu họ đang nói gì, cậu bé chỉ cắn ngón tay, ánh mắt nhìn qua lại giữa bố và mẹ.



Vì chuyện sinh con, Lục Vi Chân và Trịnh Sở đã không làm chuyện đó trong gần một năm. Trịnh Sở vừa phải dưỡng sức, vừa phải chăm sóc cho bé con, thậm chí Lục Vi Chân còn bận rộn hơn vì phải chăm sóc cho cả hai mẹ con họ.

Phán Phán thường ở cùng phòng với họ, bé ngủ trong giường trẻ em một mình. Gần đây cậu bé đã không làm ầm ĩ khi ngủ nữa, có thể ngủ thẳng một giấc đến khi tỉnh lại.

Đêm đó, ánh trăng sáng rải rác trên mặt đất, Phán Phán không ở trong phòng mà ngủ trong một căn phòng nhỏ được chuẩn bị đặc biệt cho bé, người giúp việc trong nhà trông cậu bé suốt đêm.

Người nhà họ Trịnh đều đã ngủ cả, chỉ còn Trịnh Sở và Lục Vi Chân vẫn đang ở trong phòng tắm.

Trong phòng tắm có tiếng nước tí tách tí tách.

Trịnh Sở được Lục Vi Chân ôm vào trong lòng, hai tay cô ôm cổ anh, gương mặt đỏ bừng, dựa vào trên vai của Lục Vi Chân.

Lục Vi Chân vùi đầu vào cổ cô, chậm rãi ngửi mùi cơ thể Trịnh Sở. Anh dùng tay giữ lấy chân của Trịnh Sở, nước nóng từ trên cao dội xuống đổ lên tấm lưng tr ắng nõn của cô rồi chảy xuống người Lục Vi Chân.

Toàn thân Trịnh Sở nóng rực, thân thể mềm mại, tinh tế nhẹ nhàng cọ xát Lục Vi Chân. Tay cô đột nhiên ấn mạnh, đầu ngón tay mềm mại cào anh một cái, toàn thân run rẩy.

“Vi Chân, chậm một chút, chậm lại…”

Giọng cô ngắt quãng, gần như hòa quyện với tiếng nước. Lục Vi Chân không thể dừng lại, anh tiến công nhanh chóng tựa như một con trâu sung sức.

Khi họ ra khỏi phòng tắm, tay của Trịnh Sở mềm nhũn đến không thể nhấc lên, Lục Vi Chân phải bế cô ra khỏi phòng tắm.

Bọn họ đã lâu không phóng túng như vậy, đương nhiên không có chuyện một lần đã xong.

Lục Vi Chân đặt Trịnh Sở lên giường, để cô dựa vào người mình rồi dùng khăn tắm giúp cô lau khô người.

Trịnh Sở yếu ớt, nhẹ giọng nói: “Anh không để ý lời em nói gì hết, rõ ràng đã nói anh chậm lại một chút mà.”

Người đàn ông nào có thể chậm lại trong lúc đó được? Không ai có thể cả.

Lục Vi Chân ném khăn tắm sang một bên rồi đè lên người Trịnh Sở, cả người rắn chắc. Họ lại hôn nhau, bàn tay to lớn của người đàn ông lả lướt trên cơ thể người phụ nữ.

Nhiệt độ trong phòng tăng vùn vụt như có ai đó đốt lên ngọn lửa giữa hai người, làm tan biến khoảng cách giữa anh và cô.

Vào lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

Lục Vi Chân không để ý, Trịnh Sở bảo anh đi xem thử, Lục Vi Chân cắn lên làn da của cô. Cô bất đắc dĩ tự mò tìm ngọn đèn, Lục Vi Chân nắm tay cô tỏ ý bất mãn.

Trịnh Sở nói: “Buổi tối mà tìm chúng ta chắc chắn là có chuyện, nhỡ đâu là Phán Phán bên kia, anh mau để em đứng lên.”

Lục Vi Chân không muốn buông tay, nghĩ đến đứa nhỏ mấy ngày nay vẫn ổn, sao đột nhiên lại vô cớ khóc thế này?

Trời đã tối đen, ai lại kỳ quái như vậy? Không biết mình gây trở ngại đến chuyện vợ chồng nhà người ta hay sao?

Người bên ngoài lại gõ cửa, Trịnh Sở thúc giục lần nữa, Lục Vi Chân mới bực bội sờ đầu đứng dậy.

Anh bật đèn bên đầu giường, tùy ý tìm một chiếc áo sơ mi để mặc vào, lấy khăn lau tóc rồi đi ra mở cửa.

Người giúp việc trong nhà ôm Phán Phán đợi họ ngoài cửa, nói: “Tiểu Lục, nãy giờ Phán Phán vẫn luôn khóc đòi hai người, thằng bé đã khóc hai ba lần rồi, vất vả mãi mới dỗ được bé, sợ bé lại khóc nên tôi xuống đây tìm hai người.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phán Phán ửng hồng, cậu bé đang ngủ với đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dài vẫn còn ướt. Lục Vi Chân gật đầu rồi nhận lấy Phán Phán.

Người giúp việc nói: “Vậy tôi đi trước, hai người có việc thì gọi cho tôi.”

Lục Vi Chân lại gật đầu.

Sau khi trở về phòng, anh đặt Phán Phán vào giường trẻ em, tắt đèn rồi c ởi quần áo.

Trịnh Sở vừa mới mặc váy ngủ ở trong phòng, cô bảo Lục Vi Chân lên giường đợi trước rồi đỡ eo đứng dậy, đi thử nhiệt độ trên trán Phán Phán.

Ngày thường Phán Phán rất ngoan, hiếm khi làm phiền người khác vào ban đêm, hẳn là cậu nhóc không đói bụng. Tã cũng đã được thay mới, nhìn cũng không giống như đang khó chịu, Trịnh Sở nhủ thầm Phán Phán đừng bị ốm.

Cô thử nhiệt độ cho con rồi so với nhiệt độ của mình, cảm thấy vẫn ổn, không hiểu sao vừa rồi bé con lại khóc.

Thực tế thì Phán Phán vừa tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ, xung quanh là bóng tối, không có bố mẹ, vừa khóc vừa sợ.

Lục Vi Chân đợi Trịnh Sở ở trên giường.

Trịnh Sở trở lại giường rồi ngồi xuống, nói nhỏ với anh: “Hình như Phán Phán không ốm…”

Lục Vi Chân kéo cô vào lòng, thở hổn hển. Lúc nãy anh đã xem qua, con trai không sao hết, cùng lắm là bé sợ khi chuyển sang môi trường mới mà thôi.

Trịnh Sở đỡ trán, biết Lục Vi Chân đã nghẹn một năm, nghẹn muốn hỏng rồi. Vừa rồi người giúp việc đến nhấn chuông cửa ngắt ngang hành động của anh, anh không nổi nóng cũng xem như là tốt tính rồi.

Lục Vi Chân ôm Trịnh Sở cọ tới cọ lui.

“Anh nhẹ thôi.” Ngực Trịnh Sở phập phồng, Lục Vi Chân gặm cổ của cô: “Phán Phán còn ở bên cạnh, để con nghe thấy sẽ không tốt.”

Lục Vi Chân vén váy của cô lên, bàn tay đầy nốt chai sần vuốt v e dấy lên lửa tình ám muội. Anh nâng chân cô lên, gác lên vai, hô hấp Trịnh Sở dồn dập, cô cắn chặt môi, không kêu ra.

Vừa rồi trong phòng không có ai, cửa cách âm tốt, kêu ra cũng không sao, Lục Vi Chân rất thích giọng nói của cô.

Nhưng bây giờ Phán Phán đã trở lại, Trịnh Sở không mặt dày như vậy.

Lục Vi Chân có sức khỏe tốt, Trịnh Sở ngẩng đầu thở từng ngụm lớn, tay nắm chặt ga giường, ga giường nhăn lại.

Trong phòng không bật đèn, rèm được kéo ra, ánh trăng bên ngoài không thể xuyên qua được, một mảng đen như mực.

Đột nhiên Phán Phán bắt đầu khóc.

Trịnh Sở thở hổn hển, cô ngắt ngang Lục Vi Chân nói: “Phán Phán tỉnh rồi, em đi xem đã, Vi Chân.”

Phán Phán khóc không ngừng, dù Lục Vi Chân có d*c vọng mãnh liệt cỡ nào thì anh cũng chỉ có thể tạm thời dừng lại.

Chân của Trịnh Sở muốn nhũn ra, cô kéo váy xuống, bật đèn, xuống giường xem Phán Phán xảy ra chuyện gì.

Lúc nãy Phán Phán đột nhiên bị đánh thức, không nhìn rõ được gì, bé sợ đến mức khóc oà lên. Cậu nhóc sợ bóng tối, mắt đỏ hoe, càng khóc to hơn khi thấy mẹ đi qua.

Trịnh Sở thấy đau lòng muốn chết, cô bế cậu bé lên, vỗ nhẹ vào lưng nhóc: “Phán Phán làm sao vậy? Mẹ ở đây, con đừng khóc, mẹ đau lòng lắm.”

Phán Phán ôm mẹ, mím chặt miệng ấm ức nhỏ giọng nức nở. Bé còn nhỏ chưa biết gì, chỉ biết không có bố mẹ ở bên, trời tối mịt nên sợ hãi và buồn bã mà thôi.

“Phán Phán đói bụng sao? Mẹ tìm đồ ăn cho nhé.” Trịnh Sở ngồi dưới đất, cô quay đầu nói với Lục Vi Chân: “Vi Chân, anh đi pha chút sữa bột cho con đi.”

Bản năng đàn ông của Lục Vi Chân bị cắt ngang, hiện tại cả người hơi buồn bực.

Mặc dù là con ruột của anh, anh cũng luôn chiều chuộng con, nhưng thằng bé vừa khóc là đoạt ngay mọi sự chú ý của Trịnh Sở… Lục Vi Chân thấy tâm phiền ý loạn, nhưng vợ đã ra lệnh nên anh đành phải mặc quần áo xuống lầu rửa bình sữa bột.

Anh đưa tay vò rối tóc, thầm nghĩ lần sau nhất định phải tìm người có kinh nghiệm trông đứa trẻ, một đêm bị gián đoạn mấy lần, cả người sẽ xảy ra chuyện mất.

Phán Phán là một đứa trẻ chưa đầy một tuổi, tuy có thể khóc nhưng rất nhanh đã mệt. Khi Lục Vi Chân cầm bình sữa lên lầu thì cậu bé đã nằm trên người Trịnh Sở sắp ngủ rồi.

Bây giờ đang là mùa thu, còn mấy ngày nữa là đến Tết Trung thu. Hiện Phán Phán được chín tháng mười bốn ngày rồi, không bao lâu nữa là sinh nhật một tuổi của bé.

Nguy cơ của nhà họ Trịnh và nhà họ Cố đều đã qua đi, nhà họ Tống có lợi hại đến đâu cũng đấu không lại cáo già. Mà Tống Trí Huy vẫn luôn dõi theo Tống Hàng Ninh, luôn muốn anh ta chết.

Trịnh Sở không tham gia vào những chuyện này, sau khi hỏi vài câu, hiểu được đại khái tình hình, cô cũng không hiểu nhiều hơn nữa.

Trịnh Sở làm một cử chỉ ra hiệu im lặng với Lục Vi Chân, Lục Vi Chân gật đầu và nhẹ nhàng đặt bình sữa lên bàn bên cạnh giường trẻ em.

Anh nhẹ nhàng bước đến chỗ Trịnh Sở, bế con lên và đặt Phán Phán vào giường trẻ em. Khuôn mặt của Phán Phán trắng trẻo non nớt giống mẹ, cái mũi giống bố.

Lục Vi Chân ôm Trịnh Sở lên, anh muốn tắt đèn nhưng Trịnh Sở bảo anh không cần tắt.

Chiếc giường lớn lộn xộn, chăn bông và ga trải giường nhăn nhúm, còn có một số vết kỳ lạ nữa. Lục Vi Chân gấp chăn bông lại dành ra một nơi sạch sẽ, lúc này đã gần bốn giờ sáng nhưng trời vẫn còn tối.

Trịnh Sở định đi tắm rửa nhưng bị náo loạn đến hai lần, cô cũng thấy mệt mỏi. Hai người dỗ con ngủ, hiện tại cũng không có hứng thú làm chuyện gì nữa.

“Ông nội Mạnh gọi điện đến bảo Tết Trung thu năm nay anh đến nhà họ Mạnh một chuyến đấy.” Trịnh Sở ôm cánh tay Lục Vi Chân, nhỏ giọng nói: “Đến lúc đó anh mang Phán Phán cùng đi nữa, đó là một bữa tiệc tư nhân, chỉ có vài người thôi.”

Lục Vi Chân có quan hệ huyết thống với nhà họ Mạnh, ông nội Mạnh cũng chỉ có một đứa cháu ruột là Lục Vi Chân. Nay đã có chắt, đương nhiên ông muốn hưởng phúc, bảo Lục Vi Chân thường xuyên quay về nhà họ Mạnh.

Ông ngầm ám chỉ rằng họ của đứa trẻ là Mạnh thì tốt nhất, nhưng Lục Vi Chân giả vờ không hiểu. Ông nội Mạnh cũng ngại nói hẳn ra, suy cho cùng nhà họ Mạnh chưa từng nuôi Lục Vi Chân ngày nào.

Chẳng biết Tết Trung thu có thể đi hay không, năm ngoái nhà họ Mạnh định tổ chức tiệc để giới thiệu Lục Vi Chân với mọi người, nhưng Lục Vi Chân cảm thấy không cần thiết.

Lúc đó Trịnh Sở sắp sinh, anh cũng không muốn đi.

Lục Vi Chân ôm chặt Trịnh Sở, gật đầu đồng ý với cô. Anh nghe theo Trịnh Sở, ngoại trừ chuyện giường chiếu, hầu như tất cả những gì cô nói anh đều nghe.

Đôi khi Cố Nguyên Trạch nghĩ rằng anh ta không hề hiểu Trịnh Sở. Rõ ràng cô là một người mềm mại như vậy, làm sao có thể khiến một người đàn ông cao lớn như Lục Vi Chân biến thành một người bị vợ quản nghiêm khắc như vậy được? Cô gái nhỏ này cũng quá lợi hại rồi.

Trịnh Sở nói: “Buổi tối chúng ta đi ăn một bữa cơm, ăn xong thì về ngay. Phán Phán cũng chưa từng gặp bạn bè cùng tuổi, em nghe nói nhà ông nội Mạnh có đứa bé lớn hơn Phán Phán vài tháng, có lẽ sẽ hợp với nhau.”

Phán Phán là đứa con cưng của gia đình, không ai gay gắt với cậu bé cả, ngay cả người mặt lạnh như bố Cố, khi đối mặt với bé cũng sẽ dịu dàng hẳn đi. Sau khi trở về nhà, ông bảo mẹ Cố giục Cố Nguyên Trạch nhanh chóng kết hôn.

Cuộc liên hôn của Cố Nguyên Trạch không thành vì anh ta thực sự không muốn. Con gái nhà họ Vương cảm thấy không thoải mái nên đã kết hôn với người do mẹ mình chọn, không ngờ hai vợ chồng lại rất hòa thuận, giờ họ đã có con, nghe nói còn là sinh đôi.

Mẹ Cố đã hối hận vì điều này trong một thời gian dài.

“Hôm nay có người nói với em một chuyện.” Trịnh Sở ngẩng đầu nhìn Lục Vi Chân, cô mở lòng bàn tay ra: “Anh đoán xem là gì?”

Lục Vi Chân viết một chữ Phương vào lòng bàn tay cô, Trịnh Sở cười: “Đúng là dì Phương đã nói chuyện với em, dì nói hôm nay có nghe người ta nói về anh.”

Mẹ của Cố Nguyên Trạch họ Phương, nên Trịnh Sở gọi bà là dì Phương.

Lục Vi Chân nhìn thấy hai người bọn họ trò chuyện hôm nay mới đoán được, trong lòng anh hơi nghi ngờ. Tuy không đi ra ngoài nhiều nhưng anh biết chắc chắn có người bàn luận, cái gì mà cháu trai nhà họ Mạnh, rồi con rể nhà họ Trịnh. Trịnh Sở không cần thiết phải đề cập đến loại chuyện này với anh.

Anh nhìn Trịnh Sở, đột nhiên ánh mắt sáng ngời.

Trịnh Sở biết được anh đã đoán ra, cười nói: “Bọn họ nói ý tưởng của một nhà thiết kế mới gần đây tên Lục Sở Sở rất tốt, có thể mua một bộ.”

Có thể lưu danh ở trong giới này thì quả thật là không tồi.

Lục Vi Chân đến với nghề thiết kế trang sức hoàn toàn là tình cờ. Anh chỉ muốn tặng Trịnh Sở một chiếc nhẫn cưới độc nhất vô nhị nên mới đặc biệt mời một giáo viên trong lĩnh vực này.

Giáo viên đó nhìn những bức vẽ của anh, khen Lục Vi Chân thực sự có tài, nhưng còn có một chút khuyết điểm, ông ấy có thể hỗ trợ để nó thêm mượt mà.

Lúc đó Lục Vi Chân không hề nghi ngờ, anh trực tiếp đưa bản vẽ cho ông ấy, giáo viên đó tiếp tục dạy anh nửa tháng.

Nhưng một tháng sau, Lục Vi Chân nhìn thấy trên tạp chí có chiếc hoa tai gần như y hệt bản vẽ thiết kế của mình, anh choáng váng. Không chỉ một tấm đó, nhưng chữ ký bên dưới đều là của người khác.

Lúc đó Trịnh Sở cũng ở bên cạnh, vừa nhìn thấy cô cũng kinh ngạc. Tạp chí bình thường do cô đặt, chủ yếu quảng cáo cho những nhãn hiệu cao cấp độc đáo, cô muốn hỏi Lục Vi Chân gửi bài khi nào mà không nói với cô. Nhưng nhìn vẻ mặt của Lục Vi Chân, cô cảm thấy có chỗ không ổn.

Có lẽ giáo viên kia thấy Lục Vi Chân không có tiền, không có bối cảnh nên không để quá kiêng dè anh. Bản vẽ ban đầu ở chỗ ông ta, Lục Vi Chân vừa bị câm lại vừa không có thói quen đánh dấu. Khi Lục Vi Chân phát hiện ra thì ông ta lập tức nói rằng ông ta bị vu khống và muốn kiện anh tội phỉ báng.

Cuộc điện thoại là do Trịnh Sở gọi, lúc đó cô đang mang thai sáu tháng, tức giận đến cơm cũng ăn không nổi. Nếu không phải Lục Vi Chân thấy tình huống không ổn nên cúp điện thoại thì có lẽ cô còn tức giận hơn.

Kết quả sau đó hiển nhiên rất rõ ràng, lời xin lỗi của người kia được đăng trên tạp chí, chiếm cả một trang.

Chuyện này chỉ là một khúc nhạc đệm, nhưng dường như Lục Vi Chân lại tìm thấy được nguồn cảm hứng. Anh ẩn danh tham gia một cuộc thi thiết kế trang sức, còn nổi lên tâm hồn thiếu nữ lấy tên Lục Sở Sở. Những người lớn tuổi trong gia đình biết anh làm vậy, ánh mắt nhìn anh và Trịnh Sở càng trở nên ý nhị.

Lục Vi Chân da mặt dày, không quan tâm  đến những cái nhìn khác nhau. Nhưng Trịnh Sở đã không ít lần đỏ mặt khi bị những ánh mắt như vậy quét qua khi đang ăn.

Phán Phán mơ màng “ưm” hai tiếng, Trịnh Sở lại nhỏ giọng hơn một chút.

“Lúc đầu khi nhìn vào tên của anh, người ta đều nghĩ rằng đó là một cô gái. Nếu anh xuất hiện vào lúc đó chắc mọi người sẽ bị sốc lắm, “Wow, thế mà lại là một anh chàng đẹp trai.”.”

Lục Vi Chân nghe cô nói mà không nhịn được cười, bàn tay to lớn của anh vuốt v e lưng cô, thầm nghĩ trên đời này sao lại có một cô gái tốt như vậy?

Người đẹp, thân hình mềm mại, lại ăn nói ngọt ngào.

“Nhà thiết kế Lục, hay là chúng ta lên kế hoạch đi, ra ngoài chơi nhiều hơn một chút nhé? Anh đã cho em nhiều đồ trang sức như vậy.” Trịnh Sở ôm anh: “Tại sao chúng ta lại không đi ra ngoài khoe khoang một chút?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.