Chàng Có Nhớ Ngày Ấy Hoa Đào Rơi

Chương 7: Chốn xưa



Chớp mắt mở mắt cũng đã qua mười ngày, Tần Thừa Dụ đứng ngồi không yên đi lại mấy vòng trước cửa Hạm Đạm Cung, thiên điện không một tiếng động khiến hắn lo lắng bất an. Suốt mười ngày kể từ khi hồi kinh thái hậu không hề xuất hiện, kể cả đại điển đăng cơ của tân đế cũng không đến dự. Dăm ba hôm có thể do đường xa ảnh hưởng sức khỏe nhưng nay đã mười ngày rồi không nghe thấy chút động tĩnh gì từ nàng.

Tần Thừa Dụ kiễng chân nhìn vào khe cửa. Đại cung nữ thiếp thân bên cạnh thái hậu tên Đông Yên bước ra, trên tay còn cầm theo chậu đồng, mấy cung nữ phía sau vẫn ôm triều phục của thái hậu trên tay. Đông Yên thấy Tần Thừa Dụ liền quy cũ hành lễ: “Nô tỳ bái kiến Tần quân sư.” 

“Đông Yên cô cô không cần đa lễ.” Tần Thừa Dụ điềm tĩnh phất tay, lại nhìn chậu nước bám mùi thuốc trên tay nàng ta, lo lắng hỏi “Thái hậu gần đây không khỏe sao?”

Đông Yên cúi đầu nhìn chậu đồng mới ngẩng mặt lên mỉm cười thản nhiên với Tần Thừa Dụ: “Thưa không. Thái hậu bảo gió xuân lạnh không muốn rời giường, ngoài ra sức khỏe không có gì trở ngại, xin Tần quân sư an tâm.”

Tần Thừa Dụ nghe xong lại càng không hiểu nổi, sắc mặt trầm xuống, gượng gạo đáp lời: “Vậy phiền cô cô thông báo một tiếng bản quan xin được yết kiến thái hậu.”

“Chuyện này…” Đông Yên dường như vô cùng khó xử nhìn qua ngó lại mới bước hai bước đến gần Tần Thừa Dụ, cúi đầu nói nhỏ “Thật ra mấy hôm trước thái hậu và Doãn Vương có xảy ra xung đột, nô tỳ thấy Doãn Vương vô cùng tức giận bước ra khỏi thiên điện, trên tay ngài ấy còn cầm cả dao. Nô tỳ nghĩ vì chuyện này thái hậu cần vài ngày ổn định tâm tình, khấn xin Tần quân sư thư thả mấy hôm, đến khi thái hậu khá hơn nô tỳ sẽ lập tức thông truyền tới ngài.”

Bộ dạng nghiêm túc của Đông Yên giáng đòn nặng nề vào tâm trí Tần Thừa Dụ. Chàng nói vài câu qua loa với Đông Yên để nàng ấy lui xuống, bản thân chàng ngẩng mặt nhìn tấm bảng đề ba chữ “Hạm Đạm Cung” thếp vàng mà thở dài.

Thái hậu cũng chỉ là nữ nhi, không khỏi vướng vào chuyện nữ nhi thường tình.

Không trách được.

Chàng cứ vậy rời đi, bắt đầu tính toán chuyện sau này. Cuối cùng chàng cũng đã hiểu vì sao vị Doãn Vương kia vắng mặt trên triều, cả cửa chính cũng không ai được bước qua. Bây giờ Doãn Vương phủ chính là nơi nội bất xuất ngoại bất nhập, cả con kiến cũng không chui lọt.

Nhưng nói gì thì nói ngay lúc này lại xảy ra tranh chấp, bảo chàng và Ngô Thế Quyền làm sao có thể cùng tân đế chống trời được đây?

Tần Thừa Dụ ngẩng mặt nhìn trời xanh, âm thầm niệm phật chú trăm lần, khấn xin tiên đế trăm lần, cũng không quên nhủ thầm ngày mai phải tiếp tục mặt dày đến gặp thái hậu, không được thì ngày kế lại đến, nhất định phải bắt nàng lộ diện mới thôi.

`⋎´✫¸.•°*”˜˜”*°•✫`⋎´✫¸.•°*”˜˜”*°•✫

Bên trong thiên điện Hạm Đạm Cung rèm trướng tơ lụa đã buông xuống hết nhưng chẳng thèm bay, cửa trong cửa ngoài đều đóng kín không chừa kẽ hở. Làn khói lượn lờ nức mùi hương phủ lên khung cảnh một tầng mờ ảo. Diêu Khải Ca nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi tuông rơi ướt đẫm cả y phục mỏng manh. Nàng thấy chút tia sáng mờ ảo, dưới lưng một mảng ẩm ướt. Đây là đâu? Lẽ nào nàng đang trôi dạt? Phải rồi, nàng bị Thiệu Ẩn đẩy xuống vực, mình đầy thương tích, cả ngón tay cũng không thể động, cứ thế để dòng nước cuốn đi. Tốc độ của con sông không ổn định, có khi một ngày trôi được rất xa, lắm lúc nửa ngày nàng bị kẹt một chỗ nhìn mây trôi. 

Nàng không nhớ qua bao lâu, thân thể đã rệu rã không thể kiên trì chống cự, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của nam tử. Kế đó nàng bị rất nhiều người nâng dậy. Bọn họ vận giáp phục, nàng nhận ra họ, là người của Thục Quốc. Nàng thở ra từng hơi nặng nhọc, thu vào tầm mắt chỉ có dáng vẻ ngồi trên lưng ngựa ngược sáng vô cùng uy nghiêm. Nàng không thấy mặt hắn nhưng lại nghe được giọng nói vô cùng ấm áp.

Nhưng hắn đã nói gì? 

Diêu Khải Ca cảm thấy khó thở, bóng đen ngồi trên lưng ngựa đột nhiên nhào về phía nàng, siết cổ nàng. Diêu Khải Ca hoảng hốt ngồi bật dậy. Nàng đặt tay lên ngực thở dốc từng hơi nặng nề. Xung quanh chỉ toàn khói mờ khiến nàng không biết bản thân đã tỉnh mộng hay chưa. 

Cỗ mùi hương nồng nặc làm Diêu Khải Ca khó chịu. Nàng bước chân xuống, mang vội đôi hài, rồi chạy đến mở toang cửa ra.

“Khụ! Khụ!” Diêu Khải Ca ho mấy hơi, cổ họng có chút rát.

Gió đêm lùa vào vài đợt, làn hương nồng cùng tầng tầng khói trắng bên trong cũng vơi đi ít nhiều. Nàng chậm rãi bước vào trong tìm chút nước uống nhuận giọng. Vậy mà thứ nàng bắt được cũng chỉ là ấm trà lạnh tanh. Diêu Khải Ca nhếch môi cười. Lão già Hồ Thiện kia quả nhiên không để nàng sống yên. Với thân thể nàng bây giờ thêm vào việc săn sóc “đặc biệt” này, nàng không sớm thì muộn cũng yểu mệnh. Nhưng nàng là người sẽ thuận theo sự sắp đặt của kẻ khác sao?

Với tay lấy tấm áo choàng đã bạc nào treo trên giá, nàng vô thức rời khỏi Hạm Đạm Cung. Ngoài cửa không hề có cung nữ thái giám nào, tất cả đều là người của Hồ Thiện, chẳng trách lúc trước lão ngang nhiên xông vào thiên điện, còn không ngừng thách thức nàng. Hôm nay nếu không nhờ cơn ác mộng đó, nàng không biết bản thân phải ngủ bao lâu nữa.

Diêu Khải Ca đưa tay nâng trán. Đầu sao lại đau như vậy? Gần như đau đến mức không nhớ được chuyện gì. Nàng vừa đi vừa suy nghĩ miên man. Nam tử trong giấc mơ của nàng còn có thể là ai ngoài Trần Triển Sinh. Chỉ là khi ấy hắn có nói gì với nàng sao? Mấy chục năm trước khi hắn vớt nàng lên nàng chỉ nhìn tới bóng lưng hắn ngồi trên ngựa đã kiệt sức mà ngất đi. Nhưng bóng dáng ấy khiến nàng đánh đổi cả đời. Vậy mà nàng có thể quên lời nói của hắn. 

Vì lẽ gì nàng một chút ấn tượng cũng không có nhưng lại cảm thấy giấc mơ kia chân thật vô cùng. 

Diêu Khải Ca xoa xoa ấn đường, mệt mỏi nhìn xung quanh. Khung cảnh này, là Lãnh cung. Nàng vòng tay xoa xoa hai bên cánh tay cho đỡ chút lạnh, bất tri bất giác bước vào trong. Nơi này đã từng giam cầm nàng ba năm. Xung quanh chỉ là một màu tối om, không khí lạnh kẽo cứng người, nơi này là địa ngục trần gian không kẻ nào muốn bén mảng đến. Nhưng lạ thay nó lại mang đến cho nàng cảm giác thân quen. Vì một lẽ nơi hoàng cung Hạ Quốc xa lạ này chỉ có ở đây đã từng là chốn nàng ngơi nghỉ mưu tính suốt ba năm ròng. 

Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, nếu gạt bỏ hết lớp bụi bẩn dày cộm kia thì mọi thứ bài trí bên trong vẫn không hề thay đổi. Diêu Khải Ca ngồi xuống sau cầm án, đưa tay gạt đi tơ nhện rối mù cuốn trên huyền cầm. Ngón tay thon dài như bạch ngọc khe khẽ tấu lên khúc nhạc trầm bổng. Hát rằng: 

“Từng nghe hồng đậu sinh nam quốc.

Dám hỏi nàng thiếu nữ má hồng, hồng đậu này chỉ nam quốc khai? 

Nàng cười ta thấu tình chưa tỏ, lại tò mò chi mối nghiệt tương tư. 

Nào có đâu, nào có đâu. 

Từng thấy chàng văn sĩ như đào hoa, dứt tình si nhảy vào hố lửa.

Vứt bút dứt tình thỏa lòng nam tử, lòng tri kỉ giai nhân để tâm tỏ, một lòng chiến để không cần chiến nữa.

Ta đã ngộ tiếng thét gào nơi đại mạc biên cương. 

Tùng bách tráng sĩ không khóc thân vì đau đớn xác thịt, chỉ rầu vì không cứu nổi non sông. 

Nàng cười ta, cười nghiêng ngã ngã nghiêng. 

Đáp lời rằng nhìn bằng mắt thấu bằng lòng, chưa trải tình sao rõ nghiệp tương tư. 

Hỏi người lữ khách đường xa mỏi mệt, tặng chàng nhành hồng đậu liệu đáng giá không? 

Nàng cười ta lo nghiệp lớn thì lo nghiệp lớn, xá chi chút nữ nhi thường tình. 

Thật kỳ lạ, thật kỳ lạ. 

Giai nhân má hồng không đáp lời ta. 

Ta nhìn non sông gấm vóc, trong tim chẳng chứa nổi một bóng lam nhan. 

Ngắm trời Bắc Quốc chỉ cao bằng tầm với, nhìn hơi thở mờ đục như sương. 

Tuyết Bắc Quốc nay chìm trong máu lửa. 

Hỏi chàng chiến sĩ giai nhân còn không? 

Chàng ngậm cười trong nét lệ đã khô, đặt vào tay ta nhành hồng đậu sắp héo mòn.

Hỏi người lữ khách nơi nào trồng hồng đậu. 

Đáp rằng kẻ cơ khát sao biết chuyện trồng cây?

Lại hỏi chàng văn nhân ngày xưa ấy, đào hoa còn hay mất hỡi người thương?

Chàng chỉ hỏi giai nhân có còn đó? Người đã trồng hồng đậu ở trong tim.

Mây bay bay trăng lay lay

Hoá ra hồng đậu trồng trong tim.”

Nàng ngân nga mãi một câu “hồng đậu trồng trong tim” tâm như chìm vào miền ký ức vô tận. Ai thương ai, hận ai, đau đớn đều lắng đọng khiến đầu ngón tay nàng tê dại. Nàng không nhớ tiền kiếp đã hát qua bao nhiêu lần, hỏi qua bao nhiêu người, kết cuộc đến cuối đời mới nhận ra tương tư do tâm nuôi lớn, do tình dưỡng dục. Thì ra người ca nữ năm xưa chính là cười nàng như thế. Cười nàng còn sợ bản thân chưa đủ khổ đòi gánh nghiệp tương tư.

Nàng cũng chỉ tò mò mà thôi, rồi lại phải vì câu trả lời mà đổi bằng chân tình cả đời.

Diêu Khải Ca đặt tay lên dây đàn cảm nhận những âm rung sau cùng, mi mắt nàng nhẹ nhàng hé mở. Bóng người đứng trước cửa Lãnh cung che mất chút ánh sáng nhỏ nhoi khiến nàng giật mình. 

“Ân sư.” Thiệu Viêm Đình cất tiếng gọi.

Những ngày trong cung quả nhiên giày vò người. Hắn bị triều thần chèn ép đủ điều, Doãn Vương và thái hậu đóng cửa không ra mặt, Tần Thừa Dụ và Ngô Thế Quyền cũng bị vạ lây chạy tới chạy lui lo toang đủ điều. Hắn biết để củng cố gốc rễ không thể cứ dựa vào người khác mãi. Doãn Vương đã nể tình ân sư của hắn mà ra mặt dẹp đi không ít mầm mống, bây giờ hắn còn đòi hỏi thêm nữa thì thật không phải đạo. 

Ngồi trong Cần Chính Điện bốn bề vắng lặng, hắn chợt nghĩ đến ân sư ngày trước là công chúa vong quốc lưu lạc không lối về, lại chợt nghĩ rất lâu nàng làm sao có thể sống qua những ngày đó, thân nhi nữ gánh thù non sông? Rồi hắn lại vô thức một thân một mình đi tới Lãnh cung. Nghe nói sư phụ đã bị giam ở đây ba năm. Hắn muốn tìm lại chút thân quen thuộc về nàng. Nào ngờ vừa đến đã nghe có người hát khúc ca ấy. Hắn như sống lại những ngày ở Thanh Dương thôn, nàng rất thích uống rượu xem trăng rồi đàn hát, mà mỗi lần chỉ hát khúc này. Hắn hỏi khúc hát có nghĩa gì, nàng bảo nàng cũng không rõ nữa, ca từ hiện trong đầu, giai điệu chảy trong tim, cứ thế mà đàn hát thôi.

Lời đó thật giống với con người của nàng, có vẻ như ung dung tự tại nhưng lại ngập trong trăm mối sầu lo.

Thiệu Viêm Đình bước vào trong bóng tối của Lãnh cung. Hắn không thấy mặt Diêu Khải Ca, nàng cũng không nhìn rõ hắn. Nhưng bọn họ dùng cái tâm để cảm nhận nhau. Nàng phải sững người rất lâu mới lấy đủ can đảm gọi hắn: “Tiểu Đình.”

“Đừng nói.” Hắn đột nhiên dừng lại, trong phòng quá tối, Diêu Khải Ca không biết hắn cách nàng bao xa, chỉ nghe thấy âm giọng khàn đục của hắn lần nữa cất lên “Ân sư, Tiểu Đình vừa nghĩ đến người, thật may lại có thể nghe thấy giọng hát của người.”

Nàng nghe hắn hít sâu vào một hơi, trong lời nói lại không giấu được run rẩy. Mấy ngày nay nàng mê man không tỉnh, triều đình chắc đã loạn thành một nùi. Chiếu theo tính tình của Thiệu Ẩn, chắc đã đóng cửa bình tâm không lên triều. Bao nhiêu sóng gió đều trực tiếp đổ lên đầu Thiệu Viêm Đình.

“Khổ cho ngươi.” Diêu Khải Ca thở dài, cổ họng lại đau rát. Giải dược nàng đã uống nhưng mấy ngày qua nằm liệt trên giường hít huân hương tẩm độc cộng với chút cao hứng ca hết một khúc vừa rồi khiến nàng không kịp hồi phục.

Nàng dứt lời xung quanh lại im bặt. Nàng nghe rõ tiếng bước chân của Thiệu Viêm Đình, hắn đã đứng bên cạnh nàng. Chân nàng đột nhiên thấy nặng, bàn tay bất tri bất giác chạm vào mái tóc mềm mượt bên dưới rồi lại đến vầng trán cao cao. Thiệu Viêm Đình lại vô cùng tự nhiên gối đầu lên chân nàng. Bàn tay Diêu Khải Ca chạm vào mũi hắn, cảm nhận hơi thở ấm nóng luồn qua kẽ tay. 

Trong bóng đêm Thiệu Viêm Đình vẫn mở mắt, cố gắng nhìn ngắm dung mạo tồn đọng trong trí nhớ nhưng không thể. Bao quanh hắn chỉ có màng đêm, mà hắn chỉ có thể dùng cảm giác để cảm nhận nàng. 

“Ân sư.” Hắn gọi nàng “Tiểu Đình đã là hoàng đế Đại Hạ rồi.”

Nàng nghe giọng hắn buồn buồn nên chỉ đơn giản đáp “Vậy sao?”

Bàn tay nàng đột nhiên bị hắn nắm lấy, nắm rất chặt. Hắn hít ra thở vào vài đợt, cuối cùng mới mở miệng nói tiếp “Người không vui mừng cho Tiểu Đình sao?”

Nàng chớp mắt, tiếc rằng ánh sáng quá kém, nàng thật muốn nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này, liệu có giống với tiểu nam hài ngày trước lẽo đẽo theo sau nàng, đòi cùng nàng ra chợ không?

“Chỉ cần Tiểu Đình bình an trưởng thành, vi sư đã vui mừng rồi.” Nàng luồng tay vào tóc hắn, vỗ về mái đầu hắn, nhẹ nhàng tiếp lời “Tiểu Đình có muốn ngủ một giấc không?”

Thiệu Viêm Đình im lặng rất lâu, dù hắn không nói nhưng nàng biết mấy ngày qua hắn đã chẳng chợp mắt được bao nhiêu. Cho dù lúc này hắn mơ màng nghĩ nàng không thực nhưng chỉ cần có thể giúp hắn an tâm nghỉ ngơi một chút là đủ rồi.

“Ân sư, Tiểu Đình sẽ gặp lại người phải không?”

Diêu Khải Ca không đáp ngay, ngón tay bạch ngọc thấm hơi lạnh lần theo sống mũi cao thẳng của Thiệu Viêm Đình, che đi đôi mắt hắn. Nàng nhẹ nhàng buông một chữ: “Sẽ.”

Lòng bàn tay nàng cảm thấy mi mắt hắn khép lại, dường như còn đang cười. Không lâu sau bên tai nàng chỉ nghe thấy hơi thở đều đặn của hắn, tảng đá đè nặng trong lòng như được thứ sức mạnh vô hình nào đó đập tan. Nàng thì thầm như tự nhủ với chính mình “Dù cho ở đâu vi sư cũng sẽ bảo hộ ngươi, Tiểu Đình, bảo táp phía trước vi sư thay ngươi chống.”

Một lời như đã ước định. Thẳng đến khi chút tia sáng mờ nhạt le lói từ đằng xa, nhắm chừng sắp đến giờ thượng triều rồi. Diêu Khải Ca cúi mặt nhìn Thiệu Viêm Đình. Dáng vẻ của hắn lúc này cũng không khác xưa là bao, chỉ thêm chút cứng rắn cùng mệt mỏi thôi. Ngón tay Diêu Khải Ca đặt trên mi tâm Thiệu Viêm Đình định bụng xoa xoa đầu chân mày đang nhíu chặt của hắn nhưng lại sợ đánh thức hắn nên thôi. Nàng thu tay về, nhẹ nhàng đỡ lấy mái đầu hắn đặt xuống sàn. 

Dù vô cùng không nỡ nhưng Diêu Khải Ca không thể đối mặt với hắn trong bộ dạng này. Cả Thiệu Ẩn còn không thể chấp nhận huống chi là hắn. Nàng vội vàng rời khỏi Lãnh cung, cả luyến tiếc dừng lại một bước cũng không. Đến khi cửa cung Hạm Đạm hiện ra trước mắt, Diêu Khải Ca mới thở phào nhẹ nhõm được đôi phần. 

Chớp mắt nhìn lại nàng mới nhận ra bóng người đứng bên trong. Diêu Khải Ca bước đến gần, ho khan một tiếng mới có thể gọi “Tần khanh.”

Tần Thừa Dụ nghe thấy giọng nói của nàng, trong lòng vô cùng mừng rỡ hân hoan, vội vàng quỳ xuống “Thần tham kiến thái hậu.

“Bình thân.” Diêu Khải Ca nhẹ giọng nói, nàng nhìn bộ dáng lửa bén đến đuôi của Tần Thừa Dụ cũng biết chàng đến vì điều gì. Người khác thì không nói, nay chàng đã biết nàng một lòng muốn bảo hộ tân đế, trăm chuyện đều phó tác niềm tin nơi nàng, Diêu Khải Ca bỗng thấy lần này nàng tỉnh giấc có chút muộn, nhưng vẫn chưa muộn đến mức không thể cứu vãn được.

“Tần khanh, khanh tin ta không?” Diêu Khải Ca nhìn sâu vào mắt Tần Thừa Dụ, đắn đo lúc lâu mới lên tiếng hỏi.

Tần Thừa Dụ nhất thời không đoán ra nàng hỏi vậy có ý gì, chỉ đơn giản chắp tay cung kính đáp: “Toàn bộ niềm tin hạ thần đều phó thác nơi thái hậu.”

Dứt lời chàng nghe bên tai tiếng Diêu Khải Ca hít một hơi thật sâu rồi lại thở dài. Chàng theo hướng nhìn của nàng phát hiện cây đào gầy xơ lác đác vài bông hoa điểm màu phấn hồng. Diêu Khải Ca siết chặt nắm tay, nhắm mắt như đang âm thầm đấu tranh với một điều gì đó. Hồi sau nàng mới hạ quyết tâm nói: “Tần khanh, khanh nghĩ xem nên đặt phong hào thế nào cho Hồ thái hậu đây?” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.