Chàng Công Tước Bí Ẩn

Chương 13



Anh có thể cảm nhận được sự thay đổi của nàng khi nghe thấy sự thật đó. Cả người Victoria căng ra và nàng đưa tay đẩy anh ra xa.

“Không có gì thay đổi cả”, anh nói. “Chẳng qua chỉ là một tên gọi mà thôi.”

“Mọi thứ đều thay đổi.” Kinh ngạc lấp đầy mọi cảm xúc trên gương mặt như thể anh vừa giáng mạnh vào nàng một đòn. “Anh là một công tước.”

“Đúng vậy”, anh không phủ nhận.

Nàng tựa lưng vào cánh cửa nhà bếp, mở to mắt nhìn anh. “Làm sao một người có địa vị như anh lại kết hôn với một người phụ nữ như em? Em là một người không thể bước ra khỏi nhà được nữa kìa!”

“Bởi vì người mà em nhìn thấy là một người đàn ông, không phải một ngài công tước”, anh phản đối. Tay anh lùa vào tóc nàng, gỡ những cây cặp tăm đính mái tóc xuống trong khi môi anh phủ lên môi nàng một nụ hôn. Thề có Chúa, anh không phải là một người giỏi nói chuyện. Anh không thể nói cho nàng biết cảm xúc của mình suốt hai tuần qua như thế nào nhưng anh có thể cho nàng thấy. Anh hôn nàng càng cuồng nhiệt hơn, gặm nhấm cơn giận dữ cùng với nỗi buồn chất chứa trong nàng.

Anh không hề hối hận vì những chuyện đã làm. Victoria Andrews xứng đáng nhận được nhiều hơn thế. Anh có thể chỉ cần giúp gia đình nàng giải quyết những khó khăn về tài chính cho đến khi cha họ trở về.

Nhưng hơn hết thảy anh chỉ là không muốn để nàng ở lại. Ở đây không an toàn, và anh muốn bảo vệ nàng.

Nàng thoát khỏi nụ hôn của anh, ánh mắt rã rời vì những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi. “Em không thể trở thành công tước phu nhân, anh biết mà. Em không có tố chất đó.”

“Anh đâu có yêu cầu em làm thế.” Anh thề, “Anh có vô số điền trang, đất đai, nhà cửa, trải dài từ nước Anh đến khắp châu Âu. Em có thể sống ở đâu tùy thích”. Anh kéo nàng đến gần hơn, đầu nàng tựa vào cằm anh. “Anh có đủ tiền có thể cho em tất cả những gì em muốn.”

“Không phải vấn đề tiền bạc”, nàng thì thầm. “Chỉ là em không muốn khiến anh cảm thấy xấu hổ.”

Anh không biết phải trả lời câu nói này thế nào. Anh cảm thấy không cần biết người khác nói gì, và nếu có ai dám bàn tán gì về nàng, anh sẽ không ngại sử dụng quyền lực của mình.

“Em biết em sẽ cần phải làm gì”, nàng nói tiếp. “Em phải ra lệnh hàng chục người hầu và thay mặt anh tổ chức những bữa tiệc xa hoa.” Giọng nói nàng chứa đầy mệt mỏi, có thể thấy nàng không bao giờ muốn làm những công việc như thế trong đời.

“Em không cần thiết phải làm những chuyện đó”, anh nói. “Với tư cách công tước phu nhân, em có thể làm bất cứ điều gì em muốn.”

“Không. Anh có trách nhiệm và là một người vợ, em có bổn phận hỗ trợ anh.” Nàng ngước đôi mắt xám nhìn anh, nói thêm, “Bất kỳ người phụ nữ nào khác cũng sẽ vui mừng khôn tả khi biết chuyện này. Em biết Margaret cũng thế”. Nàng hít một hơi thật sâu, rồi buông tay anh ra. “Với tiền tài và danh vọng mà anh đang có, anh có thể giúp gia đình em và những người tá điền... nhưng em không thể làm gì khác, phải chi anh là một người bình thường mà thôi.”

Một cảm giác trống rỗng dâng lên trong anh, anh không thể làm gì với câu chuyện thừa tập này. Nhưng khi biết nàng chẳng thà anh là một người bình thường hơn một công tước thì anh chỉ muốn ném cái tước hiệu này đi cho rồi.

“Đằng sau cánh cửa đóng kín, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.” Bàn tay đặt quanh eo nàng, xoay quanh đốt sống lưng. “Chỉ là lúc này, anh sẽ trao em đồ trang sức và lụa là thay vì mấy cái thìa và găng tay.”

Anh chỉ muốn giúp nhưng khi nhìn vào gương mặt nàng, anh biết chuyện không như thế. “Và trở thành công tước phu nhân thì em sẽ có thêm lợi ích nữa”, anh nói. “Giờ em không cần phải đụng tay vào kim chỉ nữa.”

Đôi mắt nàng buồn rười rượi. “Tôi thích công việc may vá, thưa ngài công tước. Và tôi muốn tiếp tục với công việc mình làm trước giờ.”

Một lần nữa anh lại nói sai trọng điểm. Anh nhẹ nhàng nhắc nhở nàng rằng, “Công tước phu nhân thì không may quần áo cho mình, Victoria. Không cần phải làm thế”.

“Tất nhiên là không”, nàng vòng tay trước ngực, nhìn vào anh, “Vậy thì thời gian rảnh của tôi sẽ dùng để làm gì?”

Anh có hơi bối rối trước sự thay đổi tâm trạng đột ngột của nàng. ”Nếu em muốn thêu thùa, anh sẽ không cản, nhưng em có thể trả tiền cho người khác may trang phục cho mình. Và cứ nghĩ về các em em xem”, anh nhắc. “Em có thể đưa các em gái tham gia lễ hội và anh sẽ hoàn toàn hỗ trợ mọi thứ.”

Nàng tựa má vào ngực anh, tay nàng vuốt nhẹ lên ngực. ”Chắc Margaret và Amelia sẽ thích chuyện này lắm.”

Anh ôm nàng thật chặt, hy vọng suy nghĩ đó sẽ khiến nàng chấp nhận. Rồi dần dần nàng sẽ quen với cuộc sống mới, nhất định là thế.

“Còn những tá điền thì sao?”, nàng hỏi.

Anh vẫn không hiểu rõ sự lo lắng của nàng. “Bọn họ thì sao? Anh đã nói với em rồi, anh sẽ cho phép họ xây nhà trên đất đai của anh. Bọn họ có thể trả tiền thuê hay làm việc hưởng lương để trang trải cuộc sống.” Điều này không chỉ hợp lý mà còn rộng rãi nữa.

“Bọn họ vẫn đang may đồ lót cho em”, nàng nhắc nhở. “Bọn họ sẽ nhận được một phần thu nhập từ chuyện đó.”

“Và khi những món đồ đó được bán hết thì em sẽ không cần may thêm thứ gì khác nữa. Công việc đó sẽ không cần nữa.”

“Vậy thì làm sao họ có thể nuôi sống bản thân đây? Không thể trồng được thứ gì ở dây cả, đất đai quá khô cằn.”

“Thì cũng như trước kia thôi mà”, anh nhấn mạnh. Anh có thể đọc thấy sự nghi ngờ trong mắt nàng. Không hiểu tại sao, nhưng dường như nàng cảm thấy mình có trách nhiệm với những con người này. Nàng có thể không tin những con người đó sẽ có thể sống sót nếu không có những đồng tiền kiếm được từ công việc may vá, nhưng anh sẽ tìm công việc khác cho họ. Ý nghĩ rằng vợ anh, công tước phu nhân, vẫn tiếp tục công việc bán đồ lót nữ là chuyện tuyệt đối không thể. Anh sẽ không cho phép điều đó xảy ra.

Nhưng nếu anh nói với nàng như thế, ngày cưới của họ có thể sẽ bị phủ bởi một đám mây mờ. Anh chìa tay ra, “Em tin anh chứ, Victoria? Anh sẽ không để bất kỳ ai phải chịu đau khổ vì cuộc hôn nhân này. Gia đình em sẽ không. Những người đó cũng sẽ không.”

Nàng đứng im bất động nhưng tay vẫn giữ hai bên. Trong mắt chứa đầy đau đớn như thể nàng đang hối tiếc khi kết hôn với anh. “Vậy tại sao anh lại dối em về thân thế thật sự của mình?”

“Lúc đó anh chỉ nghĩ là chuyện không cần thiết. Và nếu như em biết anh là một công tước, có thể em sẽ không đồng ý kết hôn với anh.”

Nàng vòng tay quanh người như để bảo vệ bản thân trước anh. “Mẹ em cũng biết chuyện này, đúng không?”

Anh chỉ gật đầu. “Anh đã nói thật với mẹ.”

“Anh biết mẹ sẽ rất vui mừng trước cuộc hôn nhân này, đúng không.”

Anh buông thõng hai tay, không muốn tác động hơn nữa đến cảm xúc của Victoria. “Như mọi bà mẹ trên đời, bà rất vui khi biết con gái mình sắp kết hôn với một ngài công tước.”

“Và không ai trong hai người thèm quan tâm đến việc em sẽ nghĩ gì.”

Anh không cho phép cô đổ tội lỗi đó lên mình. ”Em đã có cơ hội từ chối. Anh chỉ cầu hôn em vì anh nghĩ chúng ta sẽ là một cặp đôi hoàn hảo. Rằng em sẽ muốn có những đứa con và một cuộc sống khác hẳn thế này.”

“Lẽ ra anh nên cho em biết sự thật.”

“Nếu anh nói ra, có thể giờ phút này chúng ta sẽ chẳng thể kết hôn.” Anh lùi ra xa, đứng trước lò sưởi trong bếp. Bên trong vọng đến tiếng nói cười. Họ đang tổ chức tiệc tùng đúng nghĩa, khung cảnh trái ngược hoàn toàn với khoảng cách đang giãn dần giữa hai người.

Nàng không nói gì và anh cũng không định cầu xin tha thứ. “Chúng ta nên trở lại với bữa tiệc.” Chắc hẳn giờ khách mời nghĩ anh và Victoria đang trải qua những phút giây ấm áp dù rằng sự thật cách xa những giả định đó rất rất nhiều lần. Jonathan bắt đầu đi lên cầu thang, chờ nàng bước theo. Nhưng nàng vẫn đứng im, và anh phải cân nhắc không biết có nên trở lại một mình không. Nhưng có điều gì đó như thúc giục anh quay lại cạnh bên nàng. Nàng đang đứng đối diện cửa, và khi bước đến cạnh bên, anh có thể nhìn thấy những giọt nước mắt đang lặng lẽ rơi trên mặt nàng.

Sự đau khổ tuyệt vọng của nàng như đánh thẳng vào lòng. Anh không bao giờ muốn làm nàng khóc.

“Chẳng lẽ em muốn kết thúc mọi chuyện ở đây sao?”, anh hỏi. “Anh có nên bảo mọi người về và chuẩn bị hủy hôn không?”

Nàng lắc đầu. Một lúc lâu sau, nàng tựa đầu vào cửa thừa nhận, “Em sợ “.

“Không cần phải sợ.” Jonathan bước chầm chậm về phía nàng, rồi anh đứng ngay sau lưng nàng. Dù rất muốn chạm vào Victoria, kéo nàng ôm trọn trong vòng tay mình, nhưng anh cảm thấy có lẽ chỉ cần anh hơi tiến tới một chút cũng đủ khiến nàng hoảng sợ tránh xa anh hơn. “Anh sẽ giúp em. Hay là anh sẽ mang em đi thật xa, không sợ có ai làm phiền em nữa. Em không cần phải đối diện với người khác nếu đó là điều khiến em sợ hãi.”

“Không.” Nàng thở nhẹ, quay mặt nhìn anh. Đôi mắt xám đẫm lệ nhưng có vẻ như nàng đã tìm được cách kiểm soát cảm xúc của bản thân. “Em không sợ bọn họ. Em sợ sau này anh sẽ ghét em.” Nàng tiến tới, giữ lấy tay anh trong tay mình. “Em gần như chẳng thể bước ra khỏi cánh cửa đó thì làm sao có thể tới được Luân Đôn. Em sợ là một ngày nào đó anh sẽ nhìn lại và hối hận trước sai lầm lớn nhất trong đời.”

Anh siết chặt những ngón tay nàng. “Anh có thể kết hôn với vô số phụ nữ khác”, anh bình thản nói. “Con gái hầu tước, thậm chí là con cái của những ngài công tước. Những người phụ nữ được sinh ra với đầy đủ đặc quyền, những nhân tuyển thích hợp cho vị trí công tước phu nhân.” Anh đưa tay chạm lên môi nàng. “Nhưng anh không muốn ở cạnh bên họ, tiêu phí thời gian với bọn họ dù chỉ một giờ. Bởi vì, bọn họ sẽ chẳng bao giờ chịu chơi cờ với anh.”

Nghĩ đến đó anh cười nhẹ. “Em cũng đâu muốn chơi cờ với anh chứ.”

Anh đưa tay lau khô những giọt nước mắt trên mặt nàng, tựa trán mình lên trán nàng. “Có thể với tư cách người chồng, anh có hơi khiến em thất vọng, Victoria. Anh chẳng thể làm gì hơn được. Nhưng anh trân trọng nói rằng anh thật sự rất muốn được kết hôn với em.” Tay anh trượt xuống cổ nàng, rồi xuống đến vai. Nàng không đẩy tay anh đi, một tín hiệu tốt lành, “Anh muốn đưa em vào giường và mang đến cho em những đứa con.” Tay anh vòng ra sau lưng nàng, kéo hông nàng áp sát vào mình. Hơi thở nàng càng trở nên bấn loạn khi tiến vào sát anh hơn, anh cúi người hít hương thơm tỏa ra từ tóc nàng.

“Em sẽ thử trở thành vợ anh chứ?”, anh hỏi.

Nàng dưa tay lên vuốt tóc anh, rồi bàn tay di chuyển về phía trước, đặt lên má anh. Đôi bàn tay mềm mại khiến trống ngực anh đập liên hồi. Anh muốn có được nàng, muốn được cảm nhận cảm giác da thịt quấn vào da thịt.

“Em sẽ thử trở thành vợ anh”, cuối cùng nàng đồng ý, “nhưng không là công tước phu nhân của anh”.

Dù sao đi nữa thì đó cũng là điều tốt nhất anh có thể mong đợi.

Victoria đưa môi lên chạm vào môi Jonathan và dù rằng tâm trí vẫn còn đang đảo lộn với đủ mọi chuyện nhầm lẫn đan xen với tổn thương, nàng hôn trả lại anh. Anh giữ chặt lấy đôi môi nàng, không chút thương xót, mạnh mẽ hôn như thể muốn triệt để chinh phục nàng. Victoria níu chặt anh giữ thăng bằng, lờ mờ nhận ra tay anh đang di chuyển khắp cơ thể mình, vuốt ve, bao phủ hoàn toàn khuôn ngực.

“Anh biết áo ngực khiến em không cảm nhận được tay anh”, anh thì thầm trên má nàng. “Nhưng cứ tưởng tượng như anh đang chạm vào em lần nữa, như cách mà anh đã từng làm đêm trước.”

Nàng nhắm mắt, cố không cho anh biết sự thật là nàng có thể cảm nhận tất cả. Cái áo ngực nàng đang mặc trên người quả thực có thể khiến cho phần eo và hông của nàng trông có hơi nhỏ đi nhưng đồng thời nó cũng có tác dụng nâng ngực, lớp satin mỏng giúp nàng hoàn toàn có thể cảm thụ được hơi ấm tỏa ra từ tay anh. Nàng rên lên khi anh tìm ra được đầu ngực của nàng, rồi nhẹ nhàng vuốt ve chúng. “Anh muốn đôi môi mình được đặt lên da thịt trần trụi của em”, anh nói. “Và anh muốn được ở bên trong em.”

Lời nói của anh chảy tràn khắp cơ thể, nàng kinh ngạc nhận ra sự thân mật trong những lời nói đó. Nếu có thể gắn kết với người đàn ông này không biết cảm giác sẽ thế nào, và sẽ ra sao nếu nàng có thẻ cảm nhận được cả sức mạnh cơ thể anh đang đặt trên nàng.

Nàng không thể đáp lời anh và anh cũng không cho nàng có cơ hội lên tiếng. Đôi môi nàng như tê dại đi cùng với nụ hôn của anh, nhưng vẫn còn một nhu cầu khác đang dấy lên trong lòng nàng. Nàng muốn cởi bỏ toàn bộ số trang phục đang khoác trên người, muốn cảm nhận được mọi cảm xúc điên cuồng trên giường anh.

Có tiếng đập cửa lớn vọng ra từ cánh cửa bếp sau lưng, Jonathan lớn tiếng mắng, “Cho dù là ai thì cũng mau đi đi”.

Victoria cố cặp lại mái tóc bị xổ tung, cảm thấy ngượng ngùng khi ánh mắt Jonathan vẫn dán chặt vào mình, “Anh nên ra mở cửa đi”, nàng nói. “Có vẻ như họ không muốn rời khỏi chỗ này đâu. Và sớm muộn gì thì họ cũng sẽ...”

Câu nói của nàng cũng đủ khiến anh giật mạnh cánh cửa. “Chuyện gì nữa đây?”, anh hỏi. Rồi anh lui về sau một bước, gương mặt anh danh lại vì giận dữ. Anh vòng tay trước ngực trừng mắt nhìn cậu bé đang đứng đó.

Thằng bé khoảng mười hai mười ba tuổi, Victoria đoán. Gương mặt quen thuộc dù rằng nàng không nhớ nổi mình đã gặp thằng bé ở đâu. Gương mặt anh trắng nhợt như đang muốn chạy trốn. Nàng tiến về phía trước nhưng Jonathan đã đưa tay kéo nàng lùi về sau. “Vậy ngươi đến để kết liễu ta luôn đúng không? Vì viên đạn dầu tiên đã không hoàn thành nhiệm vụ sao?”

Và giờ thì nàng đã hiểu ra dù cho trên tay cậu bé không cầm súng. “Là cậu bé đã bắn anh sao?”

Khi Jonathan gật đầu Victoria nhận thấy cậu bé đang sợ hãi. Sau những gì nó đã làm thì cuộc sống cũng chính là hình phạt.

“Cháu xin lỗi vì đã làm”, cậu bé thì thầm trông như thể chuyện nó muốn làm nhất lúc này là chạy khỏi đây ngay lập tức. “Bác sĩ Fraser nói... cháu có thể tìm thấy hai người ở đây. Cháu có một lời cảnh báo.”

“Cảnh báo chuyện gì?” Không chút thương xót trong giọng nói ngài công tước. Anh thậm chí còn kéo Victoria ra sau một chút.

“Bá tước Strathland”, cậu bé thừa nhận. “Cháu đã nghĩ ngài là ông ta bởi vì trước giờ cháu chưa bao giờ trông thấy hắn. Ở đây cũng không có mấy người Anh.” Cậu bé nhún vai lùi về sau một bước, giờ cậu bé đang đứng ngoài trời tuyết. “Cháu đang theo dõi người quản lý của hắn, Melford. Hắn nói sẽ kiếm người đến đốt ngôi nhà này.”

“Tại sao vậy?”

Cậu bé nhìn anh chằm chằm và từ đôi mắt đứa trẻ, Victoria có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng. “Hắn không muốn mọi người ở lại đây. Nếu gia đình Andrews bỏ đi, hắn có thể lấy đất này để nuôi bọn cừu.”

Thằng bé kéo chặt cái áo khoác rách rưới, chỉnh lại mũ. “Cháu đã sai khi nổ súng, thưa ngài. Và sau tất cả mọi chuyện, ngài lại giúp mẹ cháu khi bà ấy hấp hối. Ngài đã cho bà thuốc làm giảm đi đau đớn.” Đôi mắt nâu của cậu bé chứa đầy ân hận. “Cháu chỉ nghĩ là... cháu có thể cảnh báo ngài. Chỉ thế thôi.” Thằng bé liếc nhìn về phía sau. “Mọi người phải nhanh lên trước khi bọn chúng đến đây.”

Victoria bước đến cạnh bên Jonathan. “Cám ơn cháu đã cho chúng tôi biết chuyện này”, nàng nói với cậu bé. Nàng lấy bánh mì còn sót lại trên bàn đưa cho cậu bé. Nó nhận lấy, gật đầu cảm ơn rồi bỏ đi.

“Anh có nghĩ là nó nói thật không?”

Biểu cảm của anh trở nên lạnh lùng và nghiêm khắc. “Anh không nghi ngờ gì chuyện đó. Anh sẽ nói chuyện với bác sĩ Fraser, và tập hợp một nhóm người để tìm kiếm. Nếu có ai đó định tấn công chúng ta, chúng ta sẽ phát hiện ra bọn họ trước.”

“Gọi mấy người tá điền đi”, nàng nói. “Anh không cần phải đi với họ.” Dù cho chân anh đã gần bình phục thì anh vẫn chưa thể chạy được. Nàng không muốn anh gặp phải nguy hiểm gì.

Nhưng Jonathan không làm theo lời khuyên đó, anh bước về phía cầu thang. “Anh không định sẽ bị bắn lần nữa đâu, Victoria. Anh cũng không phải vô dụng như em nghĩ đâu.”

Nàng không hề định nói thế. Nhưng suy nghĩ để anh mạo hiểm ra ngoài kia, giữa trời tuyết, đối mặt với một nhóm người vũ trang khiến nàng chẳng thể ngồi yên,

“Vậy em nên làm gì đây?”, nàng hỏi. “Tập hợp tất cả phụ nữ lại và đợi đến khi cả căn nhà bị đốt trụi sao?”

Anh dừng lại, quay mặt nhìn nàng. Nàng nhìn thấy sự cương quyết trong đôi mắt xanh của anh. “Người hầu của anh, Franklin đã quay lại và mang theo mấy người giúp việc. Anh ta đang đợi anh ở Đồi Eiloch. Anh sẽ cho mấy người hầu đến hộ tống em.”

Nàng phản bác, “Em không thể đi. Không sớm đến vậy đâu”.

Nhưng anh mặc kệ, anh đưa tay chạm vào má nàng. “Và sau đó người của anh sẽ đưa em, mẹ và các em gái trở lại Luân Đôn. Ở đây nguy hiểm quá.”

“Còn anh thì sao?” Không phải chỉ vì nàng không thể đi, mà là nàng không thể tưởng tượng được chuyện để anh lại đây giữa những con người đó.

“Anh sẽ trở lại với mọi người và chặn vụ phóng hỏa nếu người ta thực sự định làm thế.”

Nàng không nói gì bởi vì cái suy nghĩ chạy trốn dường như là không thể. Nàng chỉ mới vừa có thể bước chân ra khỏi cửa và anh cũng không biết... Lạy Chúa, anh không hề biết những gì nàng đã phải trải qua trong chuyến đi cuối cùng của mình. Nhưng nàng không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt anh.

“Anh sẽ đuổi theo em và bắt kịp mọi người ngay khi có thể”, anh hứa. Anh tiến tới bên nàng, nhanh chóng hôn nàng. “Nếu may mắn biết đâu thằng nhóc đó nói sai và thật ra thì không có mối đe dọa nào hết.”

“Anh cũng đâu tin chuyện đó.” Sâu thẳm trong lòng mình, nàng có thể cảm nhận được nguy hiểm đang rình rập quanh đây.

Anh lắc đầu. “Trước đây, những người này đã rời khỏi đất đai của mình. Ngài bá tước không hề muốn anh đoạt được mảnh đất này nhưng hắn nợ anh và không còn sự lựa chọn nào cả.”

Victoria nắm chặt tay anh. “Cẩn thận”, nàng nài nỉ. “Hứa với em đi.”

“Anh hứa.” Môi anh cong lên thành một nụ cười nhẹ. “Với lại, anh vẫn còn một đêm động phòng.”

Khi họ đi khỏi nhà đã là hoàng hôn. Jonathan nhét hai cây súng lục được nạp đầy đạn vào trong áo khoác trong khi những người dân bản địa cầm đuốc trong tay. Dù chân đau nhức anh vẫn bước theo Cain Sinclair và Paul Fraser mà không hề than vãn chút nào. Tất cả đều nghĩ lời cảnh báo của cậu bé là đúng.

Một tiếng sau bọn họ chia thành bốn nhóm, tìm kiếm xung quanh nhà Andrews. Jonathan đi về hướng bắc cùng với bác sĩ Fraser, người biết rõ về mảnh đất này.

“Anh có nghĩ thằng nhóc đó nói thật không?”, anh hỏi Fraser.

Vị bác sĩ kìm cương ngựa, đưa mắt nhìn quanh. “Chậc, tôi không nghi ngờ gì chuyện đó. Dù cho mấy người tá điền đã rời khỏi đất đai của gã bá tước thì gã vẫn tìm cách đuổi bọn họ đi tiếp về phía bờ biển. Gã nói muốn bọn họ trở thành ngư dân.”

“Nhưng anh không tin chuyện đó.”

Fraser quay sang nhìn Jonathan, anh giật nảy mình khi nhìn thấy sự giận dữ che kín đôi mắt đen của anh.

“Tất nhiên là không”, anh ngắt lời. “Stratland đối xử với những con người này như thể họ là những con cừu có thể tùy ý lùa đi theo ý gã. Dù rằng họ đã từng sống ở mảnh đất này suốt bao thế hệ”, anh nói. “Quan trọng nhất là lợi nhuận.” Anh kéo ngựa tới gần Jonathan, gật đầu ra hiệu chuyển hướng. “Bọn họ nói anh đã đề nghị sẽ cung cấp cho họ một nơi để ở. Đổi lại, tiểu thư Andrews phải trở thành vợ anh.”

Jonathan khịt mũi. “Không phải hoàn toàn là thế. Tôi chỉ cầu hôn và nàng đồng ý. Tôi sẽ chăm sóc nàng và gia đình cho đến khi Nam tước Lanfordshire trở về.”

Một nụ cười rầu rĩ thoáng qua gương mặt bác sĩ Fraser. “Và để mặc cho mấy người tá điền muốn làm gì thì làm sao?”

Nó khiến anh nhớ đến cuộc trò chuyện với Victoria. Anh thấy giận dữ khi người ta cứ nghĩ anh cần phải chăm sóc cho những người này. “Tôi cho họ một nơi để tự xây nhà. Vậy là đủ.”

Fraser nhìn về phía chân trời bị che khuất trong mây trong khi những cơn gió vẫn lùa qua màn tuyết. “Vậy sao?”. Rồi không đợi câu trả lời, anh thúc ngựa, quay lưng về phía ngôi nhà.

Jonathan cưỡi ngựa sau lưng anh, tìm kiếm xem có tung tích của nhóm người nào đó không. Khi tiến đến gần nhà, họ ngửi thấy mùi gì đó.

Mùi khói.

“Chết tiệt”, Fraser gầm lên, phi nhanh về phía ngôi nhà. “Bọn chúng đã mai phục. Bọn chó chết đó đã đợi chúng ta ra ngoài tìm kiếm.”

Tiếng kêu khóc và những âm thanh hỗn loạn tràn ngập trong không gian khi hai người tiến đến gần nhà Andrews. Jonathan phi ngựa băng qua mấy người đàn ông và phụ nữ, mặc kệ ngọn lửa đang bùng lên ôm lấy căn nhà. Anh lờ mờ nhìn thấy Sinclair và Fraser đang tập hợp nam nữ tránh xa khỏi đám cháy nhưng anh không hề trông thấy bóng dáng Victoria.

Chết tiệt, chẳng lẽ họ còn trong nhà sao? Anh xuống ngựa, lao vội vào nhà, nhăn mặt khi cơn đau ở chân nhói lên.

“Chúng tôi không thể tìm thấy con bé”. Phu nhân Lanfordshire chạy về phía Jonathan, mắt bà mọng nước. “Chúng tôi đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy Victoria. Con bé không thể ra khỏi nhà.” Bà vừa khóc vừa nói, “Làm ơn đi, ngài nhất định phải cứu con bé”.

Jonathan đã cởi áo khoác ra. Anh tháo cà vạt quấn quanh miệng và mũi, lao thẳng vào trong căn nhà đầy khói. Tuyết khiến cho nhiệt của đám cháy giảm bớt phần nào, và anh nhanh chóng nhận ra nguyên nhân đám cháy. Có ai đó đã phá kính và ném một cây đuốc vào phòng khách. Màn và nội thất trong phòng đều bốc lửa, khói dày đặc khắp phòng.

“Victoria!”, anh kêu to. “Em đang ở đâu?”

Không có ai trả lời. Anh lắng nghe xem có tiếng dáp không nhưng không nghe thấy tiếng nàng. Anh lùng sục tìm kiếm từng căn phòng, kêu to tên nàng. Nhưng không thấy gì.

Anh không biết liệu có khi nào nàng đã thoát ra ngoài rồi không nhưng thời gian không còn nhiều nữa. Mấy người tá điền đang cố dập lửa nhưng không hiệu quả. Anh phải tìm ra nàng trước khi mọi đường lui đều bị bịt kín hết.

Khói dày đặc khiến anh không thở nổi. Tim anh đập như muốn vỡ tung lồng ngực, anh không muốn mình sẽ trở thành người góa vợ trong đêm nay. Cho dù phải kéo lê cơ thể, anh cũng quết cứu thoát vợ mình.

Anh vội chạy lên tầng, tiếp tục la to, không ngừng tìm kiếm. Phòng nàng trống rỗng nhưng anh đưa mắt nhìn một gói đồ. Dù không hiểu tại sao nhưng anh vẫn mở cửa và ném nó ra ngoài. Có thể đó chỉ là cái túi đựng vải hoặc có đựng món đồ gì đó mà nàng đang may dở, nhưng anh đoán nàng không muốn mất nó chút nào.

Và rồi nah nghe thấy tiếng động nhỏ phát ra từ tủ áo. Anh vội mở cửa và nhìn thấy nàng đang co người lại trốn bên trong. Nàng tái mặt khi thấy anh, cả người run dữ dội.

“Em đã cố”, nàng thì thầm. “Nhưng chân em không nghe lời. Khói ...”

Anh không tốn thời gian tranh luận mà chỉ kéo nàng vào lòng. “Nhắm mắt lại”, anh ra lệnh. “Ôm chặt anh và đừng mở mắt ra. Không cần biết chuyện gì xảy ra.”

Nàng làm theo, cánh tay nàng vòng quanh cổ anh siết chặt, nàng bám víu vào anh như thể anh là người duy nhất có thể cứu nàng. Anh đưa tay luồn xuống dưới gối nàng, đứng lên trên đôi chân khập khiễng. Chân anh đã dần bình phục nhưng bế vợ lại là một chuyện khác hẳn. Anh cố đưa nàng xuống lầu trong khi cơn đau ở đùi không ngừng hành hạ.

Jonathan nắm chặt lan can, từ từ giúp nàng đứng lên. “Vết thương ở chân anh vẫn chưa khỏi hẳn. Anh nghĩ mình có thể bế em ra ngoài nhưng anh sợ là không được.” Mắt nàng vẫn nhắm nghiến, anh đưa tay vòng quanh eo nàng. “Anh sẽ giúp em ra khỏi nhà”, anh hứa. “Nhưng em phải bước cùng anh.”

Nàng bắm chặt lấy anh, mặt nàng dụi vào trong ngực.

“Em có thể làm được mà”, anh hứa. “Anh sẽ xem chừng em.”

Nàng gật đầu và anh đưa cả hai tay vòng quanh nguời nàng. Khói càng ngày càng dày đặc bùng lên quanh hị, ngọn lửa như đang liếm tới tận nơi này. “Chúng ta gần ra tới rồi. Cứ đi đi.”

Nàng ho sực sụa, khói khiến mắt anh đau xót như sắp cháy nhưng cả hai vẫn tiến về phía cửa. Nhiệt độ lạnh cóng của thời tiết đối lập hoàn toàn với sức nóng tỏa ra từ ngọn lửa và anh trông thấy nàng rùng mình khi bước vào giữa tuyết.

“Em có hớ cái lần em ném quả cầu tuyết vào anh không?”, anh hỏi, đưa nàng ra xa khỏi ngôi nhà, đi sâu và giữa trời tuyết. “Anh không bao giờ nghĩ em lại dám làm chuyện như thế.”

“Là vì anh chọc giận em”, nàng nói.

“Anh đáng bị thế.” Tuyết khiến cho họ khó bước tới trước hơn và tốc độ của Victoria bắt đầu chậm lại. Anh nhìn thấy ở đằng trước có một chiếc xe ngựa, các em gái của Victoria đang lên xe. Beatrice khóc lên khi nhìn thấy họ, và sau đó bà mới chịu lên xe cùng mấy cô con gái.

Cain Sinclair và Paul Fraser đang đưa những người tá điền tiến vào đất của Jonathan. Cả hai đều trên lưng ngựa và được vũ trang đầy đủ. Dù không biết rõ ai là người đã phóng hỏa, nhưng có thể đó là một trong số những người tá điền này.

Jonathan dẫn đường cho Victoria tới chỗ chiếc xe ngựa đang đợi sẵn nhưng rồi anh nhận ra trong xe không có đủ chỗ cho cả hai. “Em muốn đi với gia đình hay ở lại với anh?”

“Em... muốn được ở bên trong”, nàng thì thầm. “Đâu cũng được nhưng ở đây.”

“Anh sẽ để em vào xe ngựa và đi cùng với những người khác”, anh nói. “Anh sẽ tìm em sau.” Rõ ràng để nàng lên đường ngay trong đêm nay là chuyện thật khó. Dù rằng nàng không bị kích động nhưng anh có thể thấy sự hoảng sợ đang khiến cả người nàng như căng ra.

“Ở lại với em”, nàng nài nỉ. Những ngón tay bấu chặt quanh eo anh như nói nàng không thể tự mình đi được.

Đằng sau anh, đám cháy đang bùng lên dữ dội. Dù cho mấy người tá điền có tìm cách dập lửa thì nội thất bên trong vẫn đang tiếp tục cháy. Khói đen bốc lên không trung, anh chắc rằng chỉ vài giờ nữa thôi, những gì còn sót lại của ngôi nhà là những phiến đá.

“Làm ơn đi mà”, Victoria van xin. “Chỉ cần đưa em tới chỗ nào gần đây thôi.” Cả nguời nàng run lên và anh ôm nàng thật chặt.

“Để anh tìm thử.” Anh gọi Cain Sinclair, chờ cho đến khi anh ta đến.

“Gần đây có chỗ nào có thể ở tạm được không?”, Jonathan hỏi. “Có chỗ nào gần hơn Eilcho không, tôi sẽ đưa Victoria đến đó ở tạm đến sáng?”

Sinclair nhìn anh rồi lại nhìn sang Victoria. “Chậc. Về được nhà ngài thì tốt hơn.” Ánh mắt ủ rũ cho thấy anh ta cũng biết tình trạng của Victoria, “Nhưng cô có thể ở tạm nhà tôi”, Sinclair đề nghị, chỉ về phía căn nhà gỗ bên sườn đồi. “Chỉ cách đây nửa dặm, đi về phía đồi.” Anh ta đưa tay vào túi lấy chìa khóa bằng sắt ra. Rồi anh ta cười châm biếm. “Có thể không phải một nơi đáng mong đợi cho đêm tân hôn nhưng hai người có thể nhóm lửa cho ấm. Tôi sẽ bảo người ta đánh xe ngựa tới vào sáng mai.”

Jonathan nhận chìa khóa rồi gật đầu cám ơn. Anh thì thầm vào tai Victoria, “Chúng ta đến nhà Sinclair được chứ?”.

Nàng không trả lời nhưng anh có thể thấy là họ chẳng còn lựa chọn nào khác. “Còn con ngựa nào không?”

Sinclair nhún vai. “Có một con la, nhưng cô nàng cứng đầu lắm và chẳng thể lảm được gì.”

“Tôi phải đưa Victoria ra khỏi trận tuyết này và tôi không muốn để nàng phải đi bộ nhiều hơn nữa.” Sự thật là chân anh đang trở nên tệ hơn. Nửa dặm có thể là con đường vô tận nhưng không biết con la có thể cõng được cả hai không.

Người đàn ông nhìn chằm chằm hai người một hồi rồi anh la to bằng tiếng Gaelic gọi người em trai. Chỉ một lát cậu bé dỗ dành một con la màu nâu tiến về phía họ. Jonathan đỡ Victoria lên con la và cầm dây cương. Anh cảm ơn Sinclair và nhận cây đuốc trong tay anh, giờ thì họ đã có chút ánh sáng dẫn đường.

“Cứ theo con đường lên đồi, băng qua rừng cây. Không khó tìm thấy nó đâu.”

Jonathan gật đầu và Sinclair quay trở lại với mọi người. “Đi thôi”. Anh vỗ nhẹ hai bên sườn con la. Victoria vẫn còn căng thẳng, cả người nàng vẫn căng ra, anh biết nàng đã sợ đến thế nào.

“Tao nói là đi mà”, anh bảo con la, thúc cho nó đi tới. Gió thổi mạnh hơn nữa, quất thẳng vào áo khoác anh và anh nhận ra vợ mình không có gì ngoài chiếc váy đang mặc trên người. Jonathan cởi áo ra, cố khoác lên người nàng.

“Em không sao đâu”, nàng phản đối nhưng đôi vai run lên. Anh mặc nàng phản đối vì anh biết nàng cần được giữ ấm.

Một lần nữa, anh thúc dây cương, cố kéo con la tiến về phía trước. Nhưng nó không thèm hợp tác chút nào, anh hỏi Victoria, “Con thú này tên gì vậy?”.

“Em cũng không biết nữa. Chỉ là nó không thích bị ai cưỡi. Em nghĩ MacKinloch chỉ dùng nó để cuốc những luống cày trong vườn thôi.” Nàng rùng mình, giữ chặt mép áo khoác.

“Tiến tới nào, chết tiệt.” Anh kéo mạnh dây cương và lên tiếng giục, con la tiến tới một bước. “Có vẻ như anh vừa phát hiện ra tên của nó.”

Có một nụ cười thoáng qua trên mặt Victoria, anh kéo con la lê bước về phía sườn đồi.

“Em không nghĩ đó là tên thật của nó đâu.”

“Nó chẳng đáp lại đấy thôi.” Anh nhìn Victoria. “Em không sao chứ?”

Nụ cười như tắt lịm khi nàng nhớ ra mình đang ở đâu. “Không hẳn. Em sẽ đỡ hơn nếu chúng ta có thể vào trong nhà. Chắc là anh lạnh lắm.”

“Khi về tới nhà Sinclair, chúng ta sẽ nhóm lửa.”

Nàng gật đầu nhưng khi anh kéo con la lên sườn đồi, Victoria quay đầu lại nhìn ngôi nhà. Ngọn lửa đã tắt và dù mấy phiến đá vẫn còn đó, nhưng mái nhà và toàn bộ đồ đạc trong nhà đã bị thiêu rụi hoàn toàn.

“Em không hiểu nổi tại sao người ta lại làm thế. Bọn em có làm gì sai đâu.” Nước mắt dâng lên khóe mi, và rồi rơi xuống, nàng vòng tay ôm quanh cổ con la. Nàng nhắm mắt lại, và khi nhìn gần hơn, anh thấy cơ thể nàng đang run lên.

“Đợi đã”, anh ra lệnh. “Chúng ta sắp tới rồi, và khi tới nơi, chúng ta sẽ nói về chuyện này.” Nhưng sự cô độc còn sâu thẳm hơn nỗi buồn về căn nhà bị thiêu hủy. Qua gương mặt nàng, anh có thể nhìn thấy từng phần trong nàng cũng đã vỡ vụn cùng với ngọn lửa.

“Nh... Nhanh lên”, nàng van nài, vẫn nhắm nghiền mắt lại. Dưới ánh đuốc, mặt nàng tái nhợt, cứ như nàng đang cố không để bản thân ngất đi. Hơi thở nàng trở nên nhanh hơn như đang cố chống lại cơn hoảng loạn.

Suốt quãng đường còn lại anh không nói lời nào, chỉ dắt con la băng qua cánh rừng, thầm mong sao ngôi nhà không quá khó tìm.

Vài phút sau anh đã thấy đích. Con la không chịu tiến tới nhưng rồi khi nhìn thấy căn nhà, tốc độ trở nên nhanh hơn như thể nó cũng đang muốn thoát khỏi cái nơi lạnh lẽo này.

Jonathan đỡ Victoria xuống, Mở cửa rồi đưa nàng cây đuốc. Ngay lập tức tâm trạng nàng dịu hẳn lại và nàng háo hức bước ngay vào nhà trong khi anh lo cho con la. Anh cho nó vào trong khu có mái che và chuẩn bị thức ăn cùng nước uống cho nó.

Khi quay trở lại với vợ, anh thấy nàng đang đứng trong căn nhà với nội thất khiêm tốn. Hơi tối và lạnh, chỉ có ánh sáng hắt ra từ ngọn đuốc nàng đang cắm trên lò sưởi.

“Chúng ta cần phải đốt lửa”, anh nói. Nàng giúp nhặt ít bùi nhùi trong khi anh vẫn đang cố tìm cách nhóm lửa từ ngọn đuốc, không ngừng thêm bùi nhùi và than bùn cho đến khi ngọn lửa bùng lên.

Victoria im lặng ngồi đó, nhìn chằm chằm vào ánh lửa. Nàng cởi áo khoác ra, choàng qua vai anh rồi ngồi xuống cạnh bên chồng. Anh không biết lúc này trong đầu nàng đang nghĩ gì nhưng anh không muốn ép nàng. Thay vào đó, anh hơ tay và chân đã lạnh cóng trước đám lửa, làm ấm chúng rồi đơn giản ngồi đó, hưởng thụ cảm giác có nàng bên cạnh.

“Kết thúc hết rồi phải không?”, nàng thì thầm. “Ý em là ngôi nhà đó.”

Anh gật đầu. “Chúng ta sẽ xây lại khi xuân về.”

Nàng co gối, dán mắt vào ngọn lửa, luồng hơi thở nhanh chóng tản ra thành một màn sương mỏng. “Lúc nào em cũng nghĩ... em sẽ sống vĩnh viễn trong ngôi nhà đó cho đến ngày em chết. Em không bao giờ có thể tưởng tượng ra việc rời khỏi nơi đó.” Nàng duỗi tay đưa trước lửa làm ấm nó nhưng vẫn không nhìn anh. “Em thấy như mình đang đi lạc.” Nàng đưa mắt nhìn quanh, quan sát bên trong ngôi nhà của Sinclair. “Trong suốt năm năm, đây là lần đầu tiên em bước vào nhà của người khác.”

Căn nhà nhỏ chỉ có một giường, bên dưới có bánh xe. Một cái nồi sắt đặt gần lò sưởi và dù rằng mọi thứ đều sạch sẽ nhưng có gì đó như là khổ hạnh trong ngôi nhà này, như thể người ta không hề xem đây là một mái ấm.

“Em biết Sinclair nghèo nhưng em lại không biết anh ta nghèo đến thế này”, nàng thì thầm. “Làm việc gì anh ấy cũng đều rất cố gắng. Lẽ ra bọn em nên trả cho anh ta nhiều hơn. Anh ta còn phải chăm sóc cho em trai nữa.”

Thay cho câu trả lời, Jonathan thò tay vào túi áo gi lê lấy ra một nắm xu. Anh lặng lẽ đặt chúng lên cái ghế gỗ gần lò sưởi.

“Sao em không đi với mẹ và các em khi ngôi nhà phát hỏa?”, anh hỏi Victoria.

Đôi mắt xám của nàng nhìn anh. “Em cũng muốn đi nhưng không thể đi được. Có lẽ phần nào đó trong con người em muốn được cùng đi với ngôi nhà.”

Suy nghĩ đó khiến anh bối rối. Anh chồm tới, gỡ những cây cặp tăm ra khỏi tóc nàng, để những lọn tóc dài vàng óng ả buông xõa tự nhiên. Rồi anh lại gỡ tiếp một cây cặp tăm khác. Từng cái, từng cái một, anh tháo toàn bộ cặp tóc trên tóc nàng xuống cho đến khi cả mái tóc nàng rủ xuống ngang vai. “Em chẳng thà chết cũng không chịu làm công tước phu nhân của anh sao?”

“Em không nói thế.” Nàng quỳ gối cạnh bên đống lửa, nhìn ánh lửa bập bùng. “Nhưng nếu anh không ở cạnh bên em, thì em sẽ chẳng thể nào đi được. Khói khủng khiếp và lửa thì thật nóng...” Nàng nhìn xuống, đắm chìm trong hồi ức. “Mọi chuyện cứ như chẳng thể nào.”

“Đây không phải là đêm tân hôn mà anh đã lên kế hoạch”, anh nói nhỏ. “Nhưng anh thật vui vì cả hai ta vẫn còn sống.”

Nàng gật đầu, ngước mắt nhìn anh. Mặt nàng đỏ bừng nhưng dường như nàng đã lấy lại tất cả can đảm trong người. “Anh giúp em cởi cái váy này được chứ? Có thứ này em... em muốn cho anh xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.