Khối cầu màu vàng này như vầng mặt trời chói gắt, tỏa ra luồng nhiệt khổng lồ cùng tia sáng chói mắt, cả bầu trời như được chiếu sáng tới chói lóa.
Rõ ràng khối cầu màu vàng này là do Đường Hạn Tùng tung ra, càng lúc nó càng lớn hơn, lao về phía Ngô Bách Tuế.
Cơ thể Ngô Bách Tuế như bị thiêu cháy, máu huyết sôi trào, lòng anh thoáng cảm giác bất an, anh cảm thấy quả cầu màu vàng này không thể cản được, mang sự mạnh mẽ vô địch.
Nhưng Ngô Bách Tuế không ngồi chờ chết, anh lập tức dùng hai ngón tay chỉ thẳng về phía tia lade bảy màu trên không trung, rồi nặng nề cất lời: “Lên!”
Nói rồi, hai ngón tay anh vung mạnh, hướng thẳng về phía quả cầu màu vàng khổng lồ.
Tia lade bảy màu lập tức như tên rời cung, bắn thẳng về phía quả cầu màu vàng đang lao lại gần Ngô Bách Tuế.
Tia lade bảy màu chứa đựng linh khí vạn vật, dung nhập vào sức mạnh vô tận của Ngô Bách Tuế, uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Quả cầu màu vàng của Đường Hạn Tùng cũng có uy lực vô biên, vô cùng đáng sợ, như có thể hủy diệt vạn vật, khiến trời đất rung chuyển.
Ầm!
Lade bảy màu lóe lên trong không trung, lao về phía quả cầu màu vàng chói mắt trong tích tắc.
Hai luồng sức mạnh va chạm với nhau, phát lên tiếng động vang dội, nhưng đáng ngạc nhiên là không có bất cứ làn sóng dư âm nào dội lại từ hai người.
Tia lade bảy màu như giọt nước, tụ vào quả cầu màu vàng như biển lớn mênh mông, nó đã bị quả cầu màu vàng chiếm đoạt hoàn toàn mà không mảy may lăn tăn suy suyển.
Thấy vậy, Ngô Bách Tuế trở nên vô cùng kinh ngạc.
Tia lade bảy màu mạnh mẽ của anh không hề tác động được tới quả cầu màu vàng.
Quả cầu màu vàng vẫn ào ào lao về phía Ngô Bách Tuế với sức mạnh hủy diệt trời đất.
Ngô Bách Tuế không dám do dự, anh tức tốc bay ngược lại, định tránh đòn tấn công của quả cầu vàng.
Chỉ là quả cầu màu vàng của Đường Hạn Tùng như bám sát lấy Ngô Bách Tuế, anh lùi tới đâu, nó lại vội vã đuổi theo tới đó, hơn nữa tốc độ của quả cầu còn liên tục tăng cao.
Dù Ngô Bách Tuế có nhanh hơn thì cũng có giới hạn, còn quả cầu màu vàng lại như có thể tăng tốc tới vô tận.
Thấy tốc độ của quả cầu càng lúc càng nhanh, Ngô Bách Tuế không khỏi hoảng hốt, anh biết cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì mình cũng sẽ bị nó nổ cho tan xác.
Không chỉ vậy, trong lúc ráo riết đuổi theo, uy lực của quả cầu màu vàng cũng dần tăng lên, thời gian càng dài, tốc độ của nó càng nhanh, uy lực cũng càng lớn.
Ngô Bách Tuế không dám nấn ná, anh dừng bước, đứng giữa không trung, tỏa ra khí thế ngút trời rồi liên tiếp giẫm vài bước với nhịp chân kỳ lạ.
Rầm! Rầm! Rầm!
Theo nhịp chân của anh, cả bầu trời cũng phải rung chuyển, những dấu chân đen đặc hiện lên trong không trung, như đã đạp vỡ khung trời.
Sau vài bước chân, Ngô Bách Tuế chợt tung chưởng về phía quả cầu màu vàng, anh thét lên: “Cửu Thiên Chưởng”
Linh khí dồi dào trên bầu trời lập tức cuộn tới, ngưng tụ trong bàn tay Ngô Bách Tuế, chiêu đòn của anh mang linh khí vô tận, trở thành một bàn tay khổng lồ to lớn, che khuất bầu trời.
Cả khoảng không như bị thâu tóm trong bàn tay này.
Bàn tay khổng lồ mang sức mạnh Cửu Thiên lao về phía quả cầu màu vàng.
Rầm rầm rầm!
Bàn tay khổng lồ và quả cầu màu vàng lao vào nhau, hai người còn chưa tiếp xúc, bầu không khí đã không chịu nổi sự đè ép của hai luồng sức mạnh mà bắt đầu nứt vỡ. Không trung mênh mông như có tiếng sấm chớp vang lên, tiếng vang dội lại liên tục.
Rầm!
Cuối cùng, bàn tay khổng lồ của Ngô Bách Tuế cũng chạm vào quả cầu màu vàng của Đường Hạn Tùng, hai nguồn sức mạnh khổng lồ chạm vào nhau, uy lực rung trời phát ra, tiếng vang như sấm dậy, ánh lửa ngất trời, khoảng không nổ tung.
Đám người dưới mặt đất thấy vậy mà sợ tới run rẩy. Mắt bọn họ hoa lên, ánh sáng vàng và tia lửa trên bầu trời quá chói lọi, khiến bọn họ phải nhắm chặt mắt vào.
Tới khi mọi người mở mắt ra mới phát hiện, bàn tay khổng lồ mạnh mẽ của Ngô Bách Tuế đã vỡ vụn, quả cầu màu vàng của Đường Hạn Tùng đã chiếm lấy bàn tay, rồi ào ào lao về phía Ngô Bách Tuế.
Ánh mắt Ngô Bách Tuế chợt thay đổi, tràn ngập nỗi kinh sợ, hơi thở anh như ngưng bặt, cơ thể đông cứng, anh đã không thể tránh né, lực bất tòng tâm trước quả cầu màu vàng vô địch.
Rầm!
Quả cầu màu vàng lao về phía Ngô Bách Tuế với tốc độ ánh sáng và uy lực rung trời.
Trong thoáng chốc, những đốm lửa đã văng tứ phía, đốt chảy cả khung trời.
Chỉ tích tắc sau, cơ thể Ngô Bách Tuế đã bị quả cầu màu vàng chia năm xẻ bảy.
Tất cả mọi người trong trang viên đều nhìn rõ cảnh tượng này. Bọn họ tận mắt nhìn thấy Ngô Bách Tuế đã bị tấn công, tứ chi máu thịt anh văng tứ phía, lơ lửng giữa không trung trong tích tắc rồi bắt đầu rơi xuống.
Tất cả mọi người cùng khiếp vía, kinh hoàng tới tột độ.
Đặc biệt là Ngô Thanh Đế và Đường Dĩnh, họ đã sợ hãi đến tột cùng, bọn họ biết Ngô Bách Tuế có thuật Tôi Thể, nhưng dù có bí thuật cao thâm hơn nữa thì anh cũng phải còn sống mới dùng được. Quả cầu màu vàng khi nãy đã phân thây Ngô Bách Tuế, anh hoàn toàn không còn đường sống mà đã nắm chắc cái chết trong tay rồi, anh không thể thi triển thuật Tôi Thể, anh xong đời thật rồi, đã chết không toàn thây rồi!
Trái tim Đường Dĩnh như vỡ tan, nước mắt cô ào ra, cơ thể lảo đảo chực ngã, đầu óc như muốn nổ tung. Cô chìm trong cảm xúc bất tận.
Tất cả mọi người cùng trân trân, trơ mắt nhìn tứ chi và máu thịt của Ngô Bách Tuế rơi xuống.
Nhưng những bộ phận cơ thể rơi đến giữa đường thì chợt dừng lại.
Tích tắc sau, tất cả đã lại bay lên cao.
Cơ thể Ngô Bách Tuế đang được chắp vá lại.
Như vậy có nghĩa Ngô Bách Tuế chưa chết hẳn, anh vẫn còn ý thức, anh đang dùng suy nghĩ của mình để sử dụng thuật Tôi Thể, ghép lại xác thịt của mình.
Thấy vậy, ánh mắt đám người trong trang viên chợt sáng lên, hy vọng đã trở lại, tất cả mọi người ở đây đều đang cầu nguyện cho Ngô Bách Tuế được bình yên.
Quả cầu màu vàng của Đường Hạn Tùng có sức mạnh không hề tầm thường, nó thôn tính lade bảy màu của Ngô Bách Tuế, phá hủy bàn tay khổng lồ chọc trời của anh, cuối cùng còn lao thẳng vào tấn công Ngô Bách Tuế. Khi ấy Ngô Bách Tuế đã bó tay chịu trói, nhưng anh cũng không thể lấy xác thịt mình ra chống cự. Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, anh đã tích tụ hết thảy sức mạnh, bí thuật Bá Thể, sức mạnh Man Hoang và toàn bộ chân nguyên, tạo nên lớp bảo vệ kiên cố, giảm bớt sức mạnh đòn đánh của quả cầu màu vàng.
Vậy nên Ngô Bách Tuế không tử nạn ngay lập tức. Anh sử dụng ý thức còn sót lại để sử dụng thuật Tôi Thể.
Trong ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, tứ chi máu thịt Ngô Bách Tuế nhanh chóng được ghép lại, chẳng mấy chốc, anh đã trở về với dáng vẻ ban đầu, đứng vững trên không trung với cơ thể lành lặn.
Đường Hạn Tùng vốn luôn ẩn thân lúc này cũng phải xuất hiện, lão nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, thoáng vẻ ngạc nhiên: “Cậu không chết sao?”
Đường Hạn Tùng biết quả cầu màu vàng của mình mạnh tới mức nào, Ngô Bách Tuế trúng đòn mà vẫn có thể sống sót khiến lão không khỏi ngạc nhiên.
Ngô Bách Tuế sau khi đã ghép lại thân xác lại trở nên uy phong hơn, khiến người ta cảm giác như anh là một vị hoàng đế quyền lực xưng bá thiên hạ, uy nghiêm siêu phàm.
Đường Hạn Tùng nở nụ cười khinh miệt, lão lạnh nhạt thốt: “Đúng là cậu cũng có tài thật, chỉ là hôm nay gặp phải tôi, cậu chỉ có một con đường chết”.
Sức mạnh của Ngô Bách Tuế vượt qua dự đoán của Đường Hạn Tùng chút đỉnh, nhưng lão vẫn không coi anh ra gì, với lão, Ngô Bách Tuế có chống trả thế nào thì cuối cùng anh cũng vẫn sẽ chết trong tay mình.
Ánh mắt Ngô Bách Tuế trở nên lạnh lẽo, anh trầm giọng: “Chưa chắc đâu”.
Vừa dứt lời, khí thế của Ngô Bách Tuế đã tăng vọt, luồng chân nguyên như một con rồng khổng lồ tuôn ngập trời.
Ầm ầm ầm!
Bầu không khí xung quanh chợt nổ tung, Ngô Bách Tuế giang hai tay huơ trước ngực rồi chợt chắp bàn tay lại.
Cơ thể Ngô Bách Tuế lập tức biến mất.
Tích tắc sau, một tiếng rồng thét chợt gào vang trên đỉnh đầu Đường Hạn Tùng, tiếng rồng thét rung chuyển, mây trời cuồn cuộn như sông nước đã ngưng tụ lại trong chớp mắt, hóa thành một đầu rồng khổng lồ, gương mặt đầu rồng dự tợn, ánh mắt sắc lẹm, vô cùng ngạo nghễ.
Đầu rồng khổng lồ mang khí thế vang dội, lao về phía Đường Hạn Tùng.
“Hừ, không biết tự lượng sức mình”, Đường Hạn Tùng hừ lạnh, tay phải hất lên trên đỉnh đầu.
Một luồng ánh sáng sét đánh lao ra, bắn thẳng về phía đầu rồng.
Luồng ánh sáng rực rỡ chói mắt, mang hơi thở của sự hủy diệt. Trong ánh sáng có chứa chân nguyên, lao ầm ầm về phía đầu rồng, tấn công hủy diệt đầu rồng.
Đương nhiên ánh sáng của Đường Hạn Tùng đã hoàn toàn đè bẹp đầu rồng dữ tợn.
Vẻ khinh miệt trong ánh mắt Đường Hạn Tùng càng đậm hơn, giờ phút này lão như một Thần Chết ngạo nghễ, nhìn đời bằng nửa con mắt.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, tiếng rồng thét lại vang trên trời cao, mây trời lại ngưng tụ, bao phủ cả khoảng không.
Ngay sau đó, Ngô Bách Tuế đã đầu hướng xuống đất, chân hướng lên trời, lao xuống từ trên mây cao, vượt qua những tầng mây dày đặc, lao xuống tấn công Đường Hạn Tùng.