Khách trong resort Ngọa Long đều là người có tiền, trong đó không ít người là nhân vật có máu mặt của Giang Châu, thậm chí các ông lớn của thành phố khác cũng đến đây chơi, nhưng mỗi người ở trong resort Ngọa Long này đều phải tuân theo các quy định ở đây. Bởi lẽ tổng giám đốc của resort là Hạ Như Tùng.
Cái tên của ông ta khiến cho mọi người không ai dám khinh nhờn.
Họ biết rõ thế lực của resort Ngọa Long rất đáng sợ, cho dù người đó ngang ngược thế nào thì cũng không thể bất kính với Hạ Như Tùng. Cho dù là rồng hay hổ, đến resort Ngọa Long đều phải nhún nhường.
Ở resort Ngọa Long Giang Châu, Hạ Như Tùng chính là ông trời.
Tuy nhiên, cho dù là nhân vật tầm cỡ như ông trời đi chăng nữa, trước mặt Ngô Bách Tuế cũng phải khom lưng khụy gối, kính cẩn với Ngô Bách Tuế.
Thậm chí, người có quyền nhất ở cửa hàng chính tại resort Ngọa Long, ông chủ của resort Ngọa Long khi đến thành phố Giang Châu cũng phải đích thân đến gặp Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế rốt cuộc là nhân vật như thế nào?
Viễn cảnh này quả thật đã khiến mọi người kinh ngạc.
Đặc biệt là Du Chí Viễn, Hàn Phi… Họ hoàn toàn sững sỡ, hồn vía dường như bay mất tiêu như gặp phải bom nguyên tử bắn phá.
Hạ Mạt Hàn cũng đứng đờ ra, đầu óc cô trống rỗng.
Chỉ có mỗi Ngô Bách Tuế là bình thản như không, giống như tất cả đều nằm trong dự đoán của anh, anh vô cùng bình tĩnh, anh hờ hững nói giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người: “Dẫn đường đi!”
Nhóm người Hà Như Tùng lập tức giải tán đám đông sau đó dẫn Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn đi.
Tuy Ngô Bách Tuế đã đi rồi, nhưng sức ảnh hưởng của anh vẫn mãi mãi ở trong tâm trí của mọi người.
Nhóm Du Chí Viễn và Hàn Phi tim vẫn đập thình thịch, sự bất ngờ vẫn chưa hết hoàn toàn, cảm xúc mãnh liệt vẫn còn đó.
“Có phải tôi đã đắc tội với nhân vật có máu mặt nào không?” Một lúc lâu sau, Hàn Phi mới sững sờ đờ, đẫn lên tiếng.
“Thảo nào họ có thể đi trên lối đi đặc biệt, xem ra họ thật sự có thân phận đặc biệt! Đổng Tiểu Ngọc cũng không kìm được nói, khoảnh khắc này cô ta đã hiểu sâu sắc trông mặt mà bắt hình dong là gì.
“Vũ Hàm, em nhất định phải xây dựng quan hệ tốt với Hạ Mạt Hàn, đừng để Ngô Bách Tuế thù hận chúng ta.” Du Chí Viễn vẫn chưa hết sợ, ông ta lo lắng nói với Trần Vũ Hàm.
Bây giờ Trần Vũ Hàm đang rất tức giận, cô ta bắt đầu để mắt tới người đàn ông lớn tuổi trưởng thành, chững chạc từ rất lâu rồi, Du Chí Viễn chính là mẫu người đàn ông lý tưởng mà cô ta muốn, Du Chí Viễn là người hoàn hảo trong lòng cô ta, cho dù cô ta muốn cái gì, Du Chí Viễn đều có thể cho cô ta cái đó. Nhưng lần này đến Resort Ngọa Long, Trần Vũ Hàm thật sự rất thất vọng, chưa nói đến việc cô ta không có được sự bao bọc mà mình muốn, chỉ nói về con người Du Chí Viễn đã không được rồi, ông ta lật mặt quá nhanh.
Trần Vũ Hàm gần như bị ông ta ép đến mức sụp đổ, cô ta thật sự không chịu nổi nữa, cô ta hét thẳng vào mặt Du Chí Viễn: “Lúc thì anh bảo tôi tránh xa cô ấy, lúc lại bảo tôi lấy lòng cô ấy. Rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
Du Chí Viễn cũng rất áy náy, ông ta giải thích với Trần Vũ Hàm: “Vũ Hàm, anh xin lỗi, là anh không có mắt nhìn người.”
Mấy người bạn của Du Chí Viễn cũng ồ ạt khuyên nhủ Trần Vũ Hàm, để cô ta bớt giận.
Dưới sự dẫn đường của Hà Như Tùng, mười phút sau Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn đã đến tòa nhà làm việc của resort Ngọa Long.
Hà Như Tùng mở cửa văn phòng tổng giám đốc, ra hiệu mời Ngô Bách Tuế vào.
Ngô Bách Tuế hỏi Hạ Mạt Hàn: “Em có muốn vào không?”
Hạ Mạt Hàn lắc đầu nói: “Người ta muốn gặp anh chứ có phải em đâu, em ở ngoài này đợi anh thôi!” Vừa nói Hạ Mạt Hàn bước đến chiếc ghế sofa ở bên cạnh và ngồi xuống.
Ngô Bách Tuế cũng không nói gì thêm, anh đi thẳng vào phòng.
Hà Như Tùng đóng cửa sau đó đi ra ngoài.
Một người đàn ông hơn 30 tuổi đang đứng bên trong, anh ta là Cổ Tử Ngôn, là một nhân vật cực kì khét tiếng.
Vẻ bề ngoài của Cổ Tử Ngôn rất tuấn tú, nhìn thoáng qua trông anh ta có vẻ giống trai bao, nhưng đôi mắt trên khuôn mặt điển trai đó lại giống như chứa đựng sự lăn lộn từng trải. Tóc mái của Cổ Tử Ngôn dài đến mức che kín lông mày của anh ta, làm cho anh ta có vẻ trầm mặc, bí ẩn.
Anh ta giống như một thư sinh, trên thực tế lại là một kẻ máu lạnh giết người không thương tiếc.
Anh ta chính là ông chủ của resort Ngọa Long, tồn lại như một vị thần.
“Tam thiếu gia.” Nhìn thấy Ngô Bách Tuế bước vào, Cổ Tử Ngôn lập tức lên tiếng.
Ngô Bách Tuế nhìn anh ta và hờ hững nói: “Hình như anh không bất ngờ về việc tôi chưa chết?”
Cố Tử Ngôn giải thích: “Tuy bên ngoài đều nói là anh đã chết, nhưng tôi không bao giờ tin điều đó.”
Trên thế giới này, ngoài Ngô Bách Tuế ra không ai có thể khiến Cố Tử Ngôn nể phục, Ngô Bách Tuế mới là vị thần thật sự trong lòng Cố Tử Ngôn, anh ta không bao giờ tin Ngô Bách Tuế sẽ dễ chết như vậy.
Ngô Bách Tuế đi đến trước bàn làm việc, lấy ra chiếc dây chuyền hộ mệnh hình trái tim từ trong chiếc hộp. Ngô Bách Tuế nhìn chiếc dây chuyền và thận trọng nói: “Người ngoài gọi anh là đồ tể, hữu dũng vô mưu, nhưng tôi thấy thật ra anh rất thông minh.”
Ngô Bách Tuế rất ít khi khen người khác, nên khi nghe thấy lời khen ngợi này này, Cố Tử Ngôn vui mừng khôn cùng, anh ta hỏi Ngô Bách Tuế: “Chẳng lẽ Tam thiếu gia đang nghi ngờ tôi?”
Ngô Bách Tuế cất sợi dây chuyền và nghiêm giọng nói với Cổ Tử Ngôn: “Không phải, tôi khen anh mà, giờ người có thể khiến tôi tin tưởng không nhiều, anh là một trong số đó.”
Đây là lời thật lòng của Ngô Bách Tuế, anh tin tưởng tuyệt đối Cố Tử Ngôn.
Năm đó Ngô Bách Tuế đã cứu Cố Tử Ngôn từ trong tù, cho anh ta cơ hội được sống thêm một lần nữa, sau đó thế lực của Cố Tử Ngôn mạnh lên nhanh chóng, resort Ngọa Long nổi tiếng khắp cả nước, tất cả đều nhờ có sự giúp đỡ của Ngô Bách Tuế.
Cố Tử Ngôn một lòng trung thành với Ngô Bách Tuế, nghe thấy lời này của Ngô Bách Tuế, anh ta cũng thấy an tâm, anh ta dừng lại một lát rồi hỏi Ngô Bách Tuế: “Tam thiếu gia, hôm nay anh xuất hiện ở resort Ngọa Long, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Ngô Bách Tuế lạnh lùng nói: “Có một gia đình ở Giang Châu đã sỉ nhục vợ tôi.”
Cố Tử Ngôn lập tức tiếp lời: “Thế là chuyện lớn rồi, hôm nay tôi sẽ khiến gia đình đó biến mất.”
Ngô Bách Tuế xua tay nói: “Không, đây là nhà ngoại của vợ tôi, tội không đáng chết. Tôi chỉ muốn họ nhận được bài học đau đớn, để họ phải hối hận về những gì mình đã làm.”
Cố Tử Ngôn hiểu ý của Ngô Bách Tuế, anh ta lại lập tức đáp: “Vậy tôi xử lí chuyện này với anh.”
Ngô Bách Tuế trầm giọng nói: “Không cần đâu, anh không nổi tiếng ở đất Giang Châu, giám đốc của anh dễ làm chuyện này hơn anh, để anh ta ra tay là được rồi. Anh còn việc quan trọng phải làm.”
Cổ Tử Ngôn nghe thấy liền lập tức nghiêm giọng: “Việc gì?”
Sắc mặt của Ngô Bách Tuế cũng có sự thay đổi, ánh mắt của anh trở nên u ám, ở chỗ Cố Tử Ngôn anh không giấu giếm chuyện gì, anh đã nói ra toàn bộ những việc nhà họ Ngô gặp phải vào ba năm trước.
Cuối cùng Ngô Bách Tuế nói với Cố Tử Ngôn, kẻ đứng sau tất cả những chuyện này là Ngô Thiên.
Cố Tử Ngôn nghe xong, toàn thân tỏa ra sát khí, anh ta hung hãm nói: “Vậy cậu ba còn đợi gì nữa, chúng ta giết quách hắn đi là xong!”
Ngô Bách Tuế trầm giọng nói: “Chuyện này không đơn giản như vậy, chắc chắn Ngô Thiên đã bắt giữ bố tôi rồi, cho nên tạm thời tôi không thể hành động mù quáng, điều tôi muốn anh làm chính là đi Yến Kinh điều tra vị trí cụ thể của bố tôi.”
Cố Tử Văn gật đầu nói: “Không có vấn đề gì.”
Ngô Bách Tuế vỗ vai Cố Tử Ngôn dặn dò: “Anh phải cẩn thận, Ngô Thiên mạnh hơn chúng ta tưởng, nếu anh bị hắn ta bắt được thì chỉ có đường chết.”
Đối với Ngô Bách Tuế, Cố Tử Ngôn là cánh tay phải, cũng là người bạn của anh, anh không muốn Cố Tử Ngôn xảy ra bất trắc gì.
Nửa tiếng sau, Ngô Bách Tuế đi ra từ phòng làm việc.
Hạ Mạt Hàn lặng lẽ ngây người ngồi trên ghế sofa ở bên ngoài, phải mất rất nhiều thời gian suy nghĩ của cô mới bình thường trở lại. Chuyện ngày hôm nay quả thật đã khiến cho Hạ Mạt Hàn cảm thấy không thể hiểu được, đầu tiên là việc Kim Dung đang yên đang lành lại đi xin lỗi Ngô Bách Tuế, chuyện này thật sự rất kỳ lạ, tuy Ngô Bách Tuế đã giải thích nguyên do, nhưng lúc đó Hạ Mạt Hàn không tin hoàn toàn, cô cảm thất sự việc không đơn giản như vậy.
Bây giờ ông chủ của resort Ngọa Long lại đích thân tiếp đón, resort Ngọa Long là nơi như nào chứ, đó là nơi giống như tiên cảnh, người bình thường không bao giờ dám mơ tưởng tới, ông chủ của resort này đương nhiên không phải dạng tầm thường. Hạ Mạt Hàn thật sự không nghĩ ra tại sao ông chủ này lại muốn gặp Ngô Bách Tuế chứ?
Hạ Mạt Hàn càng nghĩ càng thấy rối bời, cô không thể hiểu được.
“Đi thôi!” Ngô Bách Tuế đã làm gián đoạn mạch suy nghĩ của Hạ Mạt Hàn, anh lên tiếng
Hạ Mạt Hàn giật mình, cô ngẩng đầu nhìn Ngô Bách Tuế, vội cất tiếng: “Anh ra rồi đấy à.”
Cô vừa nói vừa đứng dậy rồi rời đi cùng Ngô Bách Tuế.
Ra khỏi tòa nhà làm việc, Hạ Mạt Hàn mới dừng lại, cô quay người nhìn Ngô Bách Tuế và nói vẻ hết sức nghiêm trọng: “Có chuyện gì vậy anh? Anh đừng bảo với em đây là phúc lợi của khán giả may mắn nhé?”
Ngô Bách đáp lại: “Đúng thế, khán giả may mắn mà, ông chủ không được thơm lây hay sao?”
Hạ Mạt Hàn trề môi, rõ ràng là cô không tin vào lý do này, cách nói này quá gượng gạo, Hạ Mạt Hàn lại nhìn Ngô Bách Tuế và nghiêm túc hỏi: “Trước kia anh là người như thế nào?”
Ngô Bách Tuế mà Hạ Mạt Hàn biết là khi Ngô Bách Tuế dại khờ của ba năm về trước. Ngoài ba năm nay ra, Hạ Mạt Hàn không biết gì nữa về quá khứ của Ngô Bách Tuế. Còn Ngô Bách Tuế của bây giờ đã có tiền, giỏi giang, bí ẩn. Hạ Mạt Hàn cảm thấy càng ngày càng không nhìn thấu anh.
Ngô Bách Tuế biết Hạ Mạt Hàn đã phát hiện ra sự bất thường của mình, từ giờ trở đi, cô ấy cũng nên dần dần chấp nhận sự bất thường đó của anh, cho nên Ngô Bách Tuế cũng đáp lại với thái độ tương tự: “Từ từ rồi em sẽ hiểu thôi.”
Hạ Mạt Hàn mím môi, không hỏi gì nữa.
Ngô Bách Tuế nhìn cô nói: “Được rồi, không còn sớm nữa, về nhà ngoại em đi.”
Hạ Mạt Hàn hỏi: “Hả, về làm gì?”
Ngô Bách Tuế giải thích: “Hôm nay là đại thọ 70 tuổi của ông ngoại em mà? Em không đi chúc thọ ông hay sao?”
Nghe xong, sắc mặt của Hạ Mạt Hàn liền ủ rũ, nếu gia đình của ông ngoại của cô là một gia tộc bình thường, ông ngoại là người ông yêu thương cháu gái ngoại như bao người khác, đương nhiên Hạ Mạt Hàn rất muốn về chúc thọ ông ngoại. Nhưng nhà ông ngoại cô là cái hang cọp, cả nhà họ đều là những con cầm thú không có tình người, Hạ Mạt Hàn không muốn gặp những người đó nữa. Thế nên, cô từ chối thẳng thừng: “Em không muốn đi, bên đó không ai coi trọng em hết, họ chỉ coi em như công cụ thôi.”
Ngô Bách Tuế nghiêm giọng: “Chính vì vậy em càng phải đi, em phải để những người khinh thường em ngước nhìn em. Đi đi, anh chuẩn bị quà cho em mang tặng ông rồi.”