Chàng Khờ

Chương 45: Làm loạn nhà họ Hoàng



Người nhà họ Hoàng đang ở trong trạng thái vui vẻ nhất.

Hai cái tên Hạ Mạt Hàn, Ngô Bách Tuế chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang với người nhà họ Hoàng.

Khuôn mặt đang hết sức vui vẻ của người nhà họ Hoàng đột nhiên thay đổi.

Tất cả người trong nhà họ Hoàng đều vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu, sao lúc này Hạ Mạt Hàn lại tự động đến đây? Thậm chí còn dẫn theo ông chồng ngốc của cô ấy nữa?

Không ai dám tin, bọn họ đều sững sỡ nhìn về phía cửa phòng tổ chức tiệc mừng thọ giống như bị mất hồn.

Chỉ thấy Ngô Bách Tuế nắm tay Hạ Mạt Hàn bước vào phòng tổ chức tiệc mừng thọ.

Thật sự tận mắt nhìn thấy Hạ Mạt Hàn, sắc mặt người nhà họ Hoàng lại càng phong phú hơn, gương mặt ai nấy đều hiện lên vẻ chán ghét.

Ngô Bách Tuế đến phòng tổ chức tiệc mừng thọ, nhìn thấy cả căn phòng im lặng, tất cả mọi người đều cứng đờ, anh không nhịn được mở lời hờ hững nói: “Hình như mọi người không chào đón chúng tôi lắm thì phải?”

Hoàng Bình An ngồi trên vị trí chủ nhà nhìn thấy hai kẻ phá đám đến, lửa giận trong lòng ông ta lập tức bùng lên. Nhưng mà khách mời đều ở đây, ông ta không nổi giận tại chỗ mà chỉ lạnh mặt cắn răng nói với Hạ Mạt Hàn và Ngô Bách Tuế: “Hai đứa mày đến đây làm gì?”

Ngô Bách Tuế nhìn Hoàng Bình An và hờ hừng nói: “Hôm nay là đại thọ 70 tuổi của ông mà? Mạt Hàn là cháu gái của ông, tất nhiên cô ấy phải đến chúc thọ ông rồi.”

Hoàng Bình An nén cơn giận, ông ta nhìn chằm chằm vào Ngô Bách Tuế và nói từng chữ một: “Tôi không cần cô cậu chúc phúc, cô cậu về đi!”

Hoàng Bình An duy trì vẻ điềm tĩnh, ông ta không để lộ quá nhiều cảm xúc. Nhưng trên thực tế, nếu nơi này không có nhiều khách mời, Hoàng Bình An đã cho người bắt Hạ Mạt Hàn lại từ lâu rồi. Vì giữ thể diện, vì không để thằng ngốc kia phá hoại ngày sinh nhật của mình, Hoàng Bình An mời cố gắng kiềm chế. Ông ta định mời Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn về trước sau đó bảo người ở bên ngoài bắt Hạ Mạt Hàn lại.

Ngô Bách Tuế nhìn thằng vào Hoàng Bình An và nói với giọng điệu xâu xa: “Như vậy làm sao được, chúng tôi đều rất hiếu thảo, tôi còn đặc biệt chuẩn bị cho ông một món quà lớn, chắc chắn ông sẽ thích.”

Hoàng Bình An không thích Hạ Mạt Hàn, càng ghét thằng ngốc Ngô Bách Tuế hơn, ông ta thật sự sợ thằng ngốc này sẽ làm ra chuyện hoang đường gì đó, khiến nhà họ Hoàng mất thể diện. Cho nên ông ta tiếp tục kiềm chế và điềm tĩnh nói: “Tôi không cần quà của cô cậu, cô cậu ra ngoài cho tôi.”

Khi nói lời này răng của Hoàng Bình An nghiến chặt tới mức gần như sắp vỡ vụn rồi, ông ta chỉ muốn hai ôn thần này biến mất trước mặt ông ta.

Hoàng Diệp ở một bên cũng đang nổi trận lôi đình trong lòng, sau khi Hoàng Bình An nói xong, ông ta bước nhanh về phía Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn sau đó trầm giọng nói với họ: “Nơi này không chào đón cô cậu, cô cậu ra ngoài đi.”

Tất nhiên là Hoàng Diệp cũng chỉ muốn trói hai người họ tại chỗ, nhưng bây giờ tiệc mừng thọ của bố ông ta là quan trọng nhất, ông ta không thể để hai người làm loạn tiệc mừng thọ, không thể để khách mời chê cười, ông ta chỉ có thể đưa hai người họ ra ngoài sau đó bắt lại.

Ngô Bách Tuế liếc nhìn Hoàng Diệp và đáp lại: “Ông là cái thá gì chứ?”

Vốn dĩ Hoàng Diệp còn đang nén giận, nhưng khi nghe thấy Ngô Bách Tuế khinh thường mình như vậy, ông ta lập tức không kiềm chế được nữa, ông ta lao thẳng về phía trước mặt Ngô Bách Tuế sau đó giận dữ quát lên: “Cậu dám nói chuyện với tôi như vậy sao?”

Hoàng Diệp nổi giận vô cùng đáng sợ, Hạ Mạt Hàn rất sợ người bác này, lần trước bị ông ta tát một cái, đến bây giờ Hạ Mạt Hàn vẫn thấy sợ hãi. Lúc này vừa nhìn thấy Hoàng Diệp nổi giận, cô bất giác co rúm người lại.

Ngô Bách Tuế cảm nhận được nỗi sợ của Hạ Mạt Hàn, ánh mắt của anh thay đổi, anh trợn mắt nhìn Hoàng Diệp và gằn giọng quát: “Cút!”

Ngô Bách Tuế đột nhiên nổi gận làm Hoàng Diệp khẽ run rẩy trong lòng, ông ta thật sự sắp tức chết rồi, nhưng ông ta không thể cứng rắn với thằng ngốc vô lý này được. Các khách mời đều đang nhìn, ông ta thật sự không tiện trút giận, nhưng nếu không trút ra ông ta lại cảm thấy khó chịu. Bây giờ cả người ông ta giống như quả bóng bay căng phồng, nếu không xả ra được sẽ thấy cực kỳ khó chịu.

Những người khác của nhà họ Hoàng cũng giống như bị táo bón, muốn xả nhưng không thể xả, bọn họ đều chỉ muốn giết chết thằng ngốc Ngô Bách Tuế, nhưng cũng không ai dám phá hoại tiệc mừng thọ của Hoàng Bình An, không dám để các khách mời biết Ngô Bách Tuế là một kẻ ngốc.

“Thằng ngốc này giỏi quá nhỉ, chạy đến cửa hàng của tôi gây chuyện, bây giờ lại đến làm loạn tiệc mừng thọ của người ta, anh đúng là chẳng ra gì?” Đúng lúc người nhà họ Hoàng không biết nên xử lý Ngô Bách Tuế như thế nào, Chu Phú Quý đã đột nhiên đứng ra và hét lớn.

Có thể nói là Chu Phú Quý rất hận Ngô Bách Tuế, lúc nãy vừa thấy Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn xuất hiện, mắt hắn ta liền đỏ lên, lòng bừng lửa giận. Chỉ là ban đầu hắn ta không biết là có chuyện gì nên không tùy tiện lên tiếng. Nhưng bây giờ hắn ta biết rồi, tuy Hạ Mạt Hàn là họ hàng của nhà họ Hoàng, nhưng nhà họ Hoàng không chào đón họ một chút nào. Chu Phú Quý không khách sáo nữa, hắn ta lập tức lên tiếng mắng Ngô Bách Tuế.

Giang Mạn vừa nghe thấy tiếng của Chu Phú Quý liền lập tức mở lời hỏi: “Là cậu ta hại anh bị đuổi sao?”

Chu Phú Quý giận dữ nói: “Đúng vậy, là anh ta, Ngô Bách Tuế là thằng ngốc ở rể nổi tiếng ở thành phố Tây Nguyên, anh ta thường xuyên gây ra mấy chuyện ngớ ngẩn.”

Giọng nói của Chu Phú Quý rất lớn, hắn ta muốn cả thế giới biết Ngô Bách Tuế là thằng ngốc, hắn ta muốn để Ngô Bách Tuế mất mặt, càng muốn dẫm nát Ngô Bách Tuế.

Khách mời có mặt trong căn phòng nghe thấy lời này của Chu Phú Quý liền lập tức hiểu ra, chỉ trong chốc lạt căn phòng tổ chức tiệc mừng thọ rộng lớn trở nên xôn xao.

“Thì ra là một thằng ngốc, thảo nào nó lại ngang ngược như vậy.”

“Đúng vậy, anh xem nó có chân thành đến tặng quà không? Hai người họ đều đến tay không.”

“Thằng ngốc này cố ý đến tấu hài phải không?”

Những tiếng châm chọc ồ ạt vang lên.

Những lời chê cười cuối cùng cũng được nói ra.

Lúc này người nhà họ Hoàng càng hận Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn hơn, sắc mặt của họ người sau kém hơn người trước.

Vừa nãy Hoàng Bình An luôn kiềm chế để không nổi giận, ông ta không muốn người khác biết Ngô Bách Tuế là thằng ngốc, không muốn bị họ chê cười. Nhưng cuối cùng thân phân của Ngô Bách Tuế vẫn bị tiết lộ, chuyện này làm khuôn mặt già nua của Hoàng Bình An nóng lên. Ông ta nổi trận lôi đình tím mặt quát lên: “Người đâu, đưa hai đứa này ra ngoài!”

Rõ ràng lHoàng Bình An đã dùng thủ đoạn cứng rắn, rồi Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn còn dám không nghe theo thì đương nhiên là sẽ bị lôi ra ngoài.

“Khoan đã.” Lúc này Giang Mạn đột nhiên đứng ra sau đó lên tiếng nói.

Hoàng Bình An nhìn Giang Mạn và hỏi: “Cô chủ Giang nói vậy là có ý gì?”

Giang Mạn giải thích: “Ngô Bách Tuế hại người đàn ông của tôi bị đánh, bị mất việc, chuyện này tôi phải làm rõ.”

Giang Mạn là người phụ nữ mạnh mẽ, cô ta cho rằng Chu Phú Quý cần cô ta bảo vệ. Ngày hôm kia Chu Phú Quý bị bắt nạt, lúc đó Giang Mạn đã nói khi nào cô ta tìm được Ngô Bách Tuế chắc chắn sẽ báo thù cho hắn ta, bây giờ Ngô Bách Tuế đã xuất hiện rồi, sao cô ta có thể bỏ qua được.

Nghe thấy lời của Giang Mạn, Hoàng Bình An thản nhiên nói: “Thẳng ngốc này không có quan hệ gì với nhà họ Hoàng, cô chủ Giang muốn xử lý thế nào cũng được.”

Hoàng Bình An biết rất rõ, tuy Giang Mạn là một người phụ nữ nhưng cô ta vẫn có thế lực nhất định ở Giang Châu. Cô ta muốn trừng trị Ngô Bách Tuế, vừa hay không cần Hoàng Bình An ra tay, đây đương nhiên là chuyện tốt với ông ta.

Giang Mạn hùng hổ đi tới trước mặt Ngô Bách Tuế và nói với vẻ ác liệt: “Nghe nói cậu mua được bộ quần áo rách mà tưởng là mình rất giỏi giang. Bộ quần áo mấy nghìn tệ của vợ cậu, tôi còn không thèm mặc lên trên người. Cậu coi trọng mấy nghìn tệ quá nhỉ, còn làm người đàn ông của tôi bị đuổi việc, cậu nói xem chuyện này phải giải quyết thế nào?”

Ngô Bách Tuế chăm chú nhìn Giang Mạn và hờ hững hỏi: “Chị muốn giải quyết thế nào?”

Giang Mạn thách thức nói: “Rất đơn giản, cậu quỳ xuống dập đầu đền tội.” Lúc này Giang Mạn kiêu căng giống như một nữ vương.

Nghe lời của Giang Mạn, Chu Phú Quý lập tức xông lên hùng hổ đứng trước mặt Ngô Bách Tuế: “Dập đầu đền tội với tôi cho đến khi tôi hài lòng mới thôi.” Ở bên cạnh Giang Mạn, Chu Phú Quý rất tự tin, hắn ta ngang ngược vô cùng, hắn ta ngang nhiên cưỡi lên trên đầu Ngô Bách Tuế.

Rầm!

Chu Phú Quý vừa dứt lời, Ngô Bách Tuế đã đá hắn ta một cái.

Chu Phú Quý lập tức giống như một bao cát, bị đá bay ngược về sau, cuối cùng va đập mạnh xuống đất.

”Chị có hài lòng với cách xử lý này không?”

Giang Mạn mở to mắt và nói với vẻ không thể tin được: “Cậu dám đánh người của tôi?”

Những người khác có mặt tại bữa tiệc cũng hết sức sợ hãi.

Đặc biệt là người nhà họ Hoàng, vừa ngạc nhiều vừa tức giận, bọn họ không thể tin được.

Hoàng Bình An trực tiếp đứng lên từ chỗ ngồi, ông ta lớn tiếng nói với Hạ Mạt Hàn: “Hạ Mạt Hàn, có phải mày cố ý đưa thằng ngốc này về đây gây chuyện không? Mày muốn trả thù tao phải không?”

Giọng nói của Hoàng Bình An vang vọng, nộ khí ngút trời, Hạ Mạt Hàn đánh Trương Cảnh Minh, món nợ này ông ta còn chưa tính sổ với Hạ Mạt Hàn, bây giờ Hạ Mạt Hàn lại đưa thằng ngốc này đến đây gây chuyện, làm náo loạn buổi tiệc mừng thọ của ông ta, ông ta chỉ muốn đánh chết Hạ Mạt Hàn.

Hạ Mạt Hàn cũng không ngờ, Ngô Bách Tuế lại ra tay đánh người trong bữa tiệc lớn thế này. Nhưng mà bây giờ Hạ Mạt Hàn không cho rằng Ngô Bách Tuế bị bệnh, cô tin tưởng Ngô Bách Tuế, cho dù anh có làm gì cũng vì muốn tốt cho cô. Trên thế giới này cũng chỉ có Ngô Bách Tuế đáng để cô tin tưởng. Việc cô cần làm bây giờ là đi theo bước đi của Ngô Bách Tuế, tuyệt đối không ngáng đường của anh.

Vì vậy Hạ Mạt Hàn không quan tâm đến câu hỏi của Hoàng Bình An.

Ngô Bách Tuế lại lên tiếng nói, anh thẳng thắn trả lời Hoàng Bình An: “Đúng vậy, tôi đến để đòi lại sự công bằng cho vợ tôi.”

Lúc này Hoàng Bình An đã hoàn toàn nổi giận, ông ta thở gấp, chỉ về phía Ngô Bách Tuế và lớn tiếng nói: “Người đâu, bắt thằng ngốc này lại cho tôi!”

Hai người giúp việc của nhà họ Hoàng nhanh chóng đến bên cạnh Ngô Bách Tuế.

Bọn họ một trái một một phải, tóm lấy Ngô Bách Tuế, muốn đưa anh đi. Nhưng cho dù họ dùng sức thế nào cũng không làm Ngô Bách Tuế di chuyển một chút nào.

Ngay khi hai người kia đang cảm thấy khó hiểu, cơ thể Ngô Bách Tuế khẽ xoay lại.

Ngay lập tức một luồng sức mạnh mạnh mẽ phát ra từ trong cơ thể Ngô Bách Tuế.

Hai người giúp việc bắt Ngô Bách Tuế bay lên rồi ngã rầm xuống dất.

Tất cả mọi người đều phải ngạc nhiên.

Không ai ngờ được là thằng ngốc Ngô Bách Tuế lại có bản lĩnh này.

“Điên rồi, điên rồi, điên thật ròi.” Hoàng Bình An tức giận đến mức cơ thể run lên, thằng ngốc này phát bệnh quá điên cuồng, Hoàng Bình An sắp bị Ngô Bách Tuế làm cho tức chết rồi.

Cuối cùng người con trai thứ hai của Hoàng Bình An là Hoàng Nham đi ra, ông ta vừa đi vừa nói nói với Hạ Mạt Hàn: “Hạ Mạt Hàn, thảo nào mày lại dám chủ động quay lại, thì ra ông chồng ngốc của mày cũng giỏi giang lắm. Nhưng mày tưởng nhà họ Hoàng là nơi chúng mày có thể giở trò lưu manh thật sao?”

Vừa dứt lời, khí thế của Hoàng Nham cũng lộ ra, ông ta giống như một người khổng lồ ngang ngược vô cùng.

Địa vị của Hoàng Nham ở nhà họ Hoàng rất cao, chủ yếu là vì ông ta giỏi đánh nhau. Hoàng Nham có thể giải quyết được rất nhiều chuyện nhà họ Hoàng không thể giải quyết bằng vũ lực. Không có chuyện gì ông ta không giải quyết được bằng nắm đấm của mình.

Vừa nhìn thấy Hoàng Nham đi ra, người nhà họ Hoàng đang sửng sốt vì Ngô Bách Tuế lập tức hoàn hồn lại, Hoàng Nham là chiến thần với người nhà họ Hoàng.

Cho nên người nhà họ Hoàng ồ ạt ngang ngược nói: “Bây giờ thằng ngốc này xong đời rồi.”

“Ha ha, không lẽ Hạ Mạt Hàn tưởng rằng không ai đánh lại thằng ngốc này sao?”

“Chắc chắn nó không biết sự lợi hại của chú hai.”

“Đúng vậy, anh hai xuất thân từ trường võ, thường xuyên đấm bốc ở sàn đấu ngầm, thằng ngốc Ngô Bách Tuế chắc là không chịu được một cú đấm của anh hai đâu.”

Ngay cả khách mời có mặt ở trong phòng cũng không nhịn được nói: “Hoàng Nham thật sự rất giỏi đánh nhau.”

Trong tiếng hò hét của những người xung quanh, Hoàng Nham không hề sợ hãi đi đến trước mặt Ngô Bách Tuế.

Hoàng Nham hơn 40 tuổi rồi nhưng trông ông ta có vẻ còn rất trẻ, khuôn mắt săn chắc hung ác, vóc dáng cường tráng vạm vỡ, vừa nhìn đã thấy ông ta rất hung hãn. Ông ta lạnh lùng Ngô Bách Tuế, trong mắt toàn là vẻ khinh thường, giống như ông ta đang nhìn một con kiến.

Sau giây lát im lặng, Hoàng Nham mới chậm rãi nói: “Hôm nay là tiệc mừng thọ của bố tôi, tôi không muốn nhìn thấy máu chảy, nếu cậu quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, tôi có thể suy nghĩ đến việc nhẹ tay với cậu.”

Rầm!

Hoàng Diệp vừa dứt lời, Ngô Bách Tuế đã đấm ông ta một cú.

Chỉ với một cú đấm mà Hoàng Nham vừa nãy còn khí thế hừng hực bây giờ đã bị đập xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Những người có mặt tại bữa tiệc mừng thọ đột nhiên im bặt.

Cả căn phòng chìm trong sự im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.