Ám Ảnh mặc một chiếc áo choàng màu đen, chiếc mũ liền áo trùm lên đầu hắn, khiến hắn có vẻ kín tiếng và bí ẩn. Hắn đeo một chiếc mặt nạ quỷ màu vàng, ánh nắng mặt trời vừa ló ra khỏi đám mây chiếu lên chiếc mặt nạ tỏa ra ánh sáng màu vàng. Hắn mạnh mẽ, bí ẩn, tỏa ra hào quang rực rỡ.
Hắn đứng trên võ đài, giống như vua hắc ám khinh bỉ nhìn thiên hạ, kẻ mạnh đến, cả võ đài im lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn Ám Ảnh ở trên võ đài, trong lòng kinh hãi rất lâu. Thực lực của Ám Ảnh quá đáng sợ, hắn gần như không ra tay mà chỉ lao người đến võ đài, hắn chỉ dùng cơ thể đã khiến vua đấm bốc Tiêu Quân bay ra sau rồi, kiểu dũng mãnh này của hắn thật sự khiến người ta bất ngờ.
Đỉnh núi rộng lớn rơi vào sự im lặng chết chóc.
“Đây là Ám Ảnh sao?”
“Anh xem cách hắn xuất hiện đi, sát thủ hàng đầu mở đường, chắc chắn là Ám Ảnh rồi.”
“Tại sao Tiêu Quân lại bị đánh bay đi? Ám Ảnh mạnh như vậy thật sao?”
“Đúng vậy, Tiêu Quân là vua đấm bốc, gã chưa bao giờ thua khi đấu ở sàn đấm bốc, sao lại không chịu được một đòn của Ám Ảnh thế nhỉ?”
Sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, tiếng xì xào bàn tán dần dần vang lên. Mọi người đều không thể tin được, thực lực của tên ác ôn Ám Ảnh vượt quá dự đoán của họ. Hắn vừa xuất hiện đã lập tức thị uy, hắn đánh bại Tiêu Quân làm những người ở bên dưới võ đài khiếp sợ.
Lúc này sắc mặt của thành viên chiến đội liên minh ai cũng khó coi.
“Cố Hàn Lâm, ông đã nói là tay vua đấm bốc này có thể trả thù cho con trai tôi mà? Ông mau đỡ cậu ta dậy đánh tiếp đi, tôi đã đặt hết hi vọng vào ông, ông đừng làm tôi thật vọng đấy!” Nhìn thấy Tiêu Quân bị đánh bại, Phó Thanh Vân không đau buồn chút nào, ngược lại ông ta thấy mình đã giải tỏa được cục tức nghẹn ở trong lòng rất lâu. Hai hôm nay ông ta bị Cố Hàn Lâm chèn ép quá thảm, bây giờ có thể công kích ngược lại, làm sao ông ta có thể không vui chứ.
Khuôn mặt già nua của Cố Hàn Lâm đỏ bừng lên, ông ta vừa giận dữ vừa thất vọng. Đúng là mất hết mặt mũi, vua đấm bốc ông ta mời về với cái giá trên trời, ngay cả cơ hội tung đòn cũng không có, đã bị Ám Ảnh đánh bại trong một giây rồi. Làm sao ông ta chấp nhận được sự thật này đây, ông ta thực sự rất bực bội, ông ta muốn phản bác lại Phó Thanh Vân nhưng không thể.
“Bảo ai đó giỏi giang lên đây đi.” Ám Ảnh trên võ đài đột nhiên lên tiếng bằng chất giọng âm u.
Đây là câu đầu tiên Ám Ảnh nói từ khi xuất hiện, trong lời nói của hắn tràn ngập vẻ khinh bỉ với Tiêu Quân. Dường như trong mắt Ám Ảnh, kẻ như Tiêu Quân không hề có tư cách trở thành đối thủ của hắn.
Ám Ảnh rất ngạo mạn, nhưng hắn lại có tư cách ngạo mạn.
Người ở dưới võ đài nhất thời không có ai lên tiếng ứng chiến, những kẻ lúc trước nóng lòng muốn thử, tranh nhau lên võ đài đấu với Ám Ảnh, muốn lợi dụng trận đấu với hắn để trở nên nổi tiếng, lúc này đều im miệng. Bởi vì màn thể hiện vừa rồi đã đủ để phơi bầy sự lợi hại của Ám Ảnh, kẻ mạnh đáng sợ thế này, ai dám dễ dàng thách đấu chứ? Ai có thể tự tin đấu với hắn chứ?
Những người có mặt ở dưới võ đài lại im lặng, tất cả đều đang trầm tư suy nghĩ.
Bầu không khí lập tức trở nên đình trệ.
Phí Trung luôn kiệm lời đột nhiên lên tiếng nói: “Để tôi thử xem sao.”
Phó Thanh Vân nghe thấy lời này, ông ta bất giác ngạc nhiên. Tuy ông ta mời Phí Trung đến, ông ta cũng biết Phí Trung là cao thủ số một ở thành phố Tây Nguyên, thực lực của Phí Trung đúng là không tầm thường. Nhưng danh tiếng của Phí Trung không vang dội bằng Tiêu Quân, thực lực cũng không bằng Tiêu Quân. Bây giờ Tiêu Quân đã thất bại thảm hại thế này rồi, Phí Trung lại chạy lên võ đài, chẳng phải là tự rước thiệt thòi vào thân hay sao?
Nghĩ đến đây, Phó Thanh Vân lập tức khuyên nhủ Phí Trung: “Bỏ đi, ông Phí, thực lực của Ám Ảnh quá mạnh, chúng ta vẫn nên lặng lẽ quan sát tình hình thì hơn.”
Phí Trung điềm tĩnh nói: “Đã đến đây rồi sao lại không đi thỉnh giáo chứ?”
Phó Thanh Vân cau mày nói: “Nhưng ngay cả vua đấm bốc Tiêu Quân cũng thất bại dưới tay hắn, ông đi lên trên đó, tôi sợ ông xảy ra bất trắc.”
Phí Trung không chỉ là cao thủ Phó Thanh Vân mời đến, cũng coi như là bạn của ông ta. Nếu Phí Trung thất bại, không chỉ sẽ làm mất hết mặt mũi của Phó Thanh Vân, quan trọng là Phí Trung cũng sẽ xảy ra chuyện vì điều này, ông ta không mong Phí Trung mạo hiểm.
Phí Trung thản nhiên đáp: “Cao thủ thật sự sẽ không đấm bốc ở sàn đấu đấm bốc ngầm đâu.” Một câu nói đơn giản này đã nói lên sự khinh thường của Phí Trung với Tiêu Quân. Trong mắt Phí Trung, Tiêu Quân thậm chí còn không được coi là cao thủ thật sự.
Cố Hàn Lâm ở một bên nghe xong, sắc mặt chuyển sang màu xanh, ông ta nén giận nói với Phó Thanh Vân bằng giọng điệu cợt nhả: “Lão Phó, chẳng lẽ ông không muốn trả thù cho con trai ông? Phí Trung đã bằng lòng đấu với Ám Ảnh, tại sao ông vẫn muốn ngăn cản? Tôi tin với thực lực của ông Phí Trung, ông ấy nhất định có thể đánh bại Ám Ảnh.”
Lời nói của Cố Hàn Lâm tràn đầy vẻ mỉa mai, ý của ông ta hoàn toàn ngược lại, thực ra ông ta không cho rằng Phí Trung có thể đánh bại Ám Ảnh.
Phó Thanh Vân mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Không đợi Phó Thanh Vân một lần nữa lên tiếng, Phí Trung đã sải bước lên trên võ đài.
Vừa lên trên võ đài, Phí Trung đã chắp tay nói: “Phí Trung Tây Nguyên đến thỉnh giáo.”
Hành động của Phí Trung mang theo khí thế của người luyện võ.
Nhưng Ám Ảnh lại rất coi thường Phí Trung, hắn lạnh nhạt trả lời: “Ông không được.”
Ánh mắt của Phí Trung thay đổi, cơ thể của ông ta đột nhiên di chuyển, làm ra tư thế vô cùng có khí phách, ông ta chăm chú nhìn Ám Ảnh và mạnh mẽ nói: “Không thử làm sao biết tôi không được.” Nói xong Phí Trung bộc lộ hết khí thế của mình ra.
Từ trước đến nay Phí Trung luôn rất kín tiếng, ông ta xưng bá ở Tây Nguyên bằng võ thuật của mình, nhưng không một ai ở Tây Nguyên có thể khiến ông ta dốc hết sức lực. Có thể nói là gần như không ai biết thực lực thật sự của ông ta. Nhưng lúc này, Phí Trung lại bộc lộ toàn bộ khí thế của mình ra, hôm nay ông ta sẽ dốc hết sức mình ra đấu với Ám Ảnh.
Khán giả ở dưới võ đài đều ngạc nhiên vì điều này.
“Khí thế mạnh mẽ quá!”
“Đúng vậy, Tây Nguyên có nhân vật lợi hại thế này từ lúc nào vậy?”
“Tôi biết Phí Trung, trình độ của ông ta ở lĩnh vực Bát Cực quyền rất cao, đúng là ông ta có tư cách thách đấu Ám Ảnh.”
“Đột nhiên tôi có chút hi vọng, mong ông ta có thể đấu được với Ám Ảnh.”
“Mong đợi vào ông ta vậy.”
Những người bên dưới võ đài bàn tán xôn xao, sau khi cảm nhận được khí thế Phí Trung, rất nhiều người đều tin phục ông ta, bọn họ cũng bắt đầu tin tưởng Phí Trung có thực lực đấu với Ám Ảnh.
Chỉ là Ám Ảnh vẫn coi thường Phí Trung, trong mắt hắn, Phí Trung chỉ là nhân vật nhỏ bé, thậm chí hắn còn không nhìn thẳng vào Phí Trung.
Phí Trung cảm thấy mình bị sỉ nhục, ông ta hét lớn lên: “Tiếp chiêu đi!”
Nói xong, Phí Trung tấn công Ám Ảnh với khí thế điên cuồng.
Bốp bốp bốp!
Vừa lại gần Ám Ảnh, Phí Trung đã liên tiếp tung mấy quyền về phía hắn, mỗi một quyền của ông ta đều mang theo khí thế nuốt chửng sông sâu núi lớn.
Ám Ảnh hoàn toàn ngược lại, hắn không bộc lộ khí thế của mình, cả người đều rất điềm tĩnh ung dung, đối diện với đòn tấn công liên tiếp của Phí Trung, Ám Ảnh không chọn cách đánh lại, mà chỉ nhẹ nhàng chuyển động cơ thể, khéo léo tránh được tất cả đòn tấn công của Phí Trung.
Cho dù Phí Trung có sức mạnh ngàn cân, cũng chỉ đánh vào không khí sau đó hóa thành hư vô.
Chỉ với cách đánh đơn giản đã thể hiện được một mặt phi phàm của Ám Ảnh, cơ thể của hắn nhẹ như chim yến, động tác của hắn nhanh nhẹn linh động, tâm thái của hắn vững vàng mạnh mẽ, mang theo phong thái của cao nhân.
Phí Trung đã cảm nhận được áp lực vô hình đến từ Ám Ảnh, nhưng ông ta không vì vậy mà bỏ cuộc, ông ta không dừng lại, mà tiếp tục không ngừng tấn công. Hơn nữa, khí thế của ông ta càng ngày càng mạnh, chiêu thức nối tiếp nhau rất mượt mà, giống như là một cơn mưa điên cuồng không ngừng táp vào Ám Ảnh.
Cao thủ có mặt tại đây đều có thể nhìn ra Phí Trung đang sử dụng chiêu thức của Bát Cực quyền.
Bát Cực quyền là một loại quyền pháp trong Quốc thuật, trong giới võ thuật truyền thống, nó được nói như thế này: “Văn có Thái cực an thiên hạ, võ có Bát cực định càn khôn.”
Người có thể luyện Bát Cực quyền đến trình độ cao nhất, nhất định có thể được gọi là cao thủ tuyệt đỉnh.
Phí Trung không được coi là cao thủ tuyệt đỉnh nhưng lại là người luyện Bát Cực quyền lão luyện, bộ quyền pháp ông ta sử dụng tự do như mây trôi nước chảy. Hơn nữa, từ trước đến nay Bát Cực quyền nổi tiếng mạnh mẽ cứng rắn, mỗi một lần Phí Trung xuất chiêu đều mang theo sức mạnh hủy diệt, nếu là người bình thường, chắc chắn chưa đấu được hai hiệp đã bị Phí Trung đánh bại rồi.
Nhưng Ám Ảnh lại khác, hắn có thể tránh được những đòn tấn công thô bạo lại dày đặc của Phí Trung một cách không hề tốn sức, cho dù Phí Trung tấn công thế nào, Ám Ảnh cũng có thể nhẹ nhàng hóa giải.
Sau khi đánh được một hiệp, Phí Trung dừng tay và nhìn Ám Ảnh bằng ánh mắt u ám sau đó không vui nói: “Cậu có bản lĩnh thì đừng tránh mà đấu với tôi này.”
Ám Ảnh nhìn Phí Trung sau đó nói với ánh mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ: “Bát Cực quyền của ông vẫn chưa luyện đến nơi đến chốn, còn dám so tài với tôi.”
Phí Trung là người ham mê võ thuật điển hình, ông ta không quan tâm đến danh lợi, không dễ dàng bị tiền bạc mê hoặc, cũng không có bao nhiêu hứng thú với phụ nữ. Ông ta chỉ ham mê võ thuật, Bát Cực quyền là toàn bộ tâm huyết của ông ta, ông ta cũng tràn đầy tự tin với Bát Cực quyền của mình. Nhưng Ám Ảnh lại chê bai Phí Trung như vậy, điều này tương đương với việc hung hăng tát mạnh vào mặt ông ta, Phí Trung lập tức nổi giận, ông ta cắn răng nói với Ám Ảnh: “Cậu không được sỉ nhục quyền pháp của tôi, có bản lĩnh thì cậu so tài trực diện với tôi đi.”
Khi nói ra lời này, Phí Trung bộc lộ hết sự hung ác của mình ra bên ngoài, lúc này ông ta cực kỳ đáng sợ, khiến người khác kinh hãi.
Ám Ảnh lạnh lùng trả lời: “Vậy tôi sẽ cho ông biết uy lực của Bát Cực quyền thật sự.”
Vừa dứt lời, Ám Ảnh đột ngột xuất hiện ở trước mặt Phí Trung, một lát sau, Ám Ảnh xoay eo và vai mạnh mẽ đập vào Phí Trung.
Cơ thể của Ám Ảnh không cao to, nhưng tốc độ của hắn cực nhanh, khí thế càng gọi là nghịch thiên, cú va chạm này của hắn giống như là một ngọn núi lớn đổ trước mặt Phí Trung.
“Bát Cực quyền, Thiết sơn hạo.”
Người biết về võ thuật đột nhiên ngạc nhiên hô lên.
Phí Trung là cao thủ Bát Cực quyền, ông ta hiểu rõ uy lực của Thiết sơn hạo hơn ai hết, đây là chiêu thức mạnh mẽ nhất trong Bát Cực quyền. Bản thân ông ta đã từng luyện, ông ta biết rất rõ một khi sử dụng thành công Thiết sơn hạo thì uy lực của nó có thể rung chuyển trời đất. Nhưng chiêu thức này rất nặng nề, muốn đánh trúng đối phương thì thời cơ sử dụng là rất quan trọng.
Nhưng điều Phí Trung không ngờ được là Ám Ảnh sử dụng Thiết sơn hạo rất nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng uy lực không giảm đi chút nào, dường như chỉ trong thời gian một hơi thở, Phí Trung đã có thể cảm nhận được một đoàn bóng đen ập đến, cả người cũng bị khí thế mạnh mẽ của hắn lấn át.
Phí Trung muốn tránh đi, nhưng không kịp nữa, ông ta chỉ có thể giơ cánh tay ra ngăn cản.
Rắc!
Cú va chạm mạnh làm xương cánh tay và xương ngực của Phí Trung bị gãy, cơ thể của ông ta cũng bị va đập trên võ đài và rơi xuống.
Sau khi chạm đất, Phí Trung nôn ra một ngụm máu tươi lớn, tiếp theo ông ta trợn ngược mắt rồi không cử động được nữa.
Phó Thanh Vân hét lớn, ông ta lập tức chạy đến kiểm tra tình hình của Phí Trung. Sau khi kiểm tra xong, sắc mặt của Phó Thanh Vân lập tức trở nên nguội lạnh, ông ta nói bằng giọng điệu run rẩy: “Chết rồi.”
Hai chữ này bay bồng bềnh trong không trung ở đỉnh núi, nó giống như một lời nguyền, len lỏi vào trái tim của tất cả những người có mặt ở đây. Mỗi một người đều cảm nhận được một luồng khí lạnh thấu xương, khiến họ hết sức sợ hãi. Ám Ảnh giết chết Phí Trung trong một giây chỉ với chiêu Thiết sơn hạo, đây là chuyện đáng sợ như thế nào.
Những khán giả có mặt tại đây, ai cũng tràn đầy vẻ sợ hãi, mặt cắt không còn một giọt máu.
Cố Hàn Lâm ở một bên vốn dĩ còn đang đợi Phí Trung bị đánh bại sẽ đi chê cười Phó Thanh Vân, nhưng bây giờ ông ta cũng kinh hãi đến mức nói không nên lời.
Ám Ảnh đúng là một con quái vật, hắn vừa mạnh mẽ vừa hung ác, thật sự giống như một ma vương giết người không chớp mắt.
Chỉ trong giây lát, tinh thần của chiến đội liên minh giết Ám Ảnh giảm đi nhanh chóng, dường như Ám Ảnh đã trở thành một ngọn núi cao không thể vượt qua, ai có thể đánh bại hắn chứ?
Những khán giả đến hóng chuyện lúc này cũng bị dọa mất hồn mất vía, bọn họ tận mắt nhìn thấy Ám Ảnh giết người, thậm chí còn là giết người chỉ bằng một chiêu trong một giây, lại càng sợ hãi hơn, có một vài người cơ thể còn đang run rẩy.
Tất cả mọi người không ai nói câu nào.
Đỉnh núi im lặng như tờ.
Chỉ có một mình Ám Ảnh đứng trên võ đài với khí thế duy ngã độc tôn, ánh mắt hắn hừng hỡ, hắn kiêu căng nhìn người dưới võ đài và nói với giọng điệu tràn đầy khinh bỉ: “Sao mấy kẻ lên đây toàn là đồ vô dụng vậy, Giang Đông không có ai giỏi võ thuật nữa sao?”