Chàng Khờ

Chương 98: Ngô Bách Tuế với Hạ Mạt Hàn li hôn



Li hôn?

Ngô Bách Tuế hệt như bị người ta quật cho một gậy thật mạnh, chợt ngớ người ra. Anh nơm nớp lo lắng, trải qua đủ mọi việc chờ tới bây giờ, cuối cùng được gặp lại Hạ Mạt Hàn rồi nhưng câu đầu tiên cô nói với mình lại là muốn li hôn?

Ngô Bách Tuế không thể nào chấp nhận được sự thật này, anh kìm nén những cảm xúc bùng cháy trong lòng, nhìn Hạ Mạt Hàn thật kỹ. Ngoài sắc mặt hơi tiều tụy một chút thì Hạ Mạt Hàn không hề có dấu hiệu bị trúng độc, tinh thần cũng không giống có vấn đề gì, cả người toát ra vẻ rất lạnh lùng. Ngô Bách Tuế càng nghi ngờ hơn, phải một lúc lâu sau anh mới cất giọng khàn đục: “Vì sao?”

Hạ Mạt Hàn nói một cách nghiêm túc: “Ở bên cạnh anh quá mệt mỏi, tôi muốn được giải thoát, tôi muốn sống thoải mái một chút.”

Câu này có vẻ hợp lý nhưng lại quá vô tình, tim Ngô Bách Tuế như bị kim châm mạnh vào, đau đớn vô cùng. Lần trước Hạ Mạt Hàn đề nghị li hôn, Ngô Bách Tuế tôn trọng sự lựa chọn của cô. Nhưng lần này, Ngô Bách Tuế không làm được, anh đã yêu Hạ Mạt Hàn rồi, anh muốn ở bên cạnh cô, muốn mang hạnh phúc tới cho cô, anh không muốn cứ li hôn không rõ ràng như thế này.

Thế nên, Ngô Bách Tuế lại lên tiếng hỏi rõ ràng: “Trước đây, anh bị mất trí nhớ, trở thành một tên ngốc, em cũng có thể chấp nhận. Bây giờ anh hết bệnh rồi, sao em lại muốn li hôn?”

Hạ Mạt Hàn giải thích: “Trước đây anh ngốc, tôi chỉ hơi mệt chút thôi, nhưng đó là cuộc sống mà, tôi còn có thể gắng gượng được. Nhưng bây giờ anh không ngốc nữa, tôi thấy cuộc sống của mình ngày càng khó khăn. Anh có biết những ngày tôi với mẹ bị bắt cóc, tôi đã sống như thế nào không? Chúng tôi suýt chút nữa là đã chết rồi.” Nói mãi nói mãi, Hạ Mạt Hàn không kìm được hai hàng nước mắt tuôn rơi. Đây là một đoạn kí ức đáng sợ, đến tận bây giờ Hạ Mạt Hàn vẫn còn kinh hãi.

Ngô Bách Tuế nghe vậy thì trong lòng vừa áy náy vừa thương xót, anh lập tức nói: “Anh xin lỗi, anh không bảo vệ được em. Nhưng anh đảm bảo với em sau này sẽ không còn chuyện như vậy nữa!”

Hạ Mạt Hàn hơi kích động nói: “Anh đảm bảo bằng cách nào? Anh có thể bảo vệ tôi 24/24 tiếng đồng hồ không? Anh có thể bảo vệ mẹ tôi 24/7 không? Tôi muốn ra ngoài một mình thì thế nào? Tôi muốn đi làm thì sao? Sống với anh, dường như tôi mãi mãi không thể sống cuộc sống như người bình thường, tôi phải nơm nớp lo sợ sống cả một đời, đây không phải là điều tôi muốn.”

Ngô Bách Tuế nghe xong thì đột nhiên trầm mặc, bây giờ anh đã biết vì sao Hạ Mạt Hàn bỗng dưng muốn li hôn với mình rồi. Nói tới nói lui thì ra cũng là vì sợ hãi, cô không muốn sống những ngày tháng thấp thỏm lo sợ, không muốn mất đi tự do, chỉ muốn sống cuộc sống bình thường như trước.

Sự lo âu của Hạ Mạt Hàn rất hợp lý, bây giờ Ngô Bách Tuế bị người ta nhắm vào, đúng là đi theo anh không hề an toàn, Ngô Bách Tuế có thể hiểu được Hạ Mạt Hàn muốn li hôn với mình vì lí do này. Nhưng, chuyện này vẫn kì lạ, có thế nào thì Hạ Mạt Hàn cũng không cần phải vội vã đến thế. Cô vừa được thả tự do thì lập tức đòi li hôn, không cho Ngô Bách Tuế bất kì một cơ hội nào, điểm này khiến Ngô Bách Tuế thấy nghi ngờ. Ngoài ra, phía Chúc Vĩnh Thọ cũng có điểm đáng nghi, Ngô Bách Tuế cảm thấy Hạ Mạt Hàn có thể bình an về nhà tuyệt đối có liên quan tới Chúc Vĩnh Thọ.

Nghĩ như vậy, sắc mặt Ngô Bách Tuế liền trở nên nghiêm túc hơn, anh rất chân thành hỏi Hạ Mạt Hàn: “Ai đã cứu em và mẹ ra? Bọn họ đã làm gì với hai người?”

Hạ Mạt Hàn trầm giọng nói: “Chuyện này liên quan gì đến anh?”

Ngô Bách Tuế mấp máy môi, nói sâu xa: “Anh muốn biết có phải em vì nỗi khổ nào đó mới muốn li hôn với anh hay không.”

Giọng của Hạ Mạt Hàn lạnh như băng: “Chẳng có nỗi khổ nào cả, chỉ là tôi không muốn sống với anh nữa thôi. Trước đây tôi thấy anh ngốc, thương hại anh, sợ anh sống một mình không nổi nên mới không li hôn với anh. Bây giờ anh khỏe rồi, anh có thể tự lực cánh sinh rồi nên chúng ta không cần phải ở với nhau nữa làm gì.”

Lời nói này của Hạ Mạt Hàn hệt như một lưỡi sao vô hình cắt vào tim Ngô Bách Tuế.

“Anh có thể bảo vệ được em mà, nếu em có nỗi khổ gì, anh cũng có thể giải quyết được hết.” Ngô Bách Tuế không kìm được cơn đau, không chịu buông tha.

Giọng của Hạ Mạt Hàn càng nặng nề hơn, nói một cách rất quyết liệt: “Ngô Bách Tuế, lẽ nào anh không nhận ra à? Anh chính là khắc tinh của tôi đấy, từ lúc anh xuất hiện bên cạnh tôi, chưa ngày nào tôi bớt lo lắng được chút. Anh buông tha cho tôi có được không? Tôi chỉ muốn sống giống người bình thường, tôi không muốn ở bên anh, được không?”

Ngô Bách Tuế nhìn Hạ Mạt Hàn, tim đau nhói từng cơn, anh do dự một lát rồi cuối cùng cũng nói: “Mạt Hàn, anh yêu em! Sau này anh nhất định sẽ ở bên cạnh bảo vệ em thật tốt, em có thể cho anh thêm một cơ hội không?”

Từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới nay, đây là lần đầu tiên Ngô Bách Tuế tỏ tình với một cô gái. Vốn theo tính của anh thì có đánh chết anh cũng sẽ không nói ra những lời như thế này, nhưng lần này, để níu kéo Hạ Mạt Hàn, cuối cùng anh cũng chịu bộc bạch những lời giấu tận đáy lòng ra.

Hạ Mạt Hàn nghe những lời này thì ánh mắt hơi thay đổi, nhưng chỉ trong nháy mắt, cô lại trở về với vẻ lạnh lùng, cô vẫn tiếp tục dứt khoát nói: “Nhưng tôi không yêu anh, chúng ta không có khả năng đâu.”

Nói xong thì cô đưa đơn li hôn và bút tới trước mặt Ngô Bách Tuế, rồi lại nói: “Kí tên đi.”

Ngô Bách Tuế chầm chậm giơ tay ra nhận bút và đơn li hôn.

Dường như bút và giấy này nặng đến ngàn cân, Ngô Bách Tuế cầm mà run cả tay, trái tim của anh cũng hoàn toàn vụn vỡ chỉ vì một câu không yêu anh của Hạ Mạt Hàn.

“Có cần anh bồi thường gì cho em không?” Ngô Bách Tuế nhọc nhằn lên tiếng, hỏi trong đau khổ.

Hạ Mạt Hàn gằn từng chữ: “Tuy anh hại tôi và mẹ suýt chút nữa mất mạng nhưng ở Giang Châu, anh đã báo thù cho tôi, cũng đã cứu mẹ tôi, thế nên hai chúng ta xem như hòa nhau, sau này chúng ta chẳng ai nợ ai.”

Giọng nói của Hạ Mạt Hàn rất lạnh, lạnh đến thấu tim Ngô Bách Tuế, anh cảm nhận được một sự tuyệt vọng xuyên thấu tâm can mình. Anh nhớ trước đây, dù mình có làm chuyện gì ngu ngốc thì Hạ Mạt Hàn cũng chỉ mắng anh đôi ba câu mà thôi, cô không đành lòng vứt bỏ anh. Nhưng bây giờ, Ngô Bách Tuế khỏe mạnh trở lại rồi thì lại khiến Hạ Mạt Hàn chẳng còn bận tâm gì nữa. Cô không yêu anh, đối với cô mà nói, li hôn chính là giải thoát, li hôn xong thì cô có thể sống cuộc sống tự do mà cô mong muốn. Nhưng, Ngô Bách Tuế li hôn thì tim lại như bị cắt một mảnh, anh không nỡ, không buông được. Song anh cũng sẽ không bám riết không rời, nếu Hạ Mạt Hàn đã hoàn toàn tuyệt tình thì anh có không nỡ cũng chỉ có thể buông tay.

Ngô Bách Tuế gắng gượng cầm cây bút nặng cả ngàn cân lên, đặt bút kí tên mình lên đơn li hôn.

“Xong rồi.” Ngô Bách Tuế nói, giọng chẳng thể nào khàn hơn được nữa.

Nói xong thì anh trả bút và đơn li hôn lại cho Hạ Mạt Hàn.

Tiếng hai người nói chuyện khiến Hoàng Quý Lan đang ngủ trong phòng tỉnh giấc. Mấy ngày nay Hoàng Quý Lan chịu cực khổ nhiều, người trở nên tiều tụy với nhạy cảm hơn, nghe thấy tiếng động bên ngoài phòng, bà ta lập tức tỉnh ngủ rồi xuống giường, nhẹ nhàng mở cửa, rón rén đi ra khỏi phòng. Vừa nhìn thấy Ngô Bách Tuế ở nhà thì mặt bà ta biến sắc ngay, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn anh rồi ngơ ngác hỏi: “Sao cậu còn chưa chết?”

Hạ Mạt Hàn không hề biết chuyện Hoàng Quý Lan đâm sau lưng Ngô Bách Tuế, lúc cô nghe bà ta nói như vậy thì chỉ tưởng rằng mẹ mình ghét Ngô Bách Tuế nên mới cố ý nói vậy thôi, thế nên cô thuận miệng nói một câu: “Mẹ, kệ anh ta đi, bọn con đã li hôn rồi.”

Hoàng Quý Lan thấy Ngô Bách Tuế sống sờ sờ đứng trước mắt mình thì thật sự khiếp sợ, mạng của thằng ngốc này cũng lớn quá rồi đấy. Nhưng vừa nghe nói hai người đã li hôn thì Hoàng Quý Lan chợt dẹp hết những cảm xúc lo lắng kia, bà ta lập tức vui mừng nói: “Hả, thật không?”

Nói xong thì Hoàng Quý Lan chạy thật nhanh, giật đơn li hôn trên tay Hạ Mạt Hàn để xem, sau khi xác nhận là thật thì bà ta mắng thẳng mặt Ngô Bách Tuế: “Vốn dĩ tôi còn tưởng cậu là một thằng ngốc bình thường thôi, không ngờ cậu không những ngốc mà còn chẳng phải là người tốt nữa. Ấy vậy mà cậu còn có kẻ thù, suýt chút nữa cậu hại chết hai mẹ con tôi rồi đấy, bây giờ li hôn rồi thì nhanh cút ra khỏi nhà chúng tôi đi.”

Hoàng Quý Lan nhìn thêm Ngô Bách Tuế lần nào là lại thấy phiền lần đấy, chỉ mong anh nhanh chóng bốc hơi, mãi mãi đừng gặp lại.

Ngô Bách Tuế lơ đẹp Hoàng Quý Lan, ánh mắt anh luôn chăm chú trên gương mặt của Hạ Mạt Hàn, trên đó chỉ có sự lạnh lùng và thản nhiên, tim của Ngô Bách Tuế cũng hoàn toàn nguội lạnh. Sau cùng, anh nhìn chằm chằm Hạ Mạt Hàn một cái rồi đặt chìa khóa nhà xuống, quay người chậm rãi ra khỏi cửa nhà.

Hoàng Quý Lan tận mắt nhìn Ngô Bách Tuế rời đi, đợi anh ra khỏi sân thì bà ta lập tức chạy ra khóa cổng sắt lại. Khóa cổng xong thì bà ta vào lại nhà, vui vẻ nói với Hạ Mạt Hàn: “Tốt quá rồi Tiểu Mạt, cuối cùng con cũng nghĩ thông suốt rồi. Chỉ cần cách xa Ngô Bách Tuế ra thì ngày tháng sau này của chúng ta sẽ tươi đẹp hơn.”

Mấy năm nay, tâm nguyện lớn nhất của Hoàng Quý Lan chính là Hạ Mạt Hàn có thể li hôn với Ngô Bách Tuế. Đến bây giờ, cuối cùng bà ta cũng đạt được tâm nguyện rồi, cả người Hoàng Quý Lan như là được sống lại lần nữa vậy, đột nhiên bà ta cảm thấy đại nạn không chết ắt có hậu phúc.

Trên mặt Hạ Mạt Hàn lại chẳng có chút biểu cảm vui vẻ nào, cô chỉ nói với Hoàng Quý Lan một câu: “Con hơi mệt, con đi ngủ trước đây.”

Nói xong thì Hạ Mạt Hàn đóng cửa lại.

Một đêm vắng lặng.

Ngày hôm sau, Hạ Mạt Hàn đã dậy từ sáng sớm, cô rửa mặt xong còn cố tình trang điểm nữa.

Tám giờ sáng, Hạ Mạt Hàn bước ra khỏi phòng.

“Tiểu Mạt, mẹ mua đồ ăn sáng rồi, qua đây ăn chút gì đi!” Giờ đây, Hoàng Quý Lan tâm tình thoải mái, nói chuyện cũng hăng hái hẳn, bà ta gọi Hạ Mạt Hàn.

Hạ Mạt Hàn chẳng có biểu cảm gì trả lời: “Con không ăn đâu.”

Nói xong thì cô đi ra ngoài.

“Con đi đâu thế?” Hoàng Quý Lan thấy lạ hỏi.

Hạ Mạt Hàn vừa đi vừa trả lời: “Con ra ngoài có chút việc.”

Ra khỏi cổng, Hạ Mạt Hàn đi chầm chậm về phía trước men theo con hẻm, mãi cho đến khi ra khỏi hẻm cô mới dừng bước. Cô đứng đầu hẻm nhìn ra đường lớn, nét mặt khá phức tạp, dường như đang đợi gì đó.

Mấy phút sau, một chiếc xe Sedan màu đen dừng bên cạnh Hạ Mạt Hàn, sau đó một người đàn ông bước từ trên xe xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.