Chẳng Màng

Chương 14: 14: Tức Giận





Editor: Đờ
Quý Nghiêu vẫn luôn tỏ thái độ như hôm nay vây, chỉ tin Dương Hạ, như thể là Dương Hạ muốn y làm thế nào thì thế đó, ngoan ngoãn như con rối gỗ trong tay hắn.

Vốn bình tĩnh như Dương Hạ, sau khi nghe những lời đó cũng không kiềm được mà hốt hoảng.

Nghĩ đến việc Quý Nghiêu là một đứa trẻ đáng thương không nơi nương tựa, ngoan ngoãn vô hại - Quý Nghiêu đời trước là con rối trong tay Tạ thị, hắn đã đánh giá sai Quý Nghiêu, không kịp đề phòng y.

Dù sao đời trước, sau khi Quý Nghiêu lên làm Hoàng đế, hắn đã chết, sau đó xảy ra chuyện gì thì hắn không biết.

Mỗi khi nghĩ như vậy, Dương Hạ lại nhớ đến đêm mà hắn dìm chết tiểu hoạn quan kia, ánh mắt lúc Quý Nghiêu nhìn hắn, bình tĩnh lại tàn nhẫn, thậm chí lại có một chút hứng thú khiến người ta sợ hãi.

Đôi mắt ấy mở lớn, nhìn hắn chằm chằm, không phải là ánh mắt của một đứa trẻ nên có.

Dương Hạ không đáp lời Quý Nghiêu rồi đột nhiên nói ra một câu như lo lắng cho y lắm, không bằng Điện hạ cứ tĩnh quan kỳ biến(1) rồi về sau lại lựa chọn.

(1) yên lặng quan sát thay đổi

Quý Nghiêu cười tươi hơn, gật đầu nói: "Công công suy nghĩ chu toàn."
Dương Hạ từ chối cho ý kiến, cười cười, cẩn thận nghĩ lại.

Cả một đời trước Quý Nghiêu vẫn sống trong lãnh cũng, chẳng hề xuất hiện trước mặt mọi người, mãi đến khi Hoàng đế băng hà, mọi sự đã định.

Vì sao đời này không vậy, chẳng nhẽ mọi chuyện xấu đi rồi.

Tạ gia coi như đi hỏi ý kiến Quý Nghiêu nhưng cũng mặc kệ y có đồng ý hay không cũng khiến y phải xuất hiện trước mặt mọi người.

Có trăm ngàn biện pháp để bọn họ làm vậy, không phải một cái Quý Nghiêu có thể ngăn cản đợc.

Hiện giờ Hoàng đế đang xích mích cùng hai nhà Thích, Tiết, đã có ý ra tay với họ ngoại.

Mấy năm nay Tạ gia bị Thái hậu chèn ép ở mọi nơi, chưa hẳn là đã không có tâm tư khác.

Quý Nghiêu tin sao? Dương Hạ nghĩ,
Đột nhiên Dương Hạ nghe thấy Quý Nghiêu gọi mấy làn.

Hắn lấy lại tinh thần, chỉ thấy người thiếu niên hơi bất mãn nhìn hắn: "Công công lại nghĩ đi đâu rồi."
Dương Hạ cười cười xin lỗi.

Quý Nghiêu nói: "Mấy hôm nay chắc công công mệt chết đi được đúng không, hình như lại gầy đi này."
Hai người trở về Tĩnh Tâm uyển, ngồi xuống, cung nhân biết điều dâng trà rồi lui xuống.

Dương Hạ sờ gò má mình, thuận miệng đáp: "Thật ư?"
Quý Nghiêu nhìn ngón tay Dương Hạ, chống cằm, gật đầu liên tục, đúng vậy, lại vội vàng tiếp lời: "Công công cũng phải giữ gìn sức khỏe, nhìn thế này đau lòng lắm."
Dương Hạ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Điện hạ cũng đau lòng người khác."
Dương Hạ nói chuyện không nhanh không chậm, giọng của hoạn quan lại nữ tính, nghe lại thấy dịu dàng làm sao, khiến lòng người ta ngưa ngứa.


Trong lòng Quý Nghiêu như bị mèo cào một phát, nhìn xuống, nhấp môi một ngụm trà.

Tới giờ Dương Hạ vẫn vậy, nói nói cười cười, không kiêu không nịnh, lại chẳng hề thất lễ như thể bọc một lớp ngụy trang đẹp đẽ thật dày làm sao, khiến kẻ khác muốn xé mở ra, khiến hắn lộ ra vẻ hẹp hòi ti tiện của hoạn quan.

Đương buổi ban trưa, hương trà nhẹ nhàng, nhấp môi lại hơi đắng.

Hai người nhàn nhã ngồi đối diện nhau, rõ ràng là mang hai tâm tư khác nhau nhưng lại như thể thân mật lắm chẳng giấu nhau điều gì.

Quý Nghiêu nhìn hắn chăm chú, đôi môi nở nụ cười tươi tắn, dồi dào sức trẻ, nhìn chẳng hề có tính công kích.

Dương Hạ nghe y nói, thỉnh thoảng lại cười cười, bất giác mà thả lỏng cả người.

Giữa trưa ngày xuân ánh mặt trời cũng rất thoải mái.

Dương Hạ cố mở mặt, giữ vẻ mặt nghiêm túc mãi nhưng hơi buồn ngủ.

Một lúc lâu sau Quý Nghiêu không nghe hắn đáp lại nữa, vừa quay sang nhìn đã thấy Dương Hạ ngủ rồi.

Dương Hạ nhắm mắt lại nhìn ngoan cực kỳ, lông mi hạ xuống như cánh chim một loài chim quý, đôi môi đỏ trông đến là tươi ngon.

Quý Nghiêu nhìn đăm đăm, trái tim đập thình thịch, miệng như khô lại, nuốt nuốt, đờ đẫn ra hồi lâu.


Một lúc lâu sau y mới đứng dậy, gọi: "Công công ơi?"
Dương Hạ không đáp.

Quý Nghiêu giơ tay sờ bờ môi hắn, sờ thật chậm, thật nhẹ, mềm mại vô cùng như trong tưởng tượng.

Y kiềm lòng không đặng mà chơi một lúc, kiềm chế lắm mới không miết đến sưng lên, ngón tay cứ nhẹ nhàng ma sát như có như không.

Một lát sau, sợ đánh thức Dương Hạ, Quý Nghiêu mới tiếc nuối rụt tay lại.

Y nhìn đầu ngón tay của mình, lo đánh thức Dương Hạ, không cam tâm nhưng vẫn phải rụt tay về.

Sợ hắn cảm lạnh, Quý Nghiêu đi lấy áo choàng khoác cho Dương Hạ.

Khi y quay đi Dương Hạ mở mắt, đăm chiêu nhìn theo bóng Quý Nghiêu, nhíu mày có vẻ kinh ngạc và tức giận..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.