Chẳng Màng

Chương 26: 26: Thật Hết Cách Với Công Công





Editor: Đờ
Dương Hạ cúi đầu.

Chiếc cổ thon dài, lông mi đổ bóng, khuôn mặt xinh đẹp trông có vẻ dịu ngoan.
Lòng Quý Nghiêu say đắm, thích không chịu được.
Y nhìn chằm chằm Dương Hạ, nhìn ngón tay run rẩy của hắn, nhìn đôi môi đỏ thắm mím chặt, kìm lòng không được mà nắm cằm hắn, nâng lên, hỏi: “Công công đang đợi cái gì?”
Dương Hạ khuất nhục nhìn Quý Nghiêu, đôi môi mím chặt thành đường chỉ tựa như dây đàn mà Quý Nghiêu chỉ muốn khiến nó phát ra những âm thanh tuyệt vời của sự tan vỡ.
Khi thứ kia đập vào tay Dương Hạ, hắn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm nó – dương v*t của đàn ông, thứ mà cuộc đời này hắn sẽ không lại có.
Dương Hạ hơi choáng váng, hai má ửng hồng.
Bảy tuổi, sau khi bị chém, hắn chưa bao giờ thấy thứ đồ đó của đàn ông, hóa ra là như thế này sao… Tim Dương Hạ đập thình thịch, mờ mịt nghĩ sao lại to đến thế, nhìn còn xấu, quy đầu to lớn chảy ra chất lỏng khao khan khiến người ta sợ hãi không thôi.
Dương Hạ quỳ.

Thứ kia ngang với hai má hắn.

Quý Nghiêu sờ sờ má Dương Hạ, trong ngực như có con dã thú cáu kỉnh, đấu đá lung tung, kêu gào đòi y xé nát Dương Hạ, mạnh mẽ mà cắm dương v*t lên mặt hắn, cắm vào khuôn miệng nhỏ xinh xắn kia.
Quý Nghiêu nôn nóng dùng ngón cái miết lên đôi môi mềm mại của hắn, nặng nề hỏi: “Đẹp không?”
Dương Hạ bừng tỉnh, vẻ mặt bối rối, xấu hổ.
Lòng bàn tay Quý Nghiêu đổ mồ hôi, hỏi: “Công công thấy của người khác chưa?” Y tự đắc mỉm cười: “Hẳn là chưa rồi, công công sợ thế này cơ mà.”
Y đẩy đẩy nơi đó của mình.


Thứ ấy nảy lên trước mặt Dương Hạ.

Quý Nghiêu thấp giọng hỏi: “Công công kiểm tra được không?”
Thứ kia của Quý Nghiêu trông hung dữ, gân xanh nổi lên nhưng chưa trải qua sự đời, màu sắc còn sạch sẽ.

Giọng nói người thiếu niên khàn khàn vang lên bên tai, Dương Hạ thấy mình như chìm sâu vào vũng bùn, không thở nổi, ma xui quỷ khiến mà cầm lấy nơi đó của Quý Nghiêu.
Quý Nghiêu thở dốc, nhìn chằm chằm Dương Hạ, si mê nói: “Tay công công đẹp quá.”
Đúng là thật đẹp, thon thả, trắng trẻo, cổ tay gầy yếu, có thể giết người mà không chớp mắt nhưng cũng sẽ đưa túi sưởi tay cho y khi trời lạnh, mang thức ăn ngon cho y.
Cho dù Dương Hạ có ý đồ riêng.
Quý Nghiêu biết chứ, nhưng trừ Dương Hạ ra có ai tốt với y như vậy đâu.
Dương Hạ nuốt nước bọt theo bản năng.

Hắn không cam lòng bị Quý Nghiêu chi phối như vậy, Dương Hạ nắm bộ phận sinh dục, cảnh cáo y: “… Câm đi, đừng nói nữa.”
Quý Nghiêu híp mắt, rên rỉ, nói: “Công công sờ đi.”
Dương Hạ dời mắt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi và dịch tiết.

Hắn ngốc nghếch nắm lấy thứ đó, chuyển động tay lên xuống.

Cho dù Dương Hạ nghĩ thế nào cũng chẳng thể bỏ qua nó được.

Nó nóng bỏng đến mức muốn thiêu cháy tay hắn, khiến trái tim hẳn run lên, chóp mũi nhỏ một giọt mồ hôi xuống.
Một lát sau, Quý Nghiêu nói: “Công công đáng yêu thật, không biết cả thủ dâm.” Y cười tà, nắm lấy tay Dương Hạ, giọng nói đầy sắc tình: “Lúc nào ta cũng nghĩ đến công công làm, nghĩ tới công công thôi là ta cương đến mức không ngủ được.”
“Mấy thứ sách cấm này vô dụng, nào có đẹp bằng công công.”
Y nói thật chậm, mỗi từ như đi thật sâu vào trong tai Dương Hạ, xuyên thấu lục phủ ngũ tạng.

Dương Hạ đờ ra nghĩ Quý Nghiêu chắc điên rồi, làm sao có người muốn làm lại chuyện này với thái giám.
Hơi thở của hắn ngày càng dồn dập, muốn thoát khỏi bàn tay Quý Nghiêu nhưng lại bị giữ lại, chuyển động lên xuống nhanh hơn.

Chợt, Quý Nghiêu bắn lên đầy tay, đầy mặt Dương Hạ.
Dương Hạ ngây ra, ngửa mặt nhìn Quý Nghiêu, ánh mắt ngây thơ, lại luống cuống, tức giận.

Ngón tay hắn lại dính dịch trắng, ngẩn ngơ nói: “Ngươi, sao ngươi lại tiểu lên người ta?”
Quý Nghiêu nhìn hắn, thở hổn hển.


Y vừa bắn tinh nhưng chỉ cần một câu của người bên dưới đã lại có phản ứng.

Quý Nghiêu xốc Dương Hạ lên, đi mấy bước đẩy xuống giường, hung hắng nhào tới, cắn bờ vai trần trụi của hắn, để lại dấu răng rướm máu đỏ thắm.
Dương Hạ bị đánh úp không kịp đề phòng.

Chuyện đêm nay khiến hắn như trở thành một hoạn quan không rành thế sự, bị cắt thứ của đàn ông đi, hồn nhiên quá mức, nói ra một câu khiến lòng người ngứa ngáy.
“… Đau, đau, Quý Nghiêu!” Dương Hạ sợ hãi kêu lên, dịch người lên phía trước nhung bị Quý Nghiêu nắm eo kéo lại.

Lồng ngực thiếu niên nóng bỏng đè lên lưng hắn.

Quý Nghiêu thở gấp, hồng hộc nói bên tai hắn: “Đau à?”
Má Dương Hạ tỳ vào chắn đệm, tóc ướt mồ hôi, dính lên gương mặt đỏ bừng trông yếu ớt, lại xinh đẹp, hắn nhỏ giọng nói: “Đau, đau lắm.”
Dương Hạ nghẹn ngào: “Điện hạ, ngươi buông tha ta đi.”
“Ngoan nào, ta liếm sẽ không đau nữa nhé, ta liếm cho công công.” Y liếm lên dấu răng trên bả vai hắn nhưu con chó nhỏ, đột nhiên lại ngậm vào cắn thật mạnh, mút ra một vết đỏ thắm, nghe tiếng kêu thê thảm của Dương Hạ, mỉm cười, thân thiết nói: “Công công đỏng đảnh quá, mới thế đã khóc, sợ bị đau mà lại ác với người khác cơ.”
Trong nháy mắt Dương Hạ cho rằng mình là thịt cá đang nằm trên thớt gỗ của Quý Nghiêu, sợ hãi không nói nên lời.
Quý Nghiêu nói: “Công công đừng run, đừng sợ ta, ta hiểu công công nhất mà.”
Y nắn mông Dương Hạ, nhẹ nhàng nói với Dương Hạ: “Công công không cho ta nhìn đằng trước thì cho ta chơi mông công công được không?”
Dương Hạ cắn môi chẳng nói chẳng rằng.

Quý Nghiêu vỗ một phát lên bờ mông mềm mại, mịn màng lại cong, tay kia sờ nơi da thịt mềm mại bên trong đùi.

Dương Hạ vừa đau, vừa thẹn, vừa nhục, nằm trên giường mắng chửi y, đồ điên, đồ súc sinh.
Quý Nghiêu chớp mắt, tức giận: “Công công không thương ta nữa.

Trước kia công công thương ta lắm cơ mà.”

Dương Hạ nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta hận không thể giết ngươi.”
“Nói thật rồi đó ư? Nãy nói ngon nói ngọt, nói dễ nghe lắm mà thật ra là vẫn muốn giết ta.

Đáng tiếc…” Quý Nghiêu ma sát dương v*t to lớn đang cương cứng vào mông Dương Hạ, ghé vào tai hắn cười, nói: “Muộn rồi.”
Thứ kia Dương Hạ vừa mới dùng tay đo đạc xong, trong nhất thời tâm trí ngưng hoạt động.

Hành động cọ khe mông đầy sắc tình như muốn cắm vào luôn.
Dương Hạ sợ hãi vô cùng, run rẩy bám lên cánh tay Quý Nghiêu, nức nở nói: “Đừng, Điện hạ, cầu xin ngươi.”
“Ngươi muốn ta thương ngươi, ta sẽ thương.

Điện hạ, ta thương ngươi được không?”
Quý Nghiêu vuốt ve đầu v* hắn, ngón tay đảo quanh quầng vú như suy tư: “Thật ư?”
Dương Hạ vội gật đầu, nước mắt rơi từng giọt: “Nô tài thương Điện hạ.”
Quý Nghiêu vươn tới hôn lên mắt hắn.

Dương Hạ lại dâng môi lên, đầu lưỡi đỏ mềm mại hấp tấp liếm bờ môi y.

Quý Nghiêu “hừ” một tiếng, cắm thứ thô to, cương cứng kia vào khe đùi hắn, ngậm đầu lưỡi Dương Hạ, cười thật khẽ: “Thật là hết cách với công công.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.