Chẳng Màng

Chương 43: 43: Công Công Chơi Đủ Rồi Thì Đến Lượt Ta





Editor: Đờ
Sơn trang nghỉ hè Hàm Chương ở bên ngoài Yến Đô, cách mười dặm về phía Tây, là thắng địa nghỉ hè của Hoàng thất Nam Yến.

Cuối cùng thì Dương Hạ cũng đồng ý với Quý Nghiêu nhưng trong lòng hắn vẫn còn nghi ngờ.

Quý Nghiêu trước giờ vẫn tàn nhẫn, hung ác, hắn lại vì dăm ba câu của y mà đặt mình vào hiểm cảnh, đúng là Dương Hạ đã làm như vậy, dù rằng hắn có Quý Nghiêu đồng hành cùng.

Có Quý Nghiêu ở đây, Tạ gia đương nhiên phải cố kỵ.

Hắn muốn dùng Quý Nghiêu làm bình phong mà Quý Nghiêu như không hiểu gì, thân thiết, dịu dàng mà nâng những ngón tay thon gầy của Dương Hạ lên hôn, nói quả nhiên là công công lưu luyến ta.

Quý Nghiêu nói, cho dù công công không nói ta cũng ở bên công công mà, ta không nỡ rời công công.

Mặt Dương Hạ không biến sắc.

Chẳng tới hai ngày nữa, tiểu quý nhân kia của Dương Hạ không chịu nổi nắng nóng của Yến Đô.

Quý Hoàn thương cô, hạ chỉ xa giá đi sơn trang Hàm Chương tránh nắng nóng, tất cả giao cho Dương Hạ sắp xếp.

Dương Hạ âm thầm đưa Cẩm y vệ đi Hoàng trang trước, lại cố ý chọn nhiều quân tinh nhuệ trong Ngự lâm quân, sắp xếp trùng trùng điệp điệp thật cẩn thận nhưng lại không làm quá mức khiến người ta sinh nghi.

Ngự mã giám mà Quý Nghiêu nhắc đến từ sau khi Chưởng ấn thái giam bỏ mình thì nó đã thuộc về tay Dương Hạ.

Ngự mã giám có ba nghìn cấm quân không hề tầm thường.

Dương Hạ cố tình đề bạt một người trong Ngự mã giám tên là Ti Triêu, võ nghệ nổi trội, cũng hiểu hành quân bày trận, một thời gian bị mai một bỗng bị Dương Hạ đào ra nên trung thành tận tâm với hắn, hơi có chút ý chí giang hồ.


Đây là lưỡi đao sắc quan trọng trong tay Dương Hạ, không phải trường hợp liên quan đến tính mạng thì Dương Hạ sẽ không tùy tiện tổn hại thanh kiếm của mình.

Đến khi Dương Hạ sắp xếp thỏa đáng, kiểm tra lại xác nhận không có thiếu sót Dương Hạ mới hạ quyết tâm.

Theo như lời Quý Nghiêu, tình hình của hắn với thế gia giờ đã là không chế không ngừng.

Quý Hoàn tai mềm, chỉ một Trịnh lão thái phó cũng có thể khiến hắn ta dao động, chứ đừng nói đến Quý phi và Hoàng tử trong cung.

Hắn sẽ không cho hai nhà Thích, Tiết có cơ hội xoay người.

Hiện tại Tạ gia muốn mượn tay hắn giết người thì đương nhiên hắn cũng có cách quặt ngược lại.

Về phần Quý Nghiêu, Quý Nghiêu...!
Nghĩ đến Quý Nghiêu, trong lòng Dương Hạ không kìm được, chửi thầm thằng ranh con.

Sơn trang nghỉ hè Hàm Chương đã được xây từ lâu, tựa núi mà xây lên, nằm ở nơi non xanh nước biếc, cây hoa sum suê, rộng lớn tú lệ.

Nơi đây gió núi vi vu, thỉnh thoảng lại nghênh đón một trận mưa lất phất, mát mẻ hơn hẳn Hoàng thành.

Ra khỏi thành, Quý Hoàn lại càng chìm đắm trong đó, chẳng mảy may phát hiện sóng ngầm trong triều.

Dương Hạ nhìn Quý Hoàn thật sâu, bất chợt nhớ tới Quý Hoàn đời trước.

Đời trước Quý Hoàn cũng tin hắn thật, bọn họ làm mười năm quân thần, đến phút cuối Quý Hoàn chết bệnh, hắn ta nói, Hạ Chi, Trẫm phải chết rồi.


Dương Hạ đứng cạnh tháp, chẳng nói được một lời.

Quý Hoàn bị bệnh hồi lâu, sắc mặt trắng xanh, hai gò má hóp lại, nhẹ giọng nói: "Trẫm không phải Hoàng đế tốt..." Dường như hắn ta khóc, mà hình như cũng cười, đôi đồng tử mờ mịt bỗng lại sáng lên, nắm lấy tay Dương Hạ, nhìn chằm chằm hắn, nói: "Hạ chi, giúp Trẫm đưa Uyển Uyển và Lâm Nhi ra khỏi cung, bọn họ không thể ở lại trong cung, Hạ Chi, ngươi giúp ta."
Dương Hạ cụp mắt nhìn ngón tay Quý Hoàn.

Hắn ta rất gầy, năm ngón tay như cành gỗ mục, nhưng nắm thật chặt.

Một lúc lâu sau Dương Hạ mới mở miệng: "Bệ hạ, tiểu hoàng tử chính là tân quân."
Quý Hoàn mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Dương Hạ, trong phút chốc, ánh mắt hắn ta trở nên thất vọng, xám xịt.

Hắn ta nói: "Hạ Chi, ngay cả ngươi cũng lừa Trẫm."
Đó là câu nói cuối cùng của Quý Hoàn.

Đời trước, Dương Hạ bại thảm hại, nhưng gần đến giờ lên pháp trường hành hình hắn cũng chẳng hề áy náy, thậm chí sống lại một đời, Dương Hạ làm lại trò cũng cũng lấy được sự tin tưởng của Quý Hoàn.

Không hiểu sao, đến bây giờ Dương Hạ lại thấy có phần hoảng hốt.

Dương Hạ không hối hận, lại càng không áy náy.

Chuyện trên đời vốn là như vậy thôi.

Hắn muốn nở mày nở mặt, hắn muốn quyền thế, làm người trên, phải dẫm lên kẻ khác, từng bước từng bước là đi lên trên, còn về phần giẫm ai, hắn không quan tâm.

Dương Hạ nghĩ như vậy nhưng đêm về lại liên tục mơ về chuyện xưa.


Hắn mơ thấy Quý Hoàn bệnh nặng băng hà, mơ thấy Quý Nghiêu kiếp trước.

Kiếp trước Quý Nghiêu không giống kiếp này.

Dương Hạ đã nhìn thấy y vài lần từ xa, Quý Nghiêu được mọi người xun xoe vây quanh, cẩm y hoa phục nhưng lại gầy yếu kinh người, như một bộ xương trong áo gấm, vẻ mặt ngây ngô lại tái nhợt nhưng đôi mắt trắng đen rõ ràng, rõ là trông nhát gan rụt rè mà lại khiến người khác không thoải mái.

Chuyện xưa quấy nhiễu khiến lòng Dương Hạ có thêm mấy phần phiền não không thoải mái, ban đêm ngủ cũng không ngon giấc.

Vầng trăng soi sáng khiến suối nước loang loáng, lấp lánh.

Gió núi thổi bay nơi nóng khiến người ta bỗng tỉnh táo hơn nhưng chỉ giây lát thôi hắn lại không nhịn được mà cúi đầu hừ một tiếng, mắng: "Mồm toàn răng chó đấy à?"
Quý Nghiêu ngẩng đầu, nhả núm vú đã sưng to lên ra, đỏ rực, toàn là vết răng và nước bọt, quầng vú hằn dấu răng rõ ràng.

Y cười rồi lại mút vào, nói: "Trách vú công công mềm quá."
"Mềm ơi là mềm ấy, chỉ muốn cắn hỏng luôn."
Dương Hạ nói: "Câm mồm!"
Hắn nghĩ, mình bị điên rồi mới nửa đêm làm chuyện hoang đường với Quý Nghiêu ở chỗ bí ẩn của Hoàng trang.

Quý Nghiêu cười khẽ, một tay đè Dương Hạ lên đá kê cạnh dòng suối, tay kia lột quần của hắn, ghé vào người Dương Hạ mà ngửi như phát nghiện, cười hỏi: "Công công tắm qua hửm? Sao mà lại thơm thế này."
Dương Hạ bị đẩy bất ngờ, không kịp đề phòng, tay chống phía sau, chỉ kịp phản bác một câu không phải đã bị Quý Nghiêu ngậm vào nơi khiếm khuyết, bị kích thích đến mức rên lên, hai má đỏ lựng.

Miệng lưỡi người thiếu niên nóng bỏng, mạnh mẽ, linh hoạt, suồng sã mà chọc vào nơi đã chịu đao chém của hắn, còn phát ra tiếng liếm mút chậc chậc khiến người nghe không chịu nổi.

Dương Hạ run lên, ngón chân cong lại, hắn không chịu được nơi đó như trở thành thứ hiếm lạ, như châu như bảo, như mỹ vị mà bị người ta ngậm trong khoang miệng nóng bỏng, Dương Hạ cứ cho là không có khoái cảm gì nhưng hắn vẫn bật ra tiếng rên rỉ, mồ hôi chảy ròng ròng như bị hòa tan trong miệng Quý Nghiêu.

Dương Hạ không nhịn được nắm lấy tóc Quý Nghiêu.

Người thiếu niên tủm tỉm nhìn hắn, ánh nhìn lộ ra vẻ hư hỏng, đôi môi hắn hồng hào sáng bóng, khàn giọng nói: "Chỗ này của công công ngày càng khó quản, vừa liếm đã chảy nước rồi, muốn ta lấy gì cho công công chặn lại không?"
Tim Dương Hạ đập thật nhanh, đuôi mày khóe mắt vốn sắc bén nay đậm sắc tình dục, đẹp đến không tưởng.


Hắn chật vật né tránh ánh mắt của Quý Nghiêu, giơ cẳng chân trắng tuyết đẩy đầu vai y, cố gom khí thế, hỏi: "Học ở đâu ra mấy câu hạ lưu này?"
"Dù thế nào thì Tạ gia cũng là trâm anh thế gia." Dương Hạ trào phúng y: "Dạy ngươi cả mấy cái này à?"
Quý Nghiêu buồn rầu đáp:"Sao mà bọn họ dạy ta mấy cái này được." Y nắm lấy mắt cá chân gầy yếu của hắn, nghịch ngón chân trắng trẻo, xinh đẹp, mà kể cả những đường gân xanh nhô lên cũng đẹp xiết bao.

Quý Nghiêu hôn lên, lẩm bẩm: "Những điều này rõ ràng là công công dụ ta nói, dùng cơ thể xinh đẹp này dụ dỗ ta."
Dương Hạ nhìn Quý Nghiêu từ trên cao xuống, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi thấy đẹp?"
Hắn di bàn chân dọc theo đùi Quý Nghiêu đến nơi dưới háng.

Đũng quần thiếu niên căng phồng, cương cứng.

Trong lòng Dương Hạ tự đắc, lại có phần hưng phấn khó hiểu, chậc một tiếng, từ từ nói: "Điện hạ, ngươi cương rồi."
Một đốm lửa nhỏ bùng lên thành lửa lớn, ánh mắt Quý Nghiêu càng tối lại, nhìn chằm chằm Dương Hạ, tủi thân hỏi Dương Hạ như một đứa trẻ đang ăn vạ: "Vậy làm sao bây giờ?"
Dương Hạ giẫm lên vật cứng của Quý Nghiêu, vật kia thật lớn, Dương Hạ đã thấy nó, sờ nó rồi.

Hắn thích sinh thực khí của Quý Nghiêu, dữ mà nghe lời.

Dương Hạ hỏi y: "Điện hạ thoải mái không?"
Quý Hoàn thở dốc, liếm răng, nắm bàn chân xinh đẹp của Dương Hạ, mềm mại, trắng trẻo vừa thở hổn hển vừa nói: "Sướng, công công dùng sức thêm chút."
Cách quần, gãi không đúng chỗ ngứa nhưng Quý Nghiêu và Dương Hạ đều cảm nhận được khoái cảm khó hiểu.

Dương Hạ nhìn xuống, hàng mi dày rậm, xiêm y nội thị mở rộng, hai má đỏ bừng, vẻ mặt cao quý lạnh lùng nhưng không giấu nổi sự si mê vặn vẹo.

Quý Nghiêu không phải mới tiếp xúc với tình dục, Dương Hạ cứ vậy chẳng có cách nào khiến y bắn được.

Chơi đến mức chân tê dại hắn mới mệt mỏi nhíu mày: "Sao còn chưa bắn?"
Ngực Quý Nghiêu nóng bỏng, khàn giọng đáp: "Công công cũng coi thường ta quá, không đến nơi đến chốn thế này làm sao ta bắn được?"
Dương Hạ nhìn Quý Nghiêu, tỏ vẻ nghi hoặc lại hờn giận.

Mắt Quý Nghiêu lập tức đỏ lên, nhào lên ôm lấy người ta, thở gấp nói: "Công công chơi đủ rồi thì đến lượt ta.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.