Quý Nghiêu là một kẻ điên, Dương Hạ vẫn cảm thấy như vậy, nhưng hắn thì không phải.
Thánh nhân nói, gần mực thì đen, không biết có phải gần gũi kẻ điên như thế này, Dương Hạ càng ở bên Quý Nghiêu càng thấy mình đúng là càng ngày càng điên.
Thằng ranh phía sau càng đâm càng ác, như thể rằng tám trăm năm rồi chưa được “ăn mặn”, cây gậy n0"ng bỏng phía sau từng đâm vào rút ra, đến mức mà lỗ nhỏ nóng lên, vừa đau vừa sướng. Gương đồng gần ngay trước mặt, rút ra một chút rồi đâm vào thật sâu, chân Dương Hạ run lên đứng không vững, tay đành chống lên gương đồng.
Lòng bàn tay ướt mồ hôi, mặt gương thì khô ráo lại bóng loáng, chống lên liền trượt xuống.
Dương Hạ nhíu mày, đôi môi cắn chặt, hai má đỏ bừng, ánh mắt lơ đãng liếc qua mặt gương. Mặt của Quý Nghiêu hiện rõ trong gương, đôi môi mỏng chẳng còn lại vẻ yếu đuối khi xưa nữa.
Giống như mẹ của mình, y sở hữu vẻ ngoài chói lòa như mặt trời buổi bình minh, ánh mắt tối như mực, mồ hôi chảy xuống dọc theo cằm để lộ ra vài phần hung dữ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đột nhiên Quý Nghiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau.
Dương Hạ luống cuống, hậu môn thít lại, ánh mắt cũng đảo quanh. Quý Nghiêu thở hổn hển, ghé sát vào li3m vành tai Dương Hạ: “Công công nhìn lén ta, hửm?”
Dương Hạ trào phúng: “Ngươi làm gì có gì đáng nhìn.”
Quý Nghiêu đâm mạnh vào nơi hắn không chịu nổi, Dương Hạ bị k1ch thích đến mức phải r3n rỉ ra tiếng, ngón tay y xoa xoa bờ môi hắn đang hé mở: “Chỉ mạnh miệng.”
Nói xong lại cười: “Chắc chỉ có cơ thể này của công công là mềm thôi.”
Trong gương, Quý Nghiêu cắm ngón tay vào bên trong miệng Dương Hạ quấy đảo, y kẹp chiếc lưỡi mềm mại vào giữa những đầu ngón tay mà thưởng thức, tán thưởng nói: “Lưỡi công công mềm thế, trơn thế.”
Dương Hạ r3n rỉ mơ hồ, bên dưới bị đâm, bên trên cũng đang ngậm, ngón tay Quý Nghiêu ướt đẫm, lấp lánh ánh nước. Mặt Dương Hạ giờ đầy vẻ d@m đãng, đẹp đến mức khó có vật nào bì nổi.
Quý Nghiêu si mê mãi không thôi, nắm cằm Dương Hạ ép y nhìn bản thân trong gương như kẻ điên, say đắm: “Thật đẹp quá, sao công công lại đẹp như vậy?”
Dương Hạ không phối hợp nhưng bị giã mạnh đến mất sức, tựa vào trên người Quý Nghiêu.
Y sờ xương hàm hắn, sờ xuống chiếc cổ thon, còn bóp núm vu" đang sưng đỏ ve vuốt. Lông mi Dương Hạ run lên, xấu hổ không chịu được, đỏ hồng cả ngực.
Quý Nghiêu khỏe, bóp eo Dương Hạ, tay còn lại lần xuống sờ mò. Hai chân Dương Hạ bị chen cho tách ra, trong mông còn đang chứa thứ kia. Hắn hơi kích động mà “cắn” dương v@t càng chặt, như nịnh nọt, như lấy lòng, nghẹn ngào nói: “…Đừng, đừng có sờ.”
Quý Nghiêu thở d0"c, say mê, mạnh mẽ tách hai chân hắn ra, hỏi: “Sao lại không được sờ, công công nhìn xem, chỗ này của ngươi đáng yêu biết bao nhiêu.”
Kiêng dè, ghét bỏ còn không kịp, làm gì có hoạn quan nào sẽ cúi đầu xem nơi không trọn vẹn của mình. Toàn thân Dương Hạ nóng lên, nhắm chặt mắt không chịu nhìn, vừa nhục nhã vừa xấu hổ, hắn cắn răng gọi hẳn tên tục của Đế vương: “Quý Nghiêu…!”
Âm cuối run rẩy. Tay Quý Nghiêu đã duỗi đến chỗ đó rồi. Đầu ngón tay to, vuốt v3 nửa người dưới của hoạn quan đầy bỉ ổi. Dương Hạ tịnh thân từ sớm, tinh h0àn và dương v@t đều bị cắt sạch, bên dưới cũng không mọc lông, trắng trẻo, mềm mại, có vẻ dị dạng, đáng thương lại yếu ớt, ướt át, vừa ngây thơ lại s@c tình.
Quý Nghiêu cười mỉm, ác ý dùng đầu ngón tay ma sát lỗ tiểu không trọn vẹn. Dương Hạ run bần bật trong lòng y, nức nở nhưng bên dưới lại chảy nư0"c.
Y nói: “Công công chảy nư0"c rồi.”
“Công công mở mắt.” Quý Nghiêu hạ giọng, uy hiếp bên tai Dương Hạ: “Nghe lời nào, còn cãi lại quân lệnh là Trẫm sẽ phạt ngươi.”
Một từ “Trẫm” sắc bén lọt vào tai, nhắc nhở Dương Hạ rằng Quý Nghiêu đã là quân vương nắm quyền sinh quyền sát trong tay.
Dương Hạ run rẩy mở mắt ra, chỉ dám nhìn một cái đã giơ tay lên che, nức nở nói: “Bệ hạ, xin người hãy làm ta đi, đừng ép…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hai người làm một lần trước gương. Hai tay Dương Hạ bị nắm lấy, trong mông chứa t1nh dịch và dương v@t dù bắn rồi mà kích thước vẫn chẳng hề đổi thay. Hắn trơ mắt nhìn mình mất khống chế, nước tiểu tí tách chảy ra khỏi lỗ tiểu đã bị tổn thương, giống như một đứa trẻ đái dầm, dơ bẩn nhưng lại lộ ra vẻ d@m dục vặn vẹo.
Nước mắt Dương Hạ tuôn rơi, ngón chân cuộn lại. Hắn khóc thút thít, nói không nên lời.
Quý Nghiêu nhìn chằm chằm đầy si mê. Ánh mắt y nặng nề lại tham lam, như một con dã thú bị đói đến mức nóng nảy.
Khi hai người trở lại giường, Quý Nghiêu bế Dương Hạ, để hắn đối mặt với mình, n@ng mông hắn đi về phía giường, vừa dỗ dành vừa đâm vào, vô cùng thân thiết. Dương Hạ sợ ngã, cặp đùi thon thả, trắng trẻo quặp chặt vào eo Quý Nghiêu tựa như cây đậu leo phải sinh trưởng nhờ trên thân cây cổ thụ, ngón tay cũng bám chặt lên vai y.
Chỉ vài chục bước ngắn ngủi nhưng khi đến tới giường thì Dương Hạ cũng đã l3n đỉnh một lần, biến nơi tiếp xúc giữa hai người trở nên ướt sũng.
Áo rồng chồng lên áo mãng bào, bị vứt lung tung trên mặt đất, thấp thoáng cả áo lót trắng tinh đã bị xé rách. Cả phòng tràn ngập hương vị tình d*c mãnh liệt.
Dương Hạ ngồi khóa trên người Quý Nghiêu, ngây ngô mà nuốt vào nhả ra dương v@t đang cư0ng cứng. Thứ kia khảm trong mông hắn, đâm sâu vào để mở ra lỗ thịt ướt át, nóng bỏng, đi vào cũng sâu, kh0ái cảm cũng có nhưng dường như vẫn còn thiếu chút gì.
Trò này không chơi được.
Quý Nghiêu khoanh tay nhìn, dù hứng nhưng vẫn thong dong nhìn vị đốc công làm việc trôi chảy, xử sự không ngại đang mồ hôi ròng ròng, nhăn mày nhíu mi, cúi đầu thở d0"c.
Quý Nghiêu xoa b0"p mông Dương Hạ. Hắn gầy nhưng cặp mông lại trắng, mềm, đ@~y đà khiến y không nhịn được mà vỗ một cái, sóng thịt rung lên trong lòng bàn tay.
Dương Hạ hừ khẽ, bất ngờ mà nuốt trọn cả cây khiến hắn cảm thấy như bụng bị đâm thủng. Hắn trợn mắt nhìn Quý Nghiêu. Y cười để lộ đôi răng nanh trông vừa vô tội vừa dại khờ, hỏi: “Muốn ta giúp công công không?”
Dương Hạ không lên tiếng, từ từ tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy được chỗ có thể khiến mình sung sướng. Hắn chống một tay trên hông Quý Nghiêu, chóp mũi đỏ bừng, chảy mồ hôi, ánh mắt mê loạn, eo nhỏ chuyển động đầy sung sướng, lỗ nhỏ tham lam nuốt dương v@t nóng bỏng vào, lẳng lơ đến mê hoặc.
Hơi thở Quý Nghiêu dồn dập, thứ kia thì càng lúc càng lớn. Dương Hạ thở hổn hển, nhìn Quý Nghiêu từ trên cao, thấy được ánh mắt y tràn ngập d*c vọng tr@n trụi và si mê, tâm hồn hắn bất chợt run lên, chỉ cảm thấy sóng tình càng khó nén, càng làm càng sướng.
Nhưng mặc cho eo hắn đã không còn chút sức nào, Quý Nghiêu vẫn chưa bắn r@ được. Đôi mắt Quý Nghiêu đỏ quạch, không nhịn được nữa mà giữ Dương Hạ lại, mở chân hắn ra thật lớn, đâm mạnh vào.
Người thiếu niên sinh lực tràn đầy không biết thỏa mãn. Dương Hạ nghĩ suýt thì bị Quý Nghiêu chơi chết ở trên giường, ướt sũng như được vớt từ thủy lao ra. Lỗ tiểu vốn không trọn vẹn vô cùng mẫn cảm, quá sung sướng cũng chảy nư0"c tiểu chứ không xuất tinh.
Cuối cùng, Dương Hạ đã chảy nhiều nước lắm, cả giường toàn là mùi tanh.
Quý Nghiêu vẫn cắm bên trong hậu môn mà đâm chọc. Lỗ nhỏ bị nong ra đến mức đỏ tấy, sưng lên khiến Dương Hạ chịu không nổi. Kh0ái cảm như trận roi quất lên mỗi tấc da thịt, lỗ tiểu tê dại, chảy ra vài giọt dịch trong suốt.
Dương Hạ mệt mỏi che lại th@n dưới, khóc nghẹn ngào, khàn giọng kêu đau, cầu xin Quý Nghiêu đừng làm nữa.
Quý Nghiêu vuốt v3 má hắn, hỏi: “Chỗ nào đau?”
Dương Hạ nức nở nói: “Phía, phía dưới, không tiểu được nữa, Bệ hạ tha ta đi.”
Quý Nghiêu bật cười, đâm mạnh vào bên trong, nói: “Ta còn cương đây.”
Dương Hạ run rẩy, ánh mắt đỏ bừng, vô cùng đáng thương: “Bệ hạ chơi chân ta giống như trước đây có được không?”
Quý Nghiêu nhìn xuống: “Không đủ.”
“Công công li3m cho ta xuất ra đi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dương Hạ ngẩn ngơ nhìn Quý Nghiêu. Quý Nghiêu từ từ rút dương v@t ra. Thứ đó to lớn, ướt sũng, quy đ@u đầy đặn. Kiếm thịt thẳng tắp đưa đến trước mặt Dương Hạ.
Quý Nghiêu sờ má hắn, nói: “Há mồm.”
Dương Hạ bất động, lần đầu tiên nhìn dương v@t của đàn ông gần như vậy, chóp mũi quẩn quanh mùi tanh nồng, bên trên dính cao quyện cùng dịch mà lỗ nhỏ của hắn chảy ra, xấu xí lại hung hãn.
Quý Nghiêu cực kỳ yêu vẻ ngẩn ngơ, ngốc nghếch của hắn, kiên nhẫn lặp lại câu nói như dỗ trẻ con: “Ngoan, há mồm ra.”
Đầu óc Dương Hạ mơ mơ màng màng, miệng khô lưỡi khô, ánh mắt mờ mịt, lâng lâng. Mãi lúc sau không tự giác mà đáp xuống đất, to thế này… sao mà ngậm được?
Dương Hạ thở d0"c, li3m môi theo bản năng. Dương v@t đỏ đậm trước mặt ướt đẫm, dính dính, trên đỉnh còn nhỏ nước, dường như nó có thể giải khát. Ma xui quỷ khiến thế nào mà Dương Hạ lại cúi xuống li3m. Quý Nghiêu rên lên, thô bạo mà mở miệng Dương Hạ ra: “Đầu tiên nắm lấy, mở miệng ra.”
Miệng Dương Hạ nhỏ, môi cũng mỏng, tướng môi bạc tình nhưng lại mềm mại đa tình, khi ngậm lấy dương v@t của đàn ông có thể khiến người ta điên cuồng.
Quý Nghiêu không nói lời nào, đưa tay vuốt v3 tóc Dương Hạ. Hắn yếu ớt, hậu đậu mà quy đ@u lại thô to nên chậm chạp mãi không thể ngậm hết được. Y véo nhẹ vành tai hắn, nói: “Mau chút.”
Dương Hạ hàm hồ mà lẩm bẩm: “To quá…”
Quý Nghiêu nói: “Công công không muốn cổ họng mình bị ta đâm hỏng thì ngậm cho cẩn thận, đừng có nói.”
Giọng y thật nhẹ nhưng ngữ điệu lại chẳng hề dịu dàng, lộ ra vẻ nguy hiểm và sự kiềm chế.
Dương Hạ như hiểu rồi mà cũng như chưa hiểu. Đôi tay mềm mại cầm lấy thứ kia, ngậm quy đ@u vào, căng đến mức quai hàm tê dại.
Quý Nghiêu dạy hắn từng chút một: “Ngoan quá, đừng dùng răng, lè lưỡi ra li3m.”
Để Dương Hạ học được cũng khó, ngốc quá. Nhưng Quý Nghiêu chỉ nhìn hình ảnh Dương Hạ m*t dương v@t của mình thôi cũng bắn r@ được.
Cảnh như vậy Quý Nghiêu chỉ mới gặp ở trong mộng. Từ khi hiểu chuyện, tất cả mộng tinh của y đều liên quan đến Dương Hạ.
Dương Hạ nghe tiếng Quý Nghiêu thở ồ ồ, dương v@t trong miệng đang bừng bừng lộ ra d*c vọng nguyên thủy, đầu lưỡi hắn lại nếm được vị hơi đắng thì không hiểu sao lại hứng tình lên, tim đập dồn dập, không kìm được mà dùng miệng lưỡi để đo đạc thứ trong lòng bàn tay mình.
Dương Hạ nâng mi liếc nhìn y, đuôi mắt cong lên, lộ ra một chút vẻ si mê chưa kịp cất giấu. Hơi thở Quý Nghiêu lập tức nóng lên, bóp cằm Dương Hạ đâm thêm mấy cái rồi bắn r@. T1nh dịch tung tóe, đầu tiên bắn vào miệng Dương Hạ, trên mặt dính, lông mi cũng vương mấy giọt.
Dương Hạ há miệng, bị đâm mấy cái quá thô lỗ khiến cổ họng hắn đau đớn, muốn tức giận nhưng lại ngẩn ra vì luống cuống.
Quý Nghiêu nhìn chằm chằm Dương Hạ, đưa tay quệt t1nh dịch đưa đến bên miệng hắn, dùng chất giọng khàn khàn mà mê hoặc nói: “Ăn hết.”
Một lúc lâu sau, Dương Hạ nhìn Quý Nghiêu, nuốt t1nh dịch trong miệng vào.