Quý Nghiêu thường chỉ cười cười, nhìn cũng không nóng nảy, cáu gắt gì, nhưng cũng không phải dạng vừa. Y vừa đăng cơ đã mở khoa cử, chọn ra nhân tài thay máu cho triều đình đang tràn đầy tử khí.
Dần dần, những thần tử tự cho là trong sạch trong triều cảm thấy mình dường như đã thấy được hy vọng, nảy sinh mấy phần hy vọng với Quý Nghiêu. Hóp bụng ưỡn ngực, cầm thẻ ngọc, những tiếng công kích Dương Hạ vang dội trong triều đình.
Vây cánh của Dương Hạ cũng không phải là ngồi không. Một đám người nhảy ra trừng mắt chống đối lại, trách cứ đối phương. Ngươi một câu ta một câu, triều đình vốn im ắng, nặng nề bỗng biến thành chiến trường giương thương múa kiếm.
Quý Nghiêu nghe mà bật cười, không nói đúng, cũng chẳng nói sai khiến người ta không thể nhận ra lập trường của y về phe nào.
Tân đế như vậy lại càng khiến cho đảng trong sạch khí thế hơn, triều đình lập tức sống động hơn.
Đảng phái tranh đấu ngày càng mãnh liệt. Người dưới báo cáo trước mặt Dương Hạ đều là người tài, ý ngầm muốn Dương Hạ nói bóng gió về thái độ của Quý Nghiêu.
Hoạn quan trẻ tuổi bình tĩnh, ngón tay gõ gõ lên công văn, nói giọng không mặn không nhạt: “Không cần quan tâm…” Đoạn, lại nói: “Tùy xem chúng gây sức ép thế nào rồi các ngươi tự cân nhắc nên làm gì, làm thế nào là đúng mực.”
Vài triều thần đều đồng tình, không dám nhiều lời.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Không bao lâu sau, khi bọn họ rời đi, Dương Hạ đột nhiên gọi: “Lâm đại nhân.”
Lễ bộ Thị lang đã quá nửa trăm, vừa bị Dương Hạ gọi như vậy thì run bắn, khom người kính cẩn thưa: “Đốc công, không biết đốc công có gì sai bảo?”
Dương Hạ đặt công văn xuống, dựa lưng vào ghế, cười khẽ: “Lâm đại nhân với Thám hoa lang năm nay có giao tình cũng không cạn nhỉ?”
Mặt Lâm Thị lang biến sắc, quỳ sụp xuống, nơm nớp mà gọi: “Đốc công…”
Dương Hạ nhìn hắn ta không nói gì, thấy Lễ bộ Thị Lang mồ hôi ròng ròng mới nói: “Đứng lên đi.”
Lâm Thị lang run run đáp: “Cựu thần… bị ma xui quỷ khiến… nhất thời…”
Dương Hạ ngắt lời hắn ta: “Lâm đại nhân, kỳ thi Xuân năm nay là đại sự đầu tiên mà Bệ hạ thực hiện sau khi đăng cơ. Ta và ngươi thân là thần tử, vốn nên tận tâm phân ưu giúp Bệ hạ.”
Lâm Thị lang lộ vẻ sầu thảm: “Đốc công, cựu thần biết sai, thật sự biết sai rồi…”
Thám hoa lang họ Thẩm. Thẩm gia là dòng họ làm buôn bán giàu có một phương của Nam Yến, không khỏi muốn con cháu làm quan. Người nhà họ Thẩm được thiên vị, mua được đề thi của kỳ thi Xuân năm nay từ Lâm Thị lang. Chuyện này rất bí mật, Lâm Thị lang tham tiền nhưng cẩn thận, không biết lộ ra từ đâu mà Dương Hạ lại biết. Nhớ tới Cẩm y vệ chỗ nào cũng có mặt và thế lực hoạn quan, hắn ta run rẩy từ tận trong lòng.
Dương Hạ nói: “Đã biết sai rồi thì phải làm gì, chắc Lâm đại nhân không cần ta nói nữa.”
Lâm Thị lang ngay lập tức đáp: “… Cựu thần ngày mai sẽ cáo lão.”
Dương Hạ khoát tay, không nói gì thêm. Hắn chẳng quan tâm đến bè lũ xu nịnh nhưng những kẻ này không nên động tới hắn, giở thủ đoạn dưới mí mắt hắn.
Huống chi đây là chuyện Quý Nghiêu giao cho hắn, mà đã là chuyện của hắn thì không cần kẻ khác phải nhúng tay.
Quý Nghiêu.
Quý Nghiêu càng ngày càng ra dáng đế vương.
Y đăng cơ vào đầu thu. Đảo mắt một cái đông qua xuân đến, một mùa lại qua một mùa, chỉ một năm thôi mà khi nhìn người thiếu niên kia ngồi trên đế vị, quan sát quần thần, Dương Hạ sẽ hơi hốt hoảng.
Quý Nghiêu dính hắn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ở trước mặt Dương Hạ, y vẫn còn giống như vị hoàng tử thích ra vẻ thông minh ấy, chẳng có thể diện đế vương, tính cách như trẻ con, đến mức khiến Dương Hạ không nhận ra câu nào của y là thật, câu nào là giả.
Người này có thể ngồi ở ghế rồng, để chân trần, hất tung tấu chương đầy tâm huyết của triều thần. Y không muốn đọc, gối đầu lên đùi Dương Hạ bắt hắn đọc cho mình. Hai người gần gũi tới mức khiến Dương Hạ quên mất rằng kẻ ra lệnh chém đầu mình kiếp trước chính là đế vương trước mặt này, khiến hắn quên mất rằng Quý Nghiêu giết Quý Hoàn bằng thuốc độc không chớp mắt, lừa Tạ gia xoay vòng vòng, nắm âm mưu mà bọn họ đã suy tính nhiều năm trong lòng bàn tay.
Quý Nghiêu nói thích kẹo đậu, lúc nào cũng đem theo mình. Dương Hạ đã thử rồi, ngọt, cũng không biết viên nào có độc, viên nào sẽ lấy mạng hắn.
Bọn họ luôn thử nhau.
Dù sao Quý Nghiêu cũng là đế vương, mà không có bậc đế vương nào cam tâm làm con rối, Dương Hạ hiểu điều này.
Trong lúc ấy bọn họ vẫn duy trì một sự cân bằng vi diệu.
Nhưng Dương Hạ nghĩ rằng, một ngày nào đó sự cân bằng này sẽ bị đánh vỡ.
Ở chốn cung đình này bọn họ làm hết tất cả những chuyện thân mật. Dương Hạ đã ngủ đêm trên long sàng kia không biết bao nhiêu lần. Mới đầu, cho dù mệt đến thế nào hắn vẫn lăn lộn khó ngủ, đến khi được Quý Nghiêu ôm vào lòng mới ngủ tới bình minh. Có khi Dương Hạ nghĩ cũng thấy đúng là không thể tưởng tượng được.
Quý Nghiêu không bủn xỉn lời yêu, đặc biệt là khi thân mật nói lại càng nhiều, bớt đi nỗi sợ sinh tử, Dương Hạ bắt đầu nghiền ngẫm về sự “thích” này, mấy chữ “chân thành” kia khiến lòng hắn bỗng mịt mờ biết bao, cảm thấy như viên kẹo trên lưỡi dao, vừa lạ lùng lại vừa kỳ quái, mà sự kỳ quái ấy lại cứ đâm vào lòng hắn, mờ mịt không rõ tại sao, nói không nên lời, nói không rõ lý do.
Đầu hạ, cung đình tuyển tú cho Quý Nghiêu để làm phong phú hậu cung.
Quý Nghiêu đăng cơ đã hơn một năm mà hậu cung còn trống rỗng.
Khi triều thần góp lời, Quý Nghiêu chỉ chớp mắt, nhìn về phía Dương Hạ đang đứng một bên. Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, lông mi cũng chẳng hề động đậy, cứ như thể là không nghe thấy gì.
Quý Nghiêu nói, việc này tính sau.
Lúc sau, triều thần đã lui xuống cả, y ngồi trên ghế rồng thở dài.
Dương Hạ ngước lên nhìn Quý Nghiêu.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Quý Nghiêu lẩm bẩm: “Công công nghe thấy không, bọn họ muốn ta nạp phi.”
Dương Hạ đáp một cách thờ ơ: “Đây là chuyện tốt mà, Bệ hạ đã đến tuổi, nên làm phong phú hậu cung.”
Quý Nghiêu lại thở dài: “Công công, ngươi lại đây.”
Dương Hạ liếc nhìn Quý Nghiêu, vẫn bước lên hai bước. Quý Nghiêu giơ tay sờ lên nơi tim hắn, nói vẻ chờ mong: “Công công, ngươi hỏi trái tim mình xem nó có đau không, nó có khó chịu không?”
Dương Hạ còn chưa đáp lời Quý Nghiêu đã nhắc nhở: “Công công nghĩ kỹ đi rồi đáp lại sau.”
Dương Hạ nghĩ một lúc, lắc đầu: “Không khó chịu.”
“…” Quý Nghiêu nói: “Công công có thể tưởng tượng rằng ta muốn nạp phi, tối sẽ không ngủ cùng ngươi nữa.”
Dương Hạ đáp: “… Vốn việc thị tẩm là của hậu phi.”
Quý Nghiêu hỏi: “Nếu ta coi trọng tú nữ khác thì sao?”
Dương Hạ nhìn thẳng Quý Nghiêu, không sợ hãi. Đáp án không cần nói cũng biết. Quý Nghiêu nhìn hắn, hỏi: “Trong lòng ngươi không khó chịu chút nào sao?”
Nhưng chỉ giây lát sau lại nói: “Quên đi, ngươi không phải nói nữa.” Quý Nghiêu ngồi trên ghế rồng, thở dài ngao ngán: “Trái tim công công đúng là… sỏi đá cũng ương ngạnh đến như nó là cùng.”