Chẳng Màng

Chương 83: Ngoại truyện 6 - Phần 4: Ghen (4)



“Kẻ khác nào có thể sánh được với tâm can của ta.”

Hai người bên nhau tám năm, đã rất quen thuộc với cơ thể của người kia, huống chi thứ kia cộm lên, chọc hắn. Mắt Dương Hạ nhìn Quý Nghiêu nghịch ngón tay của hắn, giả bộ lơ đễnh mà gãi bàn tay Quý Nghiêu, nói: “Bệ hạ cư0ng rồi.”

Giọng nói ỡm ờ, âm cuối hơi cao lên, tụa như nói chuyện bình thường nhưng lại để lộ sự quyến rũ vô cùng.

Hắn quỳ ngồi xuống, nói: “Lâu lắm rồi ta chưa li3m cho Bệ hạ.”

Ánh mắt Quý Nghiêu lập tức nóng lên, dừng lại trên bờ môi Dương Hạ, bờ môi mỏng nhưng đỏ thắm, ướt át. Dương Hạ này kiêu ngạo nhưng yếu ớt, tuy hắn thích vật kia nhưng lại không thích dùng miệng, chỉ có khi nào Dương Hạ bị làm tới mức mơ mơ màng màng Quý Nghiêu mới dỗ được hắn làm chuyện đó.

Quý Nghiêu khàn giọng hỏi: “Tâm can của ta muốn li3m không?”

Dương Hạ từ chối đáp. Ánh mắt Quý Nghiêu càng nóng bỏng hơn, tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Bất giác hắn chột dạ, nuốt nước bọt theo bản năng, lòng bàn tay ướt mồ hôi, cau mày nói: “Đừng có nhìn ta.”

Quý Nghiêu nghĩ thầm, làm sao mà dời mắt được.

Y chỉ muốn nắm lấy Dương Hạ trong tay, ăn sạch hắn.

Dương Hạ tìm được một đoạn buộc tóc đen, vươn tới, buộc lên che mắt Quý Nghiêu.

Quý Nghiêu ngẩn người ra rồi bật cười, khó khăn lắm Dương Hạ mới muốn chơi, dù thế nào y cũng phải đáp ứng.

Y nắm lấy tay Dương Hạ đưa tới bên miệng, cắn lên, hỏi: “Công công định làm gì đó?”

Ánh mắt nóng bỏng của Quý Nghiêu bị che đi, trái tim Dương Hạ cũng bình ổn trở lại. Vật kia của Quý Nghiêu cư0ng cứng, dựng đứng hiên ngang. Dương Hạ cởi dây quần y ra, nắm lấy thứ kia trong đôi tay trắng trẻo.

Quý Nghiêu thở d0'c. Mắt y bị che đi, tuy không nhìn thấy gì nhưng những giác quan khác lại trở nên nhạy bén hơn. Dường như y có thể cảm nhận được rằng Dương Hạ ngồi quỳ bên cạnh mình, chơi đùa dương v*t đang cư0ng cứng, điều ấy khiến y lại càng cứng lên nữa.

Dương Hạ nhìn xuống cây gậy th*t to lớn, tục tằng kia. Nó thô to, cư0ng cứng, gân xanh nổi lên, quy đ@u cong cong đập thẳng vào mắt hắn mà khi ở trong lòng bàn tay hắn, nó cũng không chịu an phận nằm yên. Dương Hạ nắm chặt lấy nó, bất giác li3m môi, vừa mở miệng nói thì nhận ra giọng mình khàn khàn, đầu óc mơ màng: “Đừng có động đậy.”

Quý Nghiêu không nói gì nhưng hơi thở trở nên dồn dập hơn.

Dương Hạ bỗng cảm thấy khoái chí lắm. Hắn dùng bụng ngón cái ve vuốt Dương Hạ, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá nó. Hắn nói nhỏ: “Sao lại to thế này.”

Quý Nghiêu đã trưởng thành hơn nhiều so với hồi mười bảy mười tám, thứ trong tay hắn cũng đã to lớn, dữ tợn hơn khiến người ta sợ hãi. Quý Nghiêu thở d0'c, giơ tay định chạm vào Dương Hạ nhưng không chạm tới. Y nôn nóng, li3m môi, giọng khàn khàn: “Công công đừng chỉ nhìn.”

Dương Hạ đáp câu gấp cái gì rồi cúi đầu ngậm dương v*t vào trong miệng. Quy đ@u thô to khiến hắn khó khăn lắm mới ngậm hết vào mà li3m.

Kỹ thuật dùng miệng của Dương Hạ qua nhiều năm vẫn không mấy tiến bộ nhưng hắn đã muốn gì thì cũng sẽ cố mà làm cho kì được. Hắn cầm lấy phần thân, chiếc lưỡi mềm mại ướt át từ từ chuyển động, li3m từ quy đ@u đến bìu. Nơi chóp mũi ngập tràn mùi vị đàn ông tanh nồng và cả mùi long diên hương khiến người ta hứng tình đến lạ.

Đang lúc say mê đột nhiên hắn nuốt sâu mấy cái. dương v*t xâm nhập vào yết hầu, cảm giác sung sướng khi được nơi m3m mại bao lấy xông thẳng lên đầu óc Quý Nghiêu.Y thở d0'c, tiếng mu't li3m của Dương Hạ phóng đại bên tai như tiếng chuông đồng đánh thẳng vào trái tim. Bất giác, trong đầu Quý Nghiêu hiện ra dáng vẻ quyến rũ của Dương Hạ lúc trước, càng nghĩ càng thấy khó lòng mà nhịn được, chỉ muốn ngắm nhìn hắn ngay lúc này.

Dương Hạ bị nghẹn đến đau họng, nước mắt chỉ trực trào ra. Hắn nhả dương v*t ướt sũng ra, nói: “Không được tháo.”

Quý Nghiêu lại nhịn, giọng nũng nịu: “Công công đừng giày vò ta nữa.”

“Nghe lời đi.” Dương Hạ nói: “Nếu Bệ hạ ngoan, ta sẽ nuốt hết t1nh dịch của Bệ hạ.”

Hắn nhìn quy đ@u đang run rẩy phun nước trong lòng bàn tay mình, li3m môi, bình tĩnh nói tiếp: “Không sót một giọt nào.”

Đầu óc Quý Nghiêu bị hắn quyến rũ đến mức đau đớn, suýt nữa bắn t1nh vì câu nói ấy. Quý Nghiêu nhắm mắt lại, giơ tay sờ hai má Dương Hạ, đầu ngón tay nóng bỏng, dính dấp đầy tình sắc, nói đầy dung túng, cưng chiều: “Tiếp tục đi.”

Chuyện này bỗng trở thành một cuộc đọ sức. Thứ thô dài với quy đ@u to lớn kia khiến cổ họng hắn đau đớn. Dương Hạ ngậm trong miệng đến mức hai má tê dại, mồ hôi chảy ròng ròng, d*c vọng trào dâng.

Dương Hạ kẹp chặt hai chân. Hắn càng nghe Quý Nghiêu thở d0'c, kh0ái cảm dị dạng lại càng lên cao một cách mãnh liệt, càng nuốt dương v*t y vào sâu hơn như thể sắp chôn cả mặt vào đó. Quý Nghiêu vuốt v3 làn tóc đã mướt mồ hôi của hắn, cúi đầu mà r3n rỉ vài tiếng, cuối cùng không nhịn được lại túm tóc hắn đâm thẳng vào sâu trong miệng.

Quý Nghiêu bắn trong miệng Dương Hạ. Ngừng lại một lát rồi y vội vàng kéo phăng dây buộc tóc ra, chỉ thấy đôi mắt Dương Hạ ửng đỏ, miệng chứa t1nh dịch nhưng chỉ mấy giây sau đã nuốt sạch.

Hắn giơ tay quệt phần còn vương bên ngoài, li3m sạch sẽ rồi nói với Quý Nghiêu: “Nuốt sạch.”

Rồi lại tỏ vẻ ghét bỏ: “Khó nuốt.”

Mắt Quý Nghiêu đỏ lên.

Y bóp eo Dương Hạ, hôn lên miệng hắn. Vị d1ch thể tanh nồng quay vòng trong miệng hai người. Quý Nghiêu thở gấp, lại oán hận mà b0'p mông Dương Hạ nói: “Công công cố ý quyến rũ ta đúng không, hửm?”

Dương Hạ đáp lại nụ hôn nóng bỏng, lại đầy si mê của của y. Hai người lăn vài vòng trên giường như hai con d@m xà đang gia0 cấu. Dương Hạ không cam lòng, mặt đỏ ửng, nhấc mông cưỡi lên người Quý Nghiêu, vội vàng bôi cả nửa hộp cao vào nơi bên dưới khiến nó ướt nhẹp. Hắn cầm lấy ngón tay Quý Nghiêu, nói: “Đừng có lộn xộn.”

Quý Nghiêu bị hắn quyến rũ đến mức cháy bừng bừng, vừa yêu vừa thúc giục, trong mắt tràn ngập màu s@c tình d*c khiến người ta có thể đỏ mặt tía tai. Y lồng tay vào tay Dương Hạ, nói: “Chưa chơi đủ hay sao?”

“Thì Bệ hạ… Bệ hạ có cho ta chơi không?” Dương Hạ nhìn y, rút tay ra nắm lấy dương v*t đã cư0ng cứng trở lại, để vào cửa sau cọ xát. Cao thơm chảy ra như nước, làm dương v*t ướt nhẹp. Quý Nghiêu nhìn thoáng qua đã dời mắt, người cứng đờ, ánh mắt hung hãn, kìm nén lại cơ thể đang tràn trề năng lượng, như dã thú đang lộ ra nanh nhọn vuốt sắc nhưng lại cố tình ẩn nấp đi. Dương Hạ nhìn Quý Nghiêu, hắn hoảng hốt nhưng lại cũng cảm thấy có một chút kh0ái cảm như đang cưỡi trên lưng hổ, tim đập dồn dập, h@u môn ướt át vô cùng.

Quý Nghiêu thở dài, vỗ lên bờ môn9 trắng như tuyết kia một cái, sóng thịt rung lên, hoạt sắc sinh hương:  “Cho chứ, công công muốn, làm sao mà không cho được.”

Y nói: “Chỉ mong bảo bối, nhanh chóng lên thôi.”

Chuyện giường chiếu của bọn họ luôn luôn do Quý Nghiêu chủ đạo, bất chợt Dương Hạ lên nắm quyền lại đem đến kh0ái cảm kiểu khác.

Thứ thô dài kia ngày thường khiến người ta sợ hãi nay cũng rất nghe lời, từ từ mở cửa sau ra, đâm vào sâu trong. Dương Hạ muốn thế nào cũng được, cực kỳ thỏa mãn vì d*c vọng nắm quyền.

Hắn chống tay trên eo Quý Nghiêu, lòng bàn tay vuốt v3, cảm nhận tấc cơ bụng như si mê. Quý Nghiêu nhẫn nhịn, thỉnh thoảng lắm mới đâm lên một phát khiến Dương Hạ rên thành tiếng, ánh mắt mê li, như chạm vào là có thể chảy nư0'c.

Quý Nghiêu cười khẽ, cũng không làm khó dễ hắn. Y ngậm lấy đôi vu' non nớt, nắm eo Dương Hạ, đâm từ dưới lên vừa sâu vừa mạnh, giã liên tục khiến người ta sung sư0'ng không thôi.

Sau khi hai người đều đã xuất t1nh, trên giường vừa bẩn vừa bừa. Quý Nghiêu đè lên lưng Dương Hạ mà đâm. Y nghĩ tới thái độ hôm nay và sự chủ động của Dương Hạ, không nhịn được mà đặt tay lên ngực Dương Hạ. Bên trong nơi đó đập thật nhanh, thật gấp gáp, gương mặt kia cũng thật ngoan ngoãn quá, vẻ lạnh lùng khóe mắt đuôi mày đã tan chảy, trở nên dịu dàng, đáng yêu, xinh đẹp, có thể khiến cho những người sợ Dương Hạ như lang, như hổ nhìn là kinh hãi đến rụng cả tròng mắt.

Mà kẻ nào có thể nhìn được, của y, tất cả là của y.

Quý Nghiêu cắn lên tai hắn, ngon tay vuốt v3 bờ ngực phẳng rồi lại chà xát như muốn moi trái tim dơ bẩn bên trong ra hỏi xem liệu hắn có thích y không?

Y ghé lại tai Dương Hạ hỏi, thì thầm, lại có một chút vẻ dỗ dành. Cặp mi đã ướt của Dương Hạ run rẩy, ánh nhìn hướng về phía trước. Quý Nghiêu nắm căm Dương Hạ bắt hắn nhìn chính mình, hỏi lại: “Có thích ta không?”

Dương Hạ há miệng, không đáp.

Quý Nghiêu lại cọ vào nơi khiến hắn không chịu nổi, hỏi lại: “Có thích ta không đây?”

“Không nỡ để ta thích người khác?”

Nghe đến đoạn “thích người khác” ánh mắt Dương Hạ dừng lại trên mặt Quý Nghiêu. Đột nhiên, hắn ôm lấy cổ y, dán lên môi chặn môi, đầu lưỡi quấn quýt như bắt Quý Nghiêu phải nuốt cái câu hắn không thích kia lại.

Ánh mắt Quý Nghiêu dịu dàng, nuông chiều. Y ngậm lấy lưỡi hắn, cười đáp: “Không nói thì thôi, ngươi cũng chẳng giấu được.”

Y nói tiếp: “Ta sẽ không thích người khác, chỉ thích ngươi, chỉ yêu ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.