Vài năm sau, khi Dương Hạ ngồi vững ở vị trí dưới một người trên vạn người, tính tình của hắn càng lúc càng ngang ngược, gắt ngủ cũng kinh người. Mùa đông rét mướt còn không thèm cả lên triều, nằm ở long sàng ngủ đến đẫy giấc mới từ từ tỉnh dậy.
Mấy năm đầu tiên thì không như vậy, đời trước cũng không thế, hắn hưởng thụ khoái ý khi nắm giữ quyền thế, nhìn dáng vẻ quần thần cúi đầu trên triều khiến tâm tình của hắn sung sướng lắm.
Hiện giờ đã khác xưa.
Trong cũng không ai dám làm phiền Dương Hạ ngủ, trong phòng dựng bình phong còn treo cả rèm, kín đáo như kim ốc tàng kiều, tầng tầng lớp lớp lại có vẻ thú vị khác.
Quý Nghiêu rất thích.
Tuyết rơi dày, khi Quý Nghiêu hạ triều, trở về Dương Hạ vẫn chưa dậy. Y cởi triều phục nặng nề ra, lên giường nằm, ôm lấy cơ thể ấm áp nào đó.
Thân thể trong lòng vẫn gầy như thế, khung xương mảnh mai, lại được nuôi dưỡng, cưng chiều, làn da mịn màng, trắng trẻo, eo ra eo, chân ra chân, lúc vuốt v3 thấy mười phần nhục d*c. Nói chung do Dương Hạ không tập võ nên bụng phẳng lì, khác với Quý Nghiêu sau khi lên làm Hoàng đế cũng luyện chút quyền cước, lồng n9ực rắn chắc, cơ bụng rõ ràng, cường tráng hơn nhiều.
Quý Nghiêu ôm Dương Hạ vào lòng, cằm gác lên vai hắn, cọ cọ bên tai, chân cũng kề chân, khoanh lại, thoải mái đến mức thở dài một tiếng, lại không kìm lòng được mà trêu hắn, rầm rì nói, công công càng ngày càng lười, chẳng thèm lên triều với Trẫm.
Dương Hạ đạp đạp chân, mơ mơ màng màng, nhắm mắt lại, không để ý y.
Quý Nghiêu đã là người gần ba mươi, dưới cằm cũng lún phún râu, lại cố ý cọ vào gáy Dương Hạ. Dương Hạ là thái giám, đã hơn ba mươi rồi cằm vẫn láng mịn, không già đi, năm tháng như đã dừng lại trên người hắn.
Đàn ông Nam Yên không cạo râu, Dương Hạ phải tự tay cạo cho y.
Đến lúc Dương Hạ thấy ngứa, mắt Dương Hạ nhíu lại, mất kiên nhẫn đẩy đẩy Quý Nghiêu. Đẩy mấy cái, Quý Nghiêu cầm lấy tay Dương Hạ, cắn lên phần gáy đã bị cọ đỏ lên. Dương Hạ rên khẽ, hờn giận mà kêu Quý Nghiêu.
Quý Nghiêu cười mập mờ, buông miệng, lưu luyến mà li3m một cái mới lười biếng mà đáp lời, âm cuối kéo dài, chất giọng trầm thấp của người đàn ông trưởng thành.
Dương Hạ từ từ ngồi dậy, mở mắt, mặt ngẩn ngơ nhìn Quý Nghiêu.
Quý Nghiêu cười khẽ, nói, công công không biết chứ hôm nay những người bên dưới đó đều chờ ngươi, với cả, để Trẫm một mình ngồi nghe họ thao thao bất tuyệt, Trẫm nghe mà buồn ngủ luôn.
Dương Hạ phản ứng lại hơi chậm chạp, từ từ mới đáp một tiếng, như thể những lời ấy không gợi được một tí hứng thú nào của hắn.
Quý Nghiêu nhổm dậy, chưa kịp ngồi vững đã bị Dương Hạ đạp cho một phát. Y không kịp đề phòng, lại còn ngồi ở mép giường nên ngã lăn xuống.
Quý Nghiêu ngẩn người, ngồi dưới đất, nhìn Dương Hạ mắt nhập nhèm, vẻ mặt mất hứng, tức đến mức phì cười.
Dương Hạ nói, đừng có làm phiền ta.
Quý Nghiêu nắm lấy cổ chân lộ ra khỏi chăn, kéo Dương Hạ ra, giơ tay ôm vào lòng, đè lại lên giường, cười khẽ, hôn lên môi hắn, nói, đốc công to gan thật, dám đá cả Trẫm, hửm?
Lông mi Dương Hạ giật giật, ngước lên nhìn Quý Nghiêu, mãi mới phản ứng lại hành động vừa rồi của mình, vẻ mặt bình tĩnh nói, bh là tên không phẩm hạnh sao?
Chậc, đây là trách y quấy nhiễu giấc mộng của hắn đây mà.
Quý Nghiêu cười, nâng cằm Dương Hạ, ngón cái ve vuốt chiếc cằm bóng loáng, tỏ vẻ khờ khạo nói, phải đó, sao công công đá ta?