Ngày Hoàng thành bị phá trời đang vào tiết thu phân. Đã nửa năm rồi không có mưa nhưng một cơn gió chợt đến cũng khiến thời tiết lạnh lẽo.
Đêm về càng lạnh.
Gần đây chứng đau đầu của Quý Nghiêu lại phát tác thường xuyên hơn khiến y nhiều lần mất ngủ, đêm ngày điên đảo, tính tình càng hung ác vô thường hơn.
Khi y tỉnh lại, mặt trời đã ngả về Tây, tà dương như màu máu, ngang ngược bao phủ toàn bộ Hoàng cung nguy nga.
Bên ngoài huyên náo, nơi nơi vang lên tiếng kêu sợ hãi. Phản quân đã vào thành, đi thẳng tới Hoàng cung.
Toàn bộ cung cấm kẻ trốn người chạy, Ngự lâm quân cũng chẳng thể duy trì được sự nghiêm trang trong dĩ vãng.
Quý Nghiêu cảm thấy giấc ngủ này của mình dài quá. Một giấc ngủ hiếm có, không mộng mị, ngủ thẳng đến khi tỉnh, rất thoải mái. Y nghe thấy động tĩnh bên ngoài cũng không tức giận, chỉ thư thái ngồi trên giường, nghĩ, phản quân đánh tới rồi.
Phản quân tấn công vào Hoàng cung.
Nam Yên vong – Y thành quân chủ mất nước.
Quý Nghiêu nghĩ lan man. Trong điện vang lên tiếng bước chân dồn dập. Thống soái Ngự lâm quân Hà Tiễu nói nhỏ: “Bệ hạ, không ngăn được, Tiêu Chỉ huy sứ của Cẩm y vệ đã hy sinh. Thừa dịp chúng chưa đánh tới, người đi trước đi.”
Quý Nghiêu chống một chân lên trên ghế nhỏ cạnh giường, bàn chân trần lạnh băng, y hỏi: “Hả? Đi đâu?”
Hà Tiễu đáp lời: “Thần hộ tống người ra khỏi cung trước…”
Hà Tiễu vội nói: “Bệ hạ giữ rừng còn xanh thì sợ gì không củi đốt.”
Quý Nghiêu mỉm cười, đi thẳng chân trần ra ngoài, nói: “Chúng đi cả rồi, Hà Tiễu, sao ngươi còn ở lại?”
Hà Tiễu giật mình nhìn Quý Nghiêu, cúi đầu, thấp giọng: “Người là Hoàng thượng, đương nhiên thần nguyện trung thành.”
Quý Nghiêu cười khẩy: “Nguyện trung thành? Hà Tiễu, các ngươi thật sự nguyện trung thành vì Trẫm sao? Các ngươi không đi, thậm chí không tiếc hy sinh bản thân chẳng qua chỉ muốn được cái danh trung nghĩa lưu trong sử sách thôi.”
Mặt Hà Tiễu biến sắc, im lặng.
Quý Nghiêu khoát tay, nói tiếp: “Trẫm không phải Hoàng đế tốt, có hy sinh ngươi cũng không được cái thanh danh nào đâu.”
Quý Nghiêu đi lướt qua người trước mặt thẳng ra ngoài, cửa cũng không đóng. Đèn trong cung tứ tán, nơi nơi đều là thị vệ cung nhân đang bỏ trốn, thậm chí là đánh nhau, một đao đâm ra, châu báu nữ trang dính máu rơi xuống.
Quý Nghiêu thờ ơ mà nhìn. Có lẽ do hình ảnh mà y xây dựng ảnh hưởng, ở cửa lại có vài cấm quân nên chẳng có ai dám tiến lên nữa.
Trong không khí tràn ngập mùi khói thuốc và máu me. Quý Nghiêu dựa vào cửa điện, từ từ nói: “Trời lạnh thật.”
Y nói với Hà Tiễu: “Làm cho Trẫm chuyện này, làm xong thì chết cũng được, trốn cũng được, tùy ngươi.”
Hà Tiễu im lặng một lát, chậm chạp giơ tay hành lễ.
Từ nhỏ Quý Nghiêu đã cảm thấy lầu các trong cung xây thật cao, cao đến mức y kiễng chân cũng chẳng thấy tương lai, chẳng thấy ngày rộng tháng dài. Về sau, y lại cảm thấy nhiều quá, cung nọ điện kia, y trèo lên tường cũng không thấy phụ hoàng ở nơi nào.
Mẫu phi của y luôn ăn mặc chỉn chu, nói rằng phụ hoàng y sẽ với thăm, sẽ đón họ ra khỏi lãnh cung.
Bà còn nói: “Chỉ cần A Nghiêu biết ganh đua, con nối dòng của phụ hoàng con thưa thớt, nếu con ưu tú nhất, không chừng tương lai phụ hoàng còn có thể lập con làm Thái tử.”
Mẫu phi luôn mơ mộng.
Mới ban đầu Quý Nghiêu cũng tin, về sau y đột nhiên tỉnh ngộ, mẫu phi của y là một kẻ điên mà lời nói của kẻ điên sao có thể đáng tin được.
Quý Nghiêu ngẩng đầu lên nhìn tẩm điện của mình. Trong điện đã bị phóng hỏa, khói đen mù mịt.
Thời tiết hanh khô, lại cố ý phóng hỏa, đổ dầu đổ rượu vào, chỉ một mồi lửa thôi cũng khiến thế lửa lan tràn, nuốt trọn cả một cung điện to lớn.
Xung quanh vang lên tiếng kêu sợ hãi. Tẩm điện của đế vương bốc cháy không phải chuyện nhỏ, thế nhưng, đứng trước sinh tử, tôn ti trật tự bỗng trở nên nhỏ bé không đáng kể. Bọn họ kinh hoàng nhìn mấy lần rồi cũng nhanh chân mà chạy.
Quý Nghiêu cầm chiết hỏa tử trong tay, thổi khẽ một cái. Ánh lửa đỏ tươi như ẩn như hiện, tiện tay ném một cái, đốm lửa lan ra, chỉ chốc lát, những cung điện xung quanh cũng bốc cháy.
Thế lửa hừng hực sáng bừng cả một góc trời. Ánh lửa biến ảo hắt lên gương mặt tái nhợt của Quý Nghiêu, ánh mắt tối thăm thẳm của y bỗng lóe lên hưng phấn.
Trong cung loạn lạc hoàn toàn.
Ngự lâm quân Hà Tiễu bỏ mình. Phòng tuyến cuối cùng tan tác, phản quân đã chuẩn bị xông vào Hoàng cung.
Quý Nghiêu nghe tiếng hò hét từ phía xa, chỉ là mấy lời như “tru diệt bạo quân”, chỉ là lời lẽ tầm thường thôi nhưng vô cùng mới lạ. Quý Nghiêu bước chậm vào sân vắng, ung dung tự tại. Y tiện tay đốt mấy tòa cung điện, lửa lớn dường như muốn nuốt trọn cả thế giới.
Quý Nghiêu cười cười: “Tên không tồi, mới vào cung à?”
Ở lâu trong cung ai cũng sợ y như hổ như sói, lúc nào cũng nơm nớp trước mặt y, sẽ chẳng ngây ngô như thế này.
Tiểu thái giám đáp: “Hai tháng trước nô tài mới vào cung.”
Quý Nghiêu hỏi: “Sao phải vào cung?”
Tiểu thái giám thành thật đáp, rằng không sống nổi nữa. Năm nay hạn hán, trong nhà không có thu hoạch, lại đánh giặc, cha mẹ không nuôi được nhiều người.
Quý Nghiêu nghĩ nghĩ: “Người phía Bắc à?”
Tấu chương như núi, triều thần lo lắng, cái này thưa hạn hán, cái kia tâu phản quân, tôi một câu ông một lời, cãi nhau ầm ầm, Quý Nghiêu nghe mà đau cả đầu, trả tất cả tấu chương về không trả lời.
Tiểu thái giám ngại ngùng cười: “Bệ hạ anh minh.”
Anh minh? Môi Quý Nghiêu giật giật, không đáp.
Dân chúng nghiến răng nghiến lợi chửi y là hôn quân, bạo quân, ở trong cung cấm này không ai không sợ Quý Nghiêu. Đặng Liên Sinh mới đầu vẫn còn nghĩ Quý Nghiêu có phải hung tợn như ác quỷ giống lời bọn họ vẫn thường nói không. Sau khi vào cung, nhìn từ phía xa mới phát hiện chỉ là một thanh niên gầy gò, u ám.
Hiện giờ gặp mặt nhận ra Quý Nghiêu dễ ở chung hơn trong lời đồn.
Tiểu thái giám nghe tiếng sát phạt ở phía xa mới hỏi nhỏ: “Bệ hạ, người không đi sao?”
Quý Nghiêu hỏi lại: “Vì sao Trẫm phải đi?”
Tiểu thái giám ngẩn người, không biết trả lời thế nào, ngập ngừng nói: “Phản quân, phản quân sắp giết tới đây, bọn chúng muốn…”
Quý Nghiêu làm ngơ.
Y hỏi: “Đặng Liên Sinh, sao ngươi không trốn đi, lấy vài món đồ đáng giá mà chạy khỏi cung, có thể bắt đầu lại từ đầu.”
Tiểu thái giám cầm lồng đèn, vẻ mặt hoang mang, một lát sau mới nói khẽ: “Nô tài là hoạn quan, cha nói, vào cung rồi đừng về, trong nhà coi như không còn ta.”
Quý Nghiêu liếc mắt nhìn cậu ta.
Tiểu thái giám lại nói: “Bệ hạ, người chạy đi thôi, lỡ như phản quân tới đây…”
Quý Nghiêu thản nhiên nói: “Trẫm là đế vương, đế vương thì không trốn.”
Y nói tiếp: “Nếu sớm hơn, quan to lộc hậu, cái gì Trẫm cũng sẽ cho ngươi, giờ thì không được nữa rồi.”
Y nói thật bình thản nhưng chẳng hiểu sao Đặng Liên Sinh cảm thấy buồn.
Tiểu thái giám hỏi: “Bệ hạ, người định đi đâu?”
Cậu ngẩng đầu nhìn quanh, nói thầm: “Hiện giờ trong cung không ổn, đang náo loạn. Không biết là ai phóng hỏa mà dọa mọi người hết cả. Bệ hạ, đêm rồi người định đi đâu, nô tài soi đường cho người.”
Ánh mắt của Quý Nghiêu dừng trên gương mặt trẻ trung thanh tú của tiểu thái giám, thầm nghĩ, suối vàng, địa ngục, ngươi soi được không, đúng là liều lĩnh.
Quý Nghiêu nói: “Không cần.”
Ngữ điệu biếng nhác như chuẩn bị đi ngắm trăng ngắm hoa, y chắp tay lại: “Ngươi đi đi.”
Cậu lui lại mấy bước, xoay người rời đi. Vừa đi được mấy bước, bất giác quay đầu lại chỉ thấy một bóng dáng cao lớn, cô đơn, áo dài bay trong gió có vẻ thật lẻ loi.
Chỉ giây lát sau, Quý Nghiêu cũng từ từ bước vào biển lửa.
Tiểu thái giám mở to hai mắt, suýt nữa thì kêu thất thanh, lại nhớ tới lời Quý Nghiêu nói rằng y là đế vương, đế vương sẽ không trốn.
Trong lòng tiểu thái giám run rẩy, cậu dừng bước, cầm lồng đèn tới. Ngọn đèn yếu ớt tựa như ánh sáng của đom đóm soi chiếu tử lộ cho đế vương.