Chẳng Màng

Chương 98: Trung Thu: Dương Hạ bị thu nhỏ



Quý Nghiêu tỉnh lại không thấy Dương Hạ đâu.

Y hoảng sợ, ngồi bật dậy mới phát hiện Dương Hạ đang nằm trên gối.

Hắn nằm yên trên gối, bé xíu. Quý Nghiêu ngẩn người, vươn ngón tay ra so. Tốt, Dương Hạ chỉ to bằng bàn tay y.

Quý Nghiêu còn tưởng mình đang mơ.

Y nhìn quanh, vẫn đang ở tẩm cung của mình. Quý Nghiêu giơ tay chọc hai má Dương Hạ. Đôi má lõm xuống, Dương Hạ cau mày. Đang buồn ngủ, hắn rất dễ cáu, cụt hứng lẩm bẩm gọi tên Quý Nghiêu.

Quý Nghiêu đáp lời theo bản năng mới nhận ra đây không phải mơ.

Dương Hạ bị nhỏ đi thật.

Quý Nghiêu nhìn chằm chằm Dương Hạ đang mơ mơ màng màng, hai má cọ gối, trở mình như sắp tỉnh, cánh tay cẳng chân trắng trẻo mịn màng đáng yêu chết đi được.

Quý Nghiêu yêu chết mất.

Trên mặt y hiện ra nét hưng phấn và nụ cười kỳ dị, bất giác chọc chọc mông, chọc eo hắn, chỗ nào trên người Dương Hạ cũng bị ngón tay y chọc tới.

Bị trêu như thế hắn làm sao mà ngủ được nữa, ngồi thẳng dậy, nhắm mắt mà mắng: “Quý Nghiêu, ngươi có để ta yên không?!”

Chợt hắn nghe thấy tiếng Quý Nghiêu cười. Mở mắt ra, Dương Hạ thấy một bức tường sừng sững trước mặt mình, bức tường thịt thật cao lớn, trắng trẻo, cường tráng. Đầu óc hắn mơ màng, ngẩng đầu lên thì vừa lúc chạm mắt với Quý Nghiêu.

Bốn mắt nhìn nhau.

“Công công, đốc công, đâu rồi nào?” Quý Nghiêu cúi người, đế bào cũng không cởi, ngồi thẳng lên giường, nhìn đống chăn nhỏ kia mà cười.

Đột nhiên thu nhỏ lại khiến Dương Hạ vừa sợ vừa hoảng, thấy mình dường đang trong cơn. Hắn sợ không trở về được chỉ biết giấu mình đi.

Quý Nghiêu nói: “Đừng trốn, để ta xem nào.”

Dương Hạ cả giận: “Cút đi!”

Quý Nghiêu cười: “Bé ngoan, ngươi không ra thật sao?” Giọng nói y có vẻ uy hiếp. Dương Hạ đáp lại: “Không ra!”

Quý Nghiêu chậm chạp “Ờ” một tiếng, sau đó vén chăn lên chui vào, cười: “Để tìm xem Kiều Kiều nhà ta trốn chỗ nào rồi?”

Chăn phập phồng, chẳng bao lâu sau bên trong vang lên tiếng chửi của Dương Hạ và giọng Quý Nghiêu: “Sao lại còn vùi mặt xuống, co cả chân lại thế này.” Y mỉm cười: “Đáng yêu quá, để Trẫm sờ xem nào.”

Dương Hạ vừa xấu hổ vừa giận: “Quý Nghiêu… Ngươi im đi!”

Đến khi lật chăn ra Dương Hạ đã nằm trong lòng bàn tay Quý Nghiêu, sắc mặt hai người đều ửng hồng, tóc rối bù. Quý Nghiêu nằm trên giường nhìn Dương Hạ, bế đến bên môi, thơm một cái, nói: “Bảo bối ơi.”

Dương Hạ cũng bị trêu mệt, cam chịu mặc kệ Quý Nghiêu, trong miệng vẫn càm ràm: “Biến thái, súc sinh.”

Quý Nghiêu cười: “Kiều Kiều, hôm nay là Trung thu đấy.”

Dương Hạ không muốn quan tâm đến y.

Quý Nghiêu hưng phấn hỏi Dương Hạ: “Ăn bánh Trung thu không?”

Dương Hạ nghĩ thầm, hắn đang thế này, cái bánh Trung thu còn không cầm nổi, ăn cái gì mà ăn: “Không ăn!”

Quý Nghiêu lại nói: “Trung thu mà, làm sao không ăn bánh Trung thu được.”

Dứt lời, sai luôn cung nhân đem bánh vào.

Bánh Trung thu làm rất tinh xảo, có loại bánh nhân đậu, nhân hạt thông, nhân óc chó, nhân hoa quả. Dương Hạ bị Quý Nghiêu đặt ở bên cạnh, trợn mắt nhìn mấy cái bánh Trung thu.

Dương Hạ quay sang nhìn Quý Nghiêu. Hắn biết người này chẳng phải có ý tốt gì. Tay nhỏ chân nhỏ vào tư thế định bỏ chạy nhưng chưa được mấy bước đã bị Quý Nghiêu đè xuống, chọc chọc vào khóe miệng: “Chạy cái gì, Trẫm đút cho ngươi ăn.”

Quả nhiên là đút thật. Y cắt lấy một miếng nhỏ xíu chỉ bằng đầu ngón tay đút vào miệng hắn. Dương Hạ mím chặt môi không chịu.

Quý Nghiêu nói: “Kiều Kiều ngoan, ăn một miếng nào.”

Một lúc lâu sau Dương Hạ mới há mồm cắn một miếng nhỏ. Quý Nghiêu nhìn Dương Hạ bé nhỏ ăn đến là vui vẻ chỉ hận không thể nhét hết cả bánh Trung thu vào.

Quý Nghiêu sờ bụng hắn, không nhịn được lại liếm một một cái: “Muốn cắn một miếng thật.”

Dương Hạ ôm lấy đầu ngón tay y, định đẩy ra, lẩm bẩm: “Quý Nghiêu, ngươi đừng có mà quá đáng.”

Quý Nghiêu mỉm cười, nói: “Công công cứ nhỏ thế này cũng tốt.”

Y đăm chiêu nói: “Hay là Trẫm lấy cái túi thơm cất công công vào đó, mang theo bên mình được không?”

Dương Hạ cả giận nói: “Không được.”

Hắn cắn ngón tay Quý Nghiêu, luống cuống mà dùng cả tay cả chân đấm y, đá y: “Mau tìm thuật sĩ nghĩ cách cho ta đi!”

Quý Nghiêu vội vàng trấn an hắn: “Tìm, tìm chứ.” Trong lòng y vừa hưng phấn vừa buồn khó hiểu, một lát sau lại nghĩ, thôi vẫn phải biến về, cứ thế này công công nhà y chẳng ra khỏi đến cửa tẩm cung mất.

***

Lan tỏa sự đáng iu đến cả nhà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.