Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh

Chương 24



“Nhưng mẹ, người sống với anh ấy là con, không phải mẹ!”

“Vô Yên –” Bà Tang tức giận,“ Con làm sao có thể nói chuyện với người lớn như vậy!”

Sau trận cãi nhau kịch liệt, hai người đều mệt mỏi, nhất thời trầm mặc xuống.

Lúc này, điện thoại Tang Vô Yên lại rung. Điện thoại chỉnh chế độ rung mà còn đặt trong ba lô nên phát ra âm thanh ô ô.

Cô bất lực đối mặt Tô Niệm Khâm, bất lực đối mặt tình yêu của họ.

Đêm đó, bà Tang không có nói thêm câu nào nữa.

Trình Nhân giống như dự cảm được, không có trở về.

Vì thế Tang Vô Yên đem giường cho mẹ, mình ngủ trong phòng Trình Nhân.

Đêm khuya, cô đi toilet, nghe thấy tiếng mẹ xoay qua xoay lại trong phòng.

“Mẹ còn chưa ngủ sao?” Cô mở cửa nhỏ giọng hỏi.

Bà Tang quay mặt vào vách tường không để ý cô.

Tang Vô Yên lên giường, nói: “Mẹ, con lớn rồi, có thể cho con tự tìm hạnh phúc của mình không? Nếu như mẹ nói sẽ suy sụp con cũng sẽ kiên cường đứng lên. Cho dù có chuyện gì, con vẫn còn người mẹ luôn yêu thương con mà.” Khi nói chuyện cô nhẹ nhàng từ sau ôm mẹ.

Bà Tang nhắm mắt rơi lệ.

Ngày hôm sau, sáng sớm trước khi rời đi, bà Tang nói: “Vô Yên, mẹ không bao giờ quản con nữa, tùy con muốn thế nào thì làm thế đó. Mẹ có nói gì con cũng nghe không vào. Nhưng mà con phải nhớ kỹ, đường là do con chọn, về sau có hối hận cũng không thể trách người khác.”

Chắc là mẹ rất thương tâm, mới lưu lại những lời như vậy. Từng câu từng chữ cứ xuất hiện trong đầu Tang Vô Yên, so với ngày hôm qua gay gắt đối chọi còn tốt hơn.

Cô đột nhiên có chút sợ.

“Chắc ba mẹ đau lòng lắm?” Tang Vô Yên hỏi Trình Nhân.

“Nếu cậu và Tô Niệm Khâm bởi vậy mà bất hạnh, bọn họ càng thêm thương tâm.” Trình Nhân đáp.

Ngày hôm ấy cô lần đầu bởi vì nguyên nhân cá nhân mà xin nghỉ ở đài, vội vàng chạy đến nhà Tô Niệm Khâm.

Dư Tiểu Lộ và anh cũng không ở nhà.

Tang Vô Yên đá tung cửa, rồi đi chân trần vào nhà.

Đàn piano của Tô Niệm Khâm cũng không có đóng lại, cô đi đến lấy ngón tay nhấn ra vài đơn âm. Từ nhỏ cô đã mù về âm nhạc, không đến 3 phút liền thấy chán, sau đó đi vào phòng của Tô Niệm Khâm, rồi chui vào trong chăn.

Bên trong vẫn còn lưu lại mùi của Tô Niệm Khâm làm cho cô cảm thấy an tâm.

Tô Niệm Khâm, sao anh còn chưa trở về, em rất đói…… Đây là ý niệm cuối cùng trước khi Tang Vô Yên mơ mơ màng màng ngủ.

Cô bị đánh thức bởi tiếng mở cửa.

Dư Tiểu Lộ và Tô Niệm Khâm đã trở về.

Tiếp theo là tiếng Dư Tiểu Lộ đổi dép lê lên lầu, đi đến một nửa lại dừng lại. “ Niệm Khâm, anh vẫn cố chấp với cha anh như vậy àh.” Dư Tiểu Lộ nói.

“Cha?” Tô Niệm Khâm cười lạnh, “ Tôi cũng không cho rằng anh thực hiện trách nhiệm của người làm cha.” Tô Niệm Khâm nói xong trở về phòng.

Cửa phòng đang đóng, Tang Vô Yên núp ở phía sau cửa chuẩn bị nhảy ra hù anh.

Vừa định nhảy ra, chợt nghe gặp Tô Niệm Khâm hỏi: “Vô Yên? Em ở đây sao?”

Cô nhất thời thất vọng, “Vâng.” , ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

“Làm sao biết em ở đây.”

“Ai biểu em mỗi lần đến đều đem giầy đá lung tung vào cửa, hại anh thiếu chút nữa té nhào.” Tô Niệm Khâm cùng cô nói chuyện, sắc mặt liền nhu hòa hơn.

Tang Vô Yên cười cười.

“Ngày hôm qua em nói có người nào muốn gặp anh?”

Vẻ mặt Tang Vô Yên đơ một chút, ánh mắt lóe ra, sau đó thoải mái nói: “Là Trình Nhân, muốn gặp anh.” Nhìn vào mặt Tô Niệm Khâm, cô đột nhiên quyết định như thế nào cũng không nói cho anh ta biết. Chuyện trong nhà sẽ tự mình giải quyết, không cho anh ấy lo lắng.

“Sao làm lại thần bí như vậy?” Tô Niệm Khâm có điểm hoài nghi.

“Bởi vì, em muốn qua đây ở.”

“Sao lại muốn qua?” Tô Niệm Khâm không giấu được vui sướng, xoa xoa mái tóc ngắn lôn xộn vì mới ngủ dậy.

“Nếu tìm được phiếu cơm dài hạn rồi, em phải sớm dùng, lại có thể tiết kiệm tiền ah.” Tang Vô Yên ôm chặt Tô Niệm Khâm.

Cô nhất định sẽ tìm được hạnh phúc, không làm người nào thất vọng, Tang Vô Yên nhắm mắt lại nghĩ…

Tiếng bụng kêu đã cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

“Đã trễ thế này không nên làm phiền Tiểu Lộ.”

“Anh? Không nấu cơm àh?”

“Em cảm thấy hình tượng của anh phù hợp với việc nấu cơm sao?” Tô Niệm Khâm nhíu mày, “ Hơn nữa em là con gái, vấn đề này hẳn là anh hỏi: em không nấu cơm àh?”

Tang Vô Yên cúi đầu, biểu môi, không phục lắm nhỏ giọng nói: “Em cũng không phải bà nấu cơm.”

“Bất quá, em nghe qua một thành ngữ.” Tang Vô Yên cắn môi cười trộm.

“Cái gì?” Tô Niệm Khâm hỏi.

“Đẹp có thể thay cơm ăn.” Nói xong liền nhón chân hôn Tô Niệm Khâm, cô nghĩ có thể chuyển lực chú ý của anh sang chỗ khác.

Vốn nghĩ rằng Tô Niệm Khâm sẽ đáp lại, ai ngờ anh lại như chưa có chuyện gì xãy ra, vẻ mặt nghiêm túc phản kháng,“ bụng đói sẽ đau dạ dày.” Nói xong liền kéo Tang Vô Yên ra cửa.

Anh bắt đầu có thói quen chăm sóc người khác,

Bốn phía tất cả đều là nơi ở, lại là khu vực bờ hồ. xung quanh khu phố chủ yếu là quán bar, cũng không có quán ăn. Hai người đi bộ một đoạn đường rất dài. Lúc này, Tang Vô Yên mới phát hiện cô và Tô Niệm Khâm cần thời gian hòa hợp

Giống như, cô thích vừa đi đường vừa nói chuyện, mà Tô Niệm Khâm đều im lặng. Bởi vì để theo kịp tốc độ đi bình thường đối anh mà nói là một chuyện rất khó. Cho dù có gậy và Tang Vô Yên dẫn đường, anh cũng cần tốn rất nhiều sức lực, càng không thể phân tâm.

Cô thích hai người tay trong tay sóng vai đi, mà Tô Niệm Khâm thích đi cách nhau nửa bước.

Xung quanh có nhiều cô gái xinh đẹp quay đầu nhìn Tô Niệm Khâm, sau khi phát hiện anh bị khiếm thị, lộ ra một biểu tình thương hại rồi sau đó nói khe khẽ với người bên cạnh.

Cô không thích ánh mắt bọn họ, bất kể là kinh ngạc, thương hại, cũng không thích.

“Vô Yên?” Tô Niệm Khâm phát hiện khác thường, dừng lại hỏi. Thân thể vừa vặn che khuất đèn đường, che luôn cả người tang Vô Yên.

Tang Vô Yên lợi dụng bóng tối hôn mặt anh,“ Về sau em muốn dán một cái dãn: Tô Niệm Khâm là vật phẩm cá nhân của Tang Vô Yên.”

Cuối cùng cũng tìm được một quán nhỏ ven đường, chủ quán mở radio. Radio phát bài Tô Niệm Khâm sáng tác.

“Dạy em đàn piano được không?” Tang Vô Yên nói.

“Không biết hát, nhạc phổ đọc cũng không hiểu lại muốn bắt chước đàn piano?”

“Chỉ cần anh kiên nhẫn dạy, em sẽ học được.”

“Em học đánh đàn, vì sao anh phải kiên nhẫn dạy.”

“Em không có tính kiên nhẫn nên muốn dựa vào bạo quân này.” Cô rất hiểu bản thân.

“Mắng anh là bạo quân, em có phải đang cầu cạnh người ta không vậy?” Tô Niệm Khâm nhíu mày.

Phá lấu bưng lên, Tang Vô Yên uống một ngụm nước lèo nóng.“ Hạnh phúc quá.” cô nói.

Ăn đến chén thứ hai, cô đột nhiên nhớ tới đến cái gì.

“Lần đó ở trên sô pha, làm sao anh có thể phát hiện ra em?”

“Lần nào?” Tô Niệm Khâm biết rõ còn cố hỏi.

“Chính là…… Chính là…… em vụng trộm……” Tang Vô Yên có chút quẫn.

“Trên cơ thể mỗi người đều có một hương vị. Dùng giường của anh, mặc áo ngủ của anh, dùng đồ tắm của anh, vậy cũng có thể nhiễm mùi của anh. Mũi người mù rất nhạy.”

Qua chuyện của Thanh Phong, Tang Vô Yên tận lực tránh Nhiếp Hi. Có một bữa trưa đến căn tin ăn cơm, Nhiếp Hi đột nhiên ngồi trước mặt Tang Vô Yên.

“Giữa trưa ở đây rất nhiều người ăn cơm.” Nhiếp Hi nói.

Tang Vô Yên nhìn chị ngồi xuống, nhìn chị đưa đồ ăn vào miệng, nhìn chị đột nhiên đến gần, ngơ ngác nói: “Chị Hi.”

“Lại ăn hai phần cơm?” Nhiếp Hi nhìn phần cơm của Tang Vô Yên, “ Thực hâm mộ những cô gái như em, ăn thế nào cũng không béo.” Nói chuyện sắc mặt khôi phục như Nhiếp Hi hòa ái trong ấn tượng của Tang Vô Yên.

Tang Vô Yên nhìn Nhiếp Hi biến hóa có chút kinh ngạc.

Cô vốn cũng không muốn kể chuyện của Nhiếp Hi, nhưng lần này thật sự nhịn không được nói cho Tô Niệm Khâm nghe.

Tô Niệm Khâm nói: “Nhiếp Hi? Anh quen.”

“Tất nhiên là anh quen rồi, người ta lần trước còn phỏng vấn anh.”

“Không phải, cô ấy là…… Là đàn chị của Tiểu Lộ, quan hệ với Tiểu Lộ rất tốt.” Tô Niệm Khâm đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.