Tô Niệm Khâm đang ở một nhà hàng trong thành phố khác mời đồng nghiệp và Bành Đan Kì dùng cơm, làm cho buổi tiệc riêng tư của Bành Đan Kì mời biến thành một hội nghị trên bàn ăn.
Giọng Tang Vô Yên hét lớn từ trong điện thoại truyền ra, khiến cho những người ở đó nhất thanh nhị sở nghe hết.
Cô ợ một hơi rượu, tức giận biến thành khóc nức nở nói tiếp: “Anh vì sao lại không chung thủy như vậy, Tô Niệm Khâm, anh đúng là không hơn không kém một hoa tâm đại cải củ, đại phôi đản.” Sau đó cô bắt đầu khóc thút thít.
Tô Niệm Khâm đứng lên, rời đi chỗ ngồi, giận dỗi nói: “Em say đến như vậy, bên cạnh có ai không?”
“Không có. Có…… Lí Lộ Lộ.” Tang Vô Yên khóc không thành tiếng.
“Hai người ở đâu?” Tô Niệm Khâm cố gắng duy trì tính nhẫn nại.
“Tôi…… sao tôi phải nói cho anh biết.” Tang Vô Yên bĩu môi, lau nước mũi.
“Lí Lộ Lộ đâu? Kêu cô ấy nghe điện thoại.” Tô Niệm Khâm cảm thấy không thể nói chuyện với cô.
“Tôi…… Tôi vì sao…… Vì sao muốn cô ấy nói chuyện với anh, anh muốn…… cô ấy nghe là cô ấy phải nghe àh.” Cho dù là say không còn biết gì, cô cũng không quên khóc nức nở cãi lại anh.
“Tang Vô Yên!” anh quát nhẹ.
Tang Vô Yên không để ý tới anh, lại bắt đầu khóc trong điện thoại.
“Tang Vô Yên! Em đưa điện thoại cho Lí Lộ Lộ nghe!! Lập tức! Ngay lập tức!” Tô Niệm Khâm bộc phát, rống lên trong điện thoại. Nhất thời mọi người trong nhà hàng đều kinh ngạc nhìn vẻ mặt vẻ giận dữ của người đàn ông anh tuấn kia.
Bên kia, không cần Tang Vô Yên nói, Lí Lộ Lộ cũng nghe thấy tiếng gầm thét của Tô Niệm Khâm, cô vội vàng chạy qua giật lấy điện thoại từ tay Tang Vô Yên, “Alo, Tô tiên sinh, tôi là Lí Lộ Lộ.”
Tô Niệm Khâm thở sâu, cố gắng khôi phục giọng khách khí nói: “Cô Lí, xin hỏi hai người hiện tại ở đâu?”
Lí Lộ Lộ vội vàng báo địa chỉ quán lẩu.
Tô Niệm Khâm vừa kêu Tiểu Tần gọi xe tới, vừa nói: “Cô Lí, làm phiền cô hãy coi chừng Vô Yên trước khi tôi tới.”
“Được.” Lí Lộ Lộ rất ít nghe theo chỉ thị của người xa lạ, tuy rằng anh dùng từ cực kỳ khách khí lại mang một loại uy nghiêm không thể cự tuyệt.
Một người rất đàn ông, lúc Lí Lộ Lộ gác điện thoại nghĩ, khí chất và vẻ ngoài thanh tú tuấn nhã rất khác nhau.
Lúc Tô Niệm Khâm tới, Tang Vô Yên tựa đầu lên vai lý Lí Lộ Lộ, vẫn ôm chặt một chai bia.
“Hai người uống bao nhiêu rồi?” Tô Niệm Khâm đem Tang Vô Yên đặt ở trên xe, sau đó quay đầu hỏi.
“Bốn chai, còn có một nửa là tôi uống.” Lí Lộ Lộ vô tội nói.
“Cô ở đâu? Tôi phái người đưa cô trở về.”
“Không cần không cần, tôi tự đi được rồi.”
“Bây giờ đã rất muộn, một mình cô về không tiện. Hơn nữa cám ơn cô đã chiếu cố Vô Yên.”
“Hôm nay cô ấy quậy như vậy tôi cũng có trách nhiệm, sao lại cảm ơn tôi nữa.” Lí Lộ Lộ thật có lỗi nói.
“Không, không chỉ là hôm nay, cô vẫn rất chiếu cố cô ấy, cho nên cám ơn cô.”
Khi nói chuyện cùng Tô Niệm Khâm, Tiểu Tần đã gọi xe đưa Lí Lộ Lộ về.
Vẫn là một người đàn ông không chấp nhận cự tuyệt, Lí Lộ Lộ lên xe lại thầm nghĩ.
Trên đường, Tang Vô Yên lại không chịu an tĩnh, tranh cãi ầm ĩ giãy dụa đến dưới khách sạn, Tô Niệm Khâm ôm cô, cô lại la lại cắn, trên đường còn dùng móng vuốt nhéo đỏ hết mặt Tô Niệm Khâm.
Trở lại phòng, Tô Niệm Khâm đem cô đặt trên sô pha, chai bia bị cô ôm chặt như bảo bối, hơn nữa bên trong vẫn còn một ít.
“Lấy ra!” Bạo quân xanh mặt, hạ lệnh.
“Không.” Tang Vô Yên dùng sức ôm nó trước ngực.
“Cho anh.” Bạo quân bình thường không muốn lần nữa lặp lại chỉ thị của mình.
Cô chẳng những không nghe, ngược lại lui đến một bên khác, cách anh rất xa, giày cũng chưa cởi ngồi xổm trên sô pha.
Anh rốt cục không kiên nhẫn, ngồi xuống áp dụng cường ngạnh thi thố.
Tang Vô Yên vừa đá vừa cắn anh, vừa cố hét lên như muốn phá tung màng nhĩ.
Tiểu Tần kích động chạy tới, thấy một màn như vậy, dở khóc dở cười nói: “Ông Tô, cô Tang uống rượu, loại tình huống này chỉ có thể từ từ dỗ.” cô nhìn nhìn đôi tay Tô Niệm Khâm gắt gao bắt lấy cổ tay Tang Vô Yên, “Hơn nữa, ngài làm như vậy sẽ khiến cô ấy rất đau.”
Tô Niệm Khâm ngẩn ra, nghe thấy lời Tiểu Tần nói, nhanh chóng buông ra, sau đó hơi xấu hổ khụ hai tiếng. Từ từ dỗ? anh chưa bao giờ biết phương pháp dỗ ngọt con gái.
Tiểu Tần hiểu ý, nhỏ giọng giải thích nói: “Cô ấy muốn làm cái gì ngài đều theo, nói chuyện giọng cũng phải nhỏ nhẹ một chút.”
Nói xong, cô cảm thấy mình ở chỗ này hơi dư thừa: “Tôi về trước, Tô tiên sinh, một lát cần giúp gì thì gọi cho tôi, tôi lập tức tới đây.”
Tiểu Tần đi rồi một lúc lâu, Tang Vô Yên như trước đối đãi như kẻ thù, phòng bị anh.
Tô Niệm Khâm chậm rãi đi qua, nói: “Vô Yên, đem cái chai cho anh.”
“Không cho.” Cô than thở nói.
“Nếu rượu dính vào người sẽ rất khó chịu, hơn nữa vạn nhất rơi xuống sẽ vỡ, anh không nhìn thấy không thể thu dọn, sẽ cắt vào người em?” anh tận lực làm cho giọng nói nghe qua rất nhẹ nhu, bắt đầu học dỗ cô. (nhẹ nhu: nhẹ nhàng và ôn nhu)
“Sẽ không làm hư.” Cô như tiểu hài tử giải thích với anh, nhưng thái độ cũng bình tĩnh hơn.
“Vậy….. em cứ ôm như vậy.” Tô Niệm Khâm vừa cố gắng làm theo hướng dẫn của Tiểu Tần, vừa để ý thực tế.
“Tốt.” Tang Vô Yên ngây ngô cười.
Tô Niệm Khâm nghe tiếng cười của cô, biểu tình mới bắt đầu lơi lỏng xuống, dang hai tay nói: “Lại đây, anh ôm em.”
Cô hơi chần chờ, “ Anh là ai?”
“Em nói anh là ai?” Vừa nghe đến lời này, Tô Niệm Khâm lại bắt đầu giận, giọng lên cao.
Tang Vô Yên lập tức bước ra xa, lại rụt trở về.
“Tôi làm sao mà biết anh là ai?” cô nhăn mặt nghiêm nói, “ Khẳng định là con quỷ đáng ghét.”
“Anh là Tô Niệm Khâm.” anh lại nhỏ giọng.
Anh đầu hàng, anh hối cải.
“Không có khả năng.”
“Sao lại không có khả năng.” Tô Niệm Khâm mặt sụp xuống.
“Tô Niệm Khâm sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi như vậy. Anh chỉ biết rống: Tang Vô Yên em câm miệng, Tang Vô Yên em tránh ra, Tang Vô Yên em đừng ầm ỹ.”
Tô Niệm Khâm nghe đến mấy câu này, trong lòng chua chát: “Anh về sau cố gắng không nổi giận với em.”
“Cái gì gọi là cố gắng?”
“Chính là giống như bây giờ.”
“Thật?”
“Thật. Vô Yên, lại đây anh muốn ôm em.”
Cô không tranh cãi ầm ĩ, ngoan ngoãn bước qua sô pha ngồi trên đùi anh, sau đó lại ngoan ngoãn cho Tô Niệm Khâm cởi giày cô.
“Anh khó có thể tưởng tượng, quần áo và sô pha này của anh bị em làm thành bộ dáng gì nữa.” anh đem cái chai đặt lên bàn trà, cũng đem giầy cô đặt lên bàn trà.
“Sao lại đem giầy đặt lên bàn?” Tang Vô Yên quay đầu hỏi anh.
“Bởi vì bất kể anh đặt ở chỗ nào em đều đá nó đến giữa phòng khiến anh té, để chỗ này có tốt hơn.”
“Em hư như vậy sao?”
“Không chỉ vậy. Có một lần em không đem bình thủy đặt tại chỗ cũ, tùy ý đặt cạnh bếp gaz, hại anh bị phỏng.”
“Em không nhớ nữa.”
“Đó là vì em đang say bằng không khẳng định sẽ không quên. Lúc ấy em khóc rất nhiều, anh chỉ có thể giả bộ không đau, để an ủi em.” Tô Niệm Khâm theo thói quen gác cằm lên hõm vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô.
Anh ngửi thấy hơi thở Tang Vô Yên mang theo hơi cồn, còn có vì uống rất nhiều tiếng hít thở cực kỳ nặng. Cô im lặng thật lâu, Tô Niệm Khâm dường như nghĩ cô đang ngủ.
Bỗng nhiên, Tang Vô Yên ở trong long anh chuyển động, nâng ngón tay sờ lông mi anh.
“Hình như dài hơn.” Cô cảm khái, “ Vì sao lại dày như vậy, như cây quạt nhỏ vậy. Có thể lấy xuống mọc trên mắt em hay không.”
Tô Niệm Khâm cười.
“Anh cười,” Tang Vô Yên cười ngây ngô đáp lại,“ Về sau chỉ cho phép anh cười với em, bằng không sẽ làm cô gái khác muốn phạm tội.” Cô lại sờ mũi anh tiếp.
Tô Niệm Khâm không chịu nổi ngứa, bắt lấy tay cô, khẽ hôn.
“Niệm Khâm, anh chỉ thuộc về em thôi phải không?”
Tô Niệm Khâm trầm mặc một hồi trả lời: “Anh vốn chỉ thuộc về một mình em.”
“Cô ấy thì sao?”
“Không có cô ấy, tất cả đều đã trôi qua. Thật đó, Vô Yên.” Tô Niệm Khâm nhắm mắt lại nói.
“Nói cho em biết, anh là của em.”
“Tốt.”
“Anh nói nha.”
“Em là của anh.”
“Uh.” Tang Vô Yên cười mỹ mãn, sau đó hơi mệt ngã vào trong lòng anh.
Qua nửa ngày, cô mới giật mình đứng dậy, bỗng nhiên nói: “Không đúng.”
“Như thế nào không đúng?”
“Anh nói ngược.”
Tô Niệm Khâm nhíu mày: “Xem ra đầu em còn rất thanh tỉnh. Anh cũng không cần khách khí.” Lập tức, ôm cô tới giường, cởi áo cô, cúi đầu hôn môi.
Tang Vô Yên kháng nghị, “ Anh còn chưa nói.”
“Anh là của em. Tô Niệm Khâm là của Tang Vô Yên, vĩnh viễn mãi mãi đều là của Tang Vô Yên.” anh đem đôi môi nóng rực của mình dừng lại trước ngực tuyết của cô.
“Vô Yên?”
Anh dừng lại động tác, phát hiện cô không có phản ứng, say đến hô hấp nặng nề.
Tang Vô Yên cư nhiên đang ngủ.
Ngày hôm sau, cô tỉnh lại, Tô Niệm Khâm đã ra ngoài.
Bên ngoài, trên bàn cơm có canh giải rượu. Tang Vô Yên đói muốn chết, đầu cũng đau muốn chết, ăn mấy miếng, quyết định tấm trước, phát hiện trong phòng tắm lại có quần áo đúng số đo của cô, đại khái là Tiểu Tần chuẩn bị.
Tắm rửa sạch sẽ cô trở về ngủ.
Cô nhớ lại lời Tô Niệm Khâm“ Không có cô ấy, tất cả đều đã trôi qua.” Mỉm cười ngọt ngào. Còn có ba chữ quan trọng nhất, Tô Niệm Khâm chưa nói với cô, trước khi ngủ cô cân nhắc.
Không biết ngủ đến khi nào, cô nghe được bên ngoài phòng ngủ có động tĩnh, vì thế hơi cao hứng chạy ra, thấy Tiểu Tần.
“Tô Niệm Khâm đâu?”
“Ông Tô đang tắm.” Tiểu Tần vừa mỉm cười giải thích, vừa đem ánh mắt hướng phòng tắm. Tô Niệm Khâm có một tật xấu: Chỉ cần ra ngoài trở về tất nhiên tắm rửa trước, rửa hết những mùi lạ bên ngoài.
Khi nói chuyện, cửa phòng mở ra.
Tô Niệm Khâm ướt từ đầu đến thân, bên dưới chỉ bọc một khăn tắm màu trắng.
Tiểu Tần nói: “Ông chủ Tô, cô Tang đã tỉnh.”
Tang Vô Yên chạy tới cửa phòng tắm, nhìn chằm chằm Tô Niệm Khâm, nhìn từ trên xuống dưới, đến bộ phận trọng điểm bị che khuất.
Đứng trước cửa phòng tắm, Tô Niệm Khâm tựa hồ nhận thấy tầm mắt Tang Vô Yên, lúc trước anh ngẫu nhiên cũng như vậy xuất hiện trước mặt Tiểu Tần, đều cảm thấy không có gì, hiện tại đột nhiên có một Tang Vô Yên lại cảm thấy khác, vì thế cố gắng trấn định, “ Anh đi vào thay quần áo.”
“Không cần thiết, ăn mặc ít hơn nữa em cũng xem qua rồi.” Tang Vô Yên nói.
Tô Niệm Khâm nghe như thế thiếu chút nữa đụng vào cửa phòng ngủ. Cô gái này lại trước mặt người khác làm anh xấu mặt.
Tiểu Tần vốn tập mãi thành thói quen, hiện tại lại cảm thấy hơi xấu hổ, vì thế lặng lẽ rời đi.
Tang Vô Yên chạy đến che phía trước Tô Niệm Khâm,“ Em có chuyện hỏi anh, rất quan trọng.”
Tang Vô Yên nhìn xuống đánh giá hạ thân anh một chút,“ Như vậy rất tốt. Ai biểu anh lúc khỏa thân, so với bình thường tính cách đáng yêu hơn, mặc xong quần áo sẽ không nói thật.”
Tô Niệm Khâm không nói gì.
Sau đó Tang Vô Yên nhắm mắt, hít sâu thở ra cho tinh thần hăng hái thêm nói: “Tô Niệm Khâm, em yêu anh.” Giờ phút này Tang Vô Yên cảm thấy hai người bọn họ thật thú vị, lần đầu tiên thể hiện rõ tấm lòng mình với Tô Niệm Khâm là lúc khỏa thân, mà lần thứ hai là Tô Niệm Khâm thỏa thân.
Vẻ mặt Tô Niệm Khâm rất ôn nhu, lông mi rung rung.
Cô dừng một chút nói: “Như vậy có thể vì em buông tha quá khứ, buông tha Dư Vi Lan được không?”
Tang Vô Yên từng nghe nói đàn ông có lông mi dài thì tình cảm cũng rất sâu đậm. Cô thấp thỏm chờ đáp án của Tô Niệm Khâm, một giây trôi qua như dài cả vạn năm.
Từ giọt nước từ tóc Tô Niệm Khâm chảy xuống, bốn phía im lặng chỉ có thể nghe thấy nước rơi tí tách.
Anh nói: “Vấn đề này em đã hỏi anh hai lần, anh cũng suy nghĩ rất lâu. Anh vẫn đang tìm một đáp án có thể đẹp cả đôi đường. Dư Vi Lan ở lúc anh gian nan nhất đã cổ vũ anh, nhân nhượng anh, cũng là ngoại trừ mẹ anh cô ấy là người đầu tiên đối xử tốt với anh.”
Tim cô như bị mắc ngay cổ họng.
“Bất quá nếu muốn anh lựa chọn tình thương của cô ấy và buông tha cho em, anh đây, càng không thể được. Nhưng đến tột cùng yêu em bao nhiêu, ngay cả anh cũng không biết. Khoảng thời gian chúng ta tách ra anh nghĩ rất nhiều, từ từ nghĩ lại, sau khi quen em, cảm giác anh đối với Dư Vi Lan đã thay đổi, trở thành tình thân. Nếu khiến anh vĩnh viễn không thấy được em, so với việc chết còn khó chịu hơn. Cho nên, em mới là là người quan trọng nhất.”
“Niệm Khâm, anh yêu em không?.”
Tô Niệm Khâm vươn tay đem cô ôm vào lòng nói: “Đương nhiên yêu, có thể nói yêu em còn hơn sinh mệnh mình.”
Tang Vô Yên nghĩ mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đáng tiếc nước mắt vẫn không chịu thua kém, dũng mãnh tuôn ra. Cô tựa vào ngực Tô Niệm Khâm, lớn tiếng khóc. Tô Niệm Khâm vẫn không nói gì để cô phát tiết, tay vòng qua ôm eo cô, cằm tựa lên đầu cô, cực kỳ ôn nhu.
Qua thật lâu, Tang Vô Yên ngừng khóc thút thít, xoa xoa nước mắt, hít hít cái mũi nói: “Tô Niệm Khâm.”