“Anh chỉ là muốn chứng minh xem lá gan em lớn không.”
“Kết quả?”
“Bình thường.”
“Anh không cần đến công ty?”
“Còn chưa làm xong một chuyện, anh như thế nào ra khỏi cửa được.”
“Chuyện gì?”
“Tiếp tục sự nghiệp tuyệt vời tối qua chưa hoàn thành.”
…
Cô cuộn mình ngọt ngào ngủ trong lòng Tô Niệm Khâm.
Sau đó di động Tô Niệm Khâm vang lên, hơn phân nửa đều là Tiểu Tần hoặc là công ty tìm anh.
Cô nghe thấy tiếng chuông vừa tỉnh như cái bạch tuộc dính trên người anh, nói: “Không cần tiếp. Hai mươi tư giờ này anh đều là của em.”
Tô Niệm Khâm vuốt vuốt tóc cô, rất nghe lời tắt máy, thói quen đầu tiên rời khỏi giường là tìm thuốc hút.
Cô cướp hộp thuốc lá trên tay anh, nhịn không được hỏi: “sao anh lại nhiễm tật xấu này?”
“Lúc nhớ em liền hút thuốc.” Anh ôm cô.
“Anh không thể đem hết toàn bộ trách nhiệm đẩy vào người em,” cô kháng nghị, “ Chẳng lẽ mỗi lần anh hận em, anh sẽ uống rượu sao.”
“Sao em biết chuyện này?” Anh tỏ ra kinh ngạc.
“Tô Niệm Khâm!” cô không biết làm gì với anh luôn.
Tô Niệm Khâm cười cười ôm cô
“Sau lại, có người nói cho anh biết, uống rượu hút thuốc có thể giảm bớt phiền não.”
“Những người đó đúng là hỗn đản.” Tang Vô Yên nghiến răng nghiến lợi nói.
“Sau khi anh thử, cảm thấy đúng là tệ, hơn nữa uống rượu có thể chống cảm mạo.”
“……”
Buổi chiều anh cùng cô đi dạo phố, ăn cơm. Sau khi về khách sạn, Tang Vô Yên lấy chai nước hoa vừa mua, vung như mưa, gián xung quanh cũng tránh hết mới thôi. Tô Niệm Khâm vừa nghe tin tức vừa hắt xì, nhưng cũng không ngăn Tang Vô Yên lại.
Tiểu Tần nói thầm trong lòng: thì ra, ông chủ chính là không thích “ Người khác” dùng nước hoa.