Mấy ngày Tết, hai người hẹn sẵn sẽ về gặp bà Tang.
Tô Niệm Khâm dị thường khẩn trương. Lại không nghĩ rằng bà Tang phá lệ thông tình đạt lý, cũng không có làm khó anh. Giống như trải qua chuyện của ông Tang, mà bà Tang trở nên rộng rãi. Huống hồ Tô Niệm Khâm che giấu hết tất cả thói quen xấu, làm cho bà Tang không tìm ra được tật xấu gì.
Tang Vô Yên vụng trộm cười: “Anh không phải rất ngang ngược sao, thế nào gặp mẹ em liền giống chuột thấy mèo?”
“Cái này gọi là đạo cao một thước, ma cao một trượng.”
Tang Vô Yên vừa nghe lại đi cắn anh: “anh dám nói mẹ em là ma!”
Tô Niệm Khâm cũng không trốn, để cô cắn: “Kỳ thật bác gái rầy rà cũng rất đáng yêu, ngược lại làm cho anh nghĩ tới một người.”
“Ai?”
“Mẹ anh. Trước đây bà cũng thường như vậy lải nhải anh, lúc ấy còn không kiên nhẫn, hiện tại nhớ lại đến mỗi một việc nhỏ đều rất trân quý.”
Tang Vô Yên nghe vậy, đang cắn cắn biến thành hôn nhẹ môi anh.
“Không cần lo lắng, về sau em sẽ tận lực lải nhải anh, mỗi giây đều có thể cho anh trở về quá khứ.” Tang Vô Yên nói.
Tô Niệm Khâm yết hầu rung rung, cười rộ lên.
Đột nhiên anh nghĩ đến cái gì, từ trong túi lấy ra hộp nhung màu lam.
“Gì vậy?” Tang Vô Yên ý thức được bên trong là vật gì, tim liền đập nhanh.
“Gả cho anh.” Tô Niệm Khâm mở hộp ra, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương. Mắt anh nhìn thằng Tang Vô Yên, hai tròng mắt đen phá lệ thâm thúy.
“Không muốn!” Tang Vô Yên nói.
Tô Niệm Khâm giận tái mặt nhíu mi: “Em dám không muốn!”
Tang Vô Yên đến giận, rời chân anh, đứng dậy: “Nào có người cầu hôn như vậy?!”
Tối ba mươi Tết, hai người bọn họ ở lại nhà Tang Vô Yên, còn có cái gì dì, dượng, cô, chú, cháu bên nội, cháu bên ngoại, tất cả người trong gia đình đều tới dùng cơm, bà Tang đột nhiên nhớ đến chưa mua nước tương, liền kêu Tang Vô Yên đi mua.
Bên ngoài đang mưa, Tang Vô Yên còn muốn kéo Tô Niệm Khâm cùng đi, bà Tang đành phải ép buộc
“Con kêu Tiểu Tô làm sao đi, chợ bán thức ăn rất nhiều người, đều là bùn đất.” Mẹ vợ đại nhân đã lên tiếng vì con rể .
“Anh ấy rất vui vì mẹ cống hiến sức lực, đúng không ‘Tiểu Tô’?” Nói xong nhéo nhéo tay anh, ý tứ là: Nếu anh dám nói không, thì coi chừng.
Tô Niệm Khâm dở khóc dở cười, đúng là thế khó xử, không biết nghe ai tốt hơn.
Má Tang cởi tạp đề xuống, lưu lại hai kẻ dở hơi này giữ nhà. Phòng bếp đang hầm cải củ và sườn heo, trong phòng khách còn có thể nghe được tiếng sôi xì xì. Hai người không có bật đèn, ngay tại trên sô pha anh một câu, em một câu cãi nhau, sau đó Tô Niệm Khâm đột nhiên cầm nhẫn kim cương ra cầu hôn.
“Anh chưa thấy qua heo chạy cũng phải ăn qua thịt heo đi.” Tang Vô Yên tức giận.
Tô Niệm Khâm nhíu mắt, anh sẽ không biết cầu hôn và ăn thịt heo có quan hệ gì với nhau. Anh cố gắng trấn an cảm xúc của mình, trong lòng không ngừng mặc niệm: Tô Niệm Khâm ngươi phải bình tĩnh, rộng lượng, không thể giận, phải dễ dàng tha thứ, không thể cùng cô ấy chấp nhặt.
Tang Vô Yên đi qua đi lại, tiếp tục nói: “Trước kia chúng ta xem phim, lúc cầu hôn lãng mạn đến độ có thể làm người xem cảm động khóc ra nước mắt. Hôm qua chúng ta cũng có xem, nam chính cố tình học làm kiểu bánh sinh nhật mà bạn gái thích ăn nhất ăn, học suốt một tháng, sau đó trong ngày sinh nhật cô tự tay làm một cái, ở bên trong còn có để nhẫn kim cương. Nữ chính vừa ăn một miếng thì từ trong miệng lấy ra chiếc nhẫn, lúc ấy nam chính mới nói: ‘Gả cho anh đi’.”
“Nhàm chán!” Tang Vô Yên đang mơ giấc mộng đẹp bị Tô Niệm Khâm cười nhạt rồi kết luận cắt ngang, “Không sợ nuốt vào, nghẹn àh.”
“Anh có thể hay không có chút lãng mạn.” Tang Vô Yên giáo dục anh.
“Không thể. Anh chính là như vậy.” anh đưa ra tư thế dương dương tự đắc.
“Em đây không lấy chồng.” Tang Vô Yên tuyên bố.
“Em đừng có mơ.” Bạo quân cầm lấy tay trái Tang Vô Yên, kệ cô phản kháng đeo nhẫn vào ngón áp út. Sau đó hung hăng hôn lên mặt cô.
“Anh đây là bức hôn,” Tang Vô Yên đưa tay chùi chỗ Tô Niệm Khâm vừa hôn lại hôn lên môi anh, “Tiếp theo, muốn hôn phải hôn chỗ này.”
Tô Niệm Khâm chuyên chú hút môi Tang Vô Yên không nói tiếng nào, nhìn như cam chịu kỳ thật trong lòng đang tính toán: Chờ em lên thuyền giặc thế nào còn có tiếp theo.
Một lát sau, Tang Vô Yên đưa tay lên đánh giá chiếc nhẫn, đột nhiên ghét bỏ nói: “Sao lại nhỏ như vậy.”
“Đã đủ lớn, lớn nữa không thể thường xuyên đeo.” Người phụ nữ này còn rất yêu vật chất, Tô Niệm Khâm nghĩ.
“Sao lại là màu hồng phấn.” Sau đó cô lại có nghi vấn.
“Tiểu Lộ nói màu này hợp với em.”
“Em thấy kim cương đều là trong suốt, làm gì có màu sắc.” Tang Vô Yên đúng là người quê mùa.
“Không rõ lắm, hình như là hoa văn.” Người đàn ông đồng dạng không quen thuộc những chuyện này.
“Chắc không phải giả nhỉ?”
Tô Niệm Khâm chán nản.
Bà Tang từ siêu thị mua hành về, nhìn thấy nhẫn trên tay Vô Yên, nước mắt đột nhiên liền rơi xuống, nói thẳng: “Tốt, tốt. Ngày mai ba người chúng ta lần đầu tiên đi gặp ba con.”
Buổi tối, dượng, bác và rất nhiều người đến nhà dùng cơm giao thừa.
Một bàn lớn, Tô Niệm Khâm không quen, đồ ăn rất nhiều, anh nhìn không rõ lắm, không biết phải gắp như thế nào. May thay, bà Tang đã cẩn thận đặt một chén nhỏ trước mặt Tang Vô Yên.
Tang Vô Yên gắp đồ ăn vào chén Tô Niệm Khâm nói: “Đây là thịt muối mẹ em làm, rất thơm.” Để Tô Niệm Khâm ăn xong, lại gắp thịt viên và múc chén canh nhỏ để bên cạnh, nói, “Thịt viên và canh để bên trong, anh muốn dùng cơm không?” Vẫn cẩn thận chăm sóc.
Ăn cơm xong, cả nhà ngồi xem tivi, Tô Niệm Khâm và Tang Vô Yên đến một phòng khác nói chuyện, em họ và cháu gái cũng vào theo.
Em họ mới mười hai tuổi hỏi: “Anh Niệm Khâm, anh chơi với tụi em nha?”
Đứa cháu mới sáu tuổi cũng không buông tha anh, đi theo dì nhỏ kêu, anh Niệm Khâm.
Tang Vô Yên buồn cười, đúng là trẻ nhỏ sáu tuổi đến các bà mẹ năm mươi lăm tuổi, miễn là phái nữ đều không thể miễn dịch với anh.
“Sao năm mới anh không về thăm nhà vậy?” cô em họ hỏi.
“Chị Vô Yên của em muốn anh đến đây, anh cũng chỉ có thể đến đây.” Tô Niệm Khâm thành thực trả lời.
Tay cháu gái không lễ phép quơ quơ trước mặt Tô Niệm Khâm: “Anh Niệm Khâm, anh thật sự không nhìn thấy sao?” lời trẻ con vô tư.
Tang Vô Yên sợ Tô Niệm Khâm để ý, muốn kết thúc cuộc nói chuyện, lại không ngờ anh nhu hòa bắt được tay bé, nói: “Không phải hoàn toàn nhìn không thấy, giống như, vừa rồi em ở trước mặt anh quơ qua quơ, anh có thể cảm giác được hướng gió, hơn nữa trước kia còn có thể thấy được vật động đậy, nhưng có nhiều cái không thấy, ví dụ em muốn anh nhìn rõ chi tiết từng ngón tay thì không được. Bất quá bây giờ thị lực càng kém hơn trước.”
Kỳ thật, anh bị khiếm thị bẩm sinh, cho nên trong lòng không đặc biệt để ý.
Nhưng là tiếc nuối lớn nhất chính là ngay cả thế giới này như thế nào cũng không biết.
“Màu xanh anh thấy ở đâu?” Thưa Dạ hỏi anh.
“Đại dương, bầu trời, còn có, ân áo trên người ta.” Anh sau khi trả lời, lại hỏi Vô Yên,“ em buổi sáng nói, có phải hay không?”
Tang Vô Yên cười: “Đúng vậy.”
“Như vậy màu trắng ở đâu?”
“Mây, còn có răng nanh của Thưa Dạ.”
Cháu gái Thưa Dạ nhếch môi liền cười, lộ ra cái răng cửa bị thiếu.
“Màu hồng phấn thì ở đâu?” màu này rất khó hình dung.
Tô Niệm Khâm nghĩ nghĩ: “Môi của dì Vô Yên em.”
Mặt Tang Vô Yên hơi đỏ: “Anh trước mặt trẻ con nói bậy bạ gì đó?”
Mùng hai, Lí Lộ Lộ gọi tới nhà Tang Vô Yên chúc Tết bác gái.
Bà Tang ra ngoài thăm người thân, Tang Vô Yên tìm Trình Nhân kể chuyện cầu hôn.
Tô Niệm Khâm ở nhà, nhận được Lí Lộ Lộ điện thoại.
“Vô Yên cô ấy đi tìm Trình Nhân.” Tô Niệm Khâm nói. Anh cũng không biết cô vì sao cố ý không cần anh cùng đi.