Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh

Chương 61



Hôn sau, trong nhà đã xảy ra một chuyện rất kỳ quái.

Loại kỳ quái này Tang Vô Yên chỉ có thể giải thích vì: người đàn ông kia càng thêm tố chất thần kinh.

Sau khi Tang Vô Yên tốt nghiệp, làm việc ở một trung tâm tâm lý ở thành A, tuy rằng công tác có vẻ thoải mái, nhưng cũng thường xuyên phải tăng ca hoặc đi dạo cùng đồng nghiệp. Bởi vậy, đa phần cũng không về nhà sớm hơn Tô Niệm Khâm.

Bất quá mới tân hôn, chỉ cần cô về nhà trước thì sẽ vô cùng hứng khởi đứng trước cửa nghênh đón Tô gia đại thiếu gia trở về, cho anh một cái ôm chặt, cho dù Tô Niệm Khâm sau một ngày làm việc có chút mỏi mệt, anh cũng sẽ cố gắng mỉm cười hôn trán cô.

Tô Niệm Khâm cũng có thay đổi nho nhỏ. Trước kia anh luôn tìm chìa khóa mở cửa vào. Nhưng từ sau khi kết hôn, anh không còn thói quen tìm chìa khóa nữa, cho dù có mang trên người cũng muốn ấn chuông cửa, chờ vợ của mình ra mở.

Có đôi khi đứng chờ năm ba phút xác định trong nhà không có người mới tìm chìa khóa.

Vô luận là lái xe, Tiểu Tần hay là Tang Vô Yên cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng, thẳng đến một ngày.

Hôm đó là chủ nhật cuối cùng của tháng Giêng, Tô Niệm Khâm lại vì một ít chuyện quan trọng muốn đến công ty, Tang Vô Yên liền một mình trốn trong nhà xem TV. Tô Niệm Khâm về nhà ấn chuông cửa, cô đang xem đến đến đoạn gây cấn, không muốn rời đi.

Anh cũng không quên mang chìa khóa, nhưng chuông cửa lại lần nữa vang lên.

Trong miệng mắng thầm, đi mở cửa cho anh. Sau khi mở cửa, Tang Vô Yên nhớ thương tình tiết trong phim, cho nên không để ý anh tiếp tục xem phim.

Phim truyền hình vừa xong, Tang Vô Yên mừng rỡ cười ha ha, lúc này cô mới nhớ tới không có chút động tĩnh, Tô Niệm Khâm hình như còn không bước vào?

Không có khả năng!

Cô nói thầm, cô rõ ràng mở cửa rồi. Vì thế Tang Vô Yên buông điều khiển đi tới cửa vừa thấy: cửa mở ra, Tô Niệm Khâm xanh mặt đứng trước cửa, vẫn không hề nhúc nhích, lái xe đưa anh về cầm ô đứng phía sau gấp đến độ xoay quanh.

Lúc này trời đang mưa to, tuy rằng cửa có mái hiên lớn, nhưng mưa bị gió thổi làm ướt hết vai anh.

Tang Vô Yên ngạc nhiên vô cùng.

“Anh làm gì không vào nhà?”

Tô Niệm Khâm mặt mày âm trầm, không trả lời, sắc mặt so với bầu trời đầy sấm sét còn khó coi hơn.

Tang Vô Yên nghĩ rằng, chẳng lẽ lại chọc giận anh? Vì thế cô cũng bắt đầu tức giận.

Hai người liền đứng như vậy, một người ngoài cửa, một người trong cửa, lại giằng co gần hơn mười phút, lái xe rốt cục là người đầu tiên không chịu nổi: “Bên ngoài mưa lớn, để ông Tô vào cửa rồi nói sau.”

Tang Vô Yên nhìn Tô Niệm Khâm bị ướt hết cả quần áo, đột nhiên đau lòng, đang muốn thỏa hiệp, lại gặp được Tô Niệm Khâm vừa vặn phát tác.

“Đóng cửa! Mở lại lần nữa!” Tô Niệm Khâm vừa tức giận nói, vừa sải bước tới đóng cửa.

Chỉ nghe cửa khép lại, “Phanh” rất lớn.

Tang Vô Yên sợ tới mức tim cũng muốn nhảy ra.

Cái gì gọi là mở lại lần nữa? Cô tự hỏi.

Ba giây về sau, chuông cửa lại vang.

Tang Vô Yên trong lòng thật sự buồn bực, không biết Tô Niệm Khâm đến tột cùng bị làm sao vậy. Vì muốn biết nên lại một lần mở cửa, chờ phản ứng của Tô Niệm Khâm. Không nghĩ tới anh lại giống như ngày thường, vào cửa cởi giày sau đó đưa tay ra muốn ôm cô, thản nhiên nói: “Anh đã trở về, Vô Yên.”

Tang Vô Yên ngây người “Uh” rồi nắm tay Tô Niệm Khâm. Tiếp theo cô bị anh đặt trước ngực nhẹ nhàng mà hôn trán.

Tô Niệm Khâm bước vào phòng ngủ, lấy này nọ, mở nước, đi tắm…… Đâu vào đấy. Bỏ lại một mình Tang Vô Yên, đứng ngơ ngác giữa nhà rất lâu cũng chưa hồi phục tinh thần.

Tất cả giống như ngày thường, chỉ là mặt anh còn có chút âm trầm, động tác hôn hơi cứng ngắc, môi anh cũng đã đông cứng.

Tang Vô Yên vì muốn biết đến tột cùng là chỗ nào có vấn đề, lại làm một cuộc thí nghiệm trong suốt hai tuần.

Cô dự tính đến giờ anh phải về nhà, cố ý để cửa khép hờ không khóa.

Tô Niệm Khâm vẫn như cũ ấn chuông.

Lần thứ ba, cô rõ ràng mở rộng cửa, sau đó đi làm việc của mình, Tô Niệm Khâm về nhà vẫn đang ấn chuông. (_ _!)

Cô rốt cục hiểu được, ý Tô Niệm Khâm là muốn cô ra mở cửa, không bằng nói là anh cưỡng chế bắt cô ra đón tiếp anh về nhà!

Dựa vào cái gì?! Tang Vô Yên gọi điện oán giận với Trình Nhân: “Anh ta cho rằng anh ta là đàn ông Nhật Bản sao? Còn muốn tôi mỗi ngày ở trước cửa cúi đầu khom lưng nói ‘hoan nghênh ngài trở về, ngài vất vả rồi’ hả?”

Tuy rằng anh ở nhà có địa vị về kinh tế, nhưng cũng không thể quá đáng như vậy, cô cũng có thể tự nuôi sống mình.

Trình Nhân cười to.

“Cậu không cần cười nữa, tớ rầu lắm rồi.”

“Anh ta nói như thế nào?”

“Anh ta một chữ cũng không nói.”

“Bình thường thì sao?”

“Trừ bỏ chuyện này, cuộc sống hết thảy bình thường.”

Có đôi khi, Tang Vô Yên sau khi mở cửa cố ý quên anh còn ở bên ngoài, vô luận là đứng 20 phút hay là một giờ, Tô Niệm Khâm đều tuyệt đối không thỏa hiệp. Lần nào cũng vậy: Cô dắt tay anh, anh hôn trán cô.

“Cậu liền bỏ anh ta ở đó, xem anh ta đứng cả đêm còn ngang ngược được không?” Trình Nhân vô tâm vô phế nói.

“Tớ không để ý tới anh ấy, chắc anh ấy sẽ đứng ở đó tới trời sáng.” Y theo tính cách Tô Niệm Khâm, tuyệt đối là có thể.

“Cái này gọi là đáng đời.”

“Tớ……” Tang Vô Yên vẻ mặt đau khổ, nhưng cô đau lòng.

Thứ hai, Tang Vô Yên cùng đồng nghiệp ở trung tâm đi ăn cơm trưa, một đồng nghiệp vừa nhận một bệnh án.

Cô học về tâm lý nhi đồng, cho nên tiếp xúc đa số là bệnh nhân nhi đồng. Nhưng đồng sự Triệu Manh thì làm về phương diện hôn nhân, khỏi nói cũng có chút kỳ quái.

Cơm nước xong, Triệu Manh vẫn như cũ là “Aiz, hôn nhân a-” Câu cảm khái này chấm dứt cuộc nói chuyện.

Ngày đó, nghe câu này rất nhiều lần nhưng hôm nay đột nhiên Tang Vô Yên cảm thấy như tìm được đồng minh, buổi chiều cô đến phòng làm việc của Triệu Manh, đem hết những hành vị bất thường của Tô Niệm Khâm sau khi kết hôn kể ra.

“Trước khi kết hôn, chúng tớ sống chung, nhưng chưa từng phát sinh qua chuyện này.” Tang Vô Yên bổ sung nói.

Triệu manh cười cười: “Đây là một loại nghi thức của đàn ông. Trước kết hôn hai người chỉ là người yêu, nhưng sau kết hôn anh ta muốn dùng một loại phương thức để biểu đạt cậu là vợ của anh ta, thành một bộ phận trong cuộc đời anh ta.”

“Vì sao cố tình muốn chọn phương thức này?”

“Anh ta không muốn cậu xem nhẹ anh ta.”

“Chẳng lẽ tớ thân mật nghênh đón anh ta về nhà có thể tỏ ra tớ không có xem nhẹ àh?”

“Đàn ông thích lấy một loại phương thức xác thực để biểu đạt bản thân, ví như anh ta muốn cậu đeo nhẫn cưới để chứng minh thân phận của cậu, cũng hy vọng dùng cái gì đó để biểu đạt anh ta xếp vị trí đầu tiên trong lòng cậu. Đây là nghi thức của bọn họ.”

“Như vậy tớ có thể lý giải những việc này bởi vì anh ấy quá yêu tớ không?”

“Đương nhiên.” Triệu Manh khoanh tay gật đầu.

“Trừ phi cùng anh ấy ly hôn, tớ phải vĩnh viễn như vậy chấp nhận anh ấy?”

“Theo phương diện khác mà nói, anh ta hơi có tính trẻ con. Chờ tâm lý trưởng thành, đối với hôn nhân có cảm giác an toàn hành động ấy sẽ tự nhiên mà biến mất thôi.”

Tính trẻ con? Tang Vô Yên trên đường về nhà cứ nghĩ mãi ba chữ này, đồng dạng là nghiên cứu xã hội tâm lý học, Lí Lộ Lộ vẫn cho rằng Tô Niệm Khâm là một đàn ông bá đạo, mà Triệu Manh lại nói là tính trẻ con.

Đàn ông? Trẻ con?

Haiz… tôi mới vừa nghe một câu cảm thấy rất hợp với chuyện này

“Tình yêu trong xa cách ví như ngọn lửa trong gió. Gió thổi tắt ngọn lửa nhỏ và thổi bùng ngọn lửa lớn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.