Thời gian chầm chậm trôi qua tâm tình của Phùng Nhạc cũng bình tĩnh trở lại. Nhưng hắn vẫn ôm Du Linh chặt chẽ không buông.
"Được rồi. Tiểu Nhạc ngoan lắm. Mau đi ngủ đi nào. Được không?"
"Tiểu Nhạc muốn ngủ với Linh Linh."
Hắn không muốn ở một mình. Hắn không thích khi không thể nhìn thấy cô.
"Được. Được."
Dù sao cũng là một đứa trẻ nên chắc hắn không làm gì cô đâu. Đây là suy
nghĩ của Du Linh. Cô biết. Nếu một khi đã chấp nhận hắn thì nên bao dung một tí. Đối với một đứa trẻ không phải người lớn luôn chiều theo ý nó
hay sao. Bây giờ cô cũng xem như mình đang chăm sóc một đứa trẻ to xác
đi.
Kéo Phùng Nhạc vô phòng. Giúp hắn lấy đồ từ trong vali ra. Tìm một bộ đồ mát mẻ đưa cho hắn.
"Cầm lấy, mau đi tắm đi rồi còn đi ngủ nửa."
"Ừm hihi."
Phùng Nhạc nhận quần áo từ tay cô vui vẻ đi vào nhà vệ sinh. Có Linh Linh ở cùng hắn không còn sợ hãi nửa.
Du Linh từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô ngủ chung với một người con
trai lớn như vậy. Cảm nhận bên giường thường ngày chỉ có một mình cô,
bây giờ lại có thêm một bóng dáng to cao khác khiến trong lòng Du Linh
hồi họp không chợp mắt được. Nếu bây giờ có ánh sáng thì nhất định sẽ
thấy gương mặt vốn thường ngày lạnh nhạt của cô bây giờ lại hơi đỏ lên.
Nhưng Phùng Nhạc được cái rất biết điều. Từ khi hắn tắm xong thì liền leo lên giường nằm bên cạnh cô. Từ đầu đến cuối đều biểu hiện là một đứa trẻ
ngoan ngoãn nằm im hai tay đặt lên trên bụng không nhúc nhích.
Phùng Nhạc rất hạnh phúc vì nằm trên đây hắn có thể ngửi tất cả mùi hương
thuộc về cô. Trên gối cũng có, trên chăn cũng có và điều quan trọng là
cô gái mà hắn yêu thích đang nằm bên cạnh hắn. Không biết tại sao khi
Phùng Nhạc nghĩ như vậy thì cả người hắn đều nóng lên. Thật khó chịu
nha. Là một người ngây thơ nên hắn cứ nghĩ mình phát bệnh liền quay qua
nói với người nằm bên cạnh.
"Linh Linh. Linh Linh."
"Gì vậy?" Du Linh thấy hắn kêu liền quay đầu hỏi.
"Ta.... Tiểu Nhạc thật khó chịu."
Cả người hắn đau nhức. Nhất là cái bộ phận bên dưới bụng kia. Đây là lần đầu tiên hắn bị như vậy. Chắc là bị bệnh rồi huhu.
"Đau? Chỗ nào đau? Sao lại bệnh rồi? Mau chỗ nào khó chịu vậy nói tôi nghe xem."
Phùng Nhạc thật thà vì bây giờ trong phòng không có đèn nên rất tối. Hắn liền bắt lấy tay cô kéo xuống đụng vào chỗ làm mình khó chịu.
"Chỗ này thật khó chịu lắm Linh Linh. Liệu có phải ta bị bệnh rồi hay không?"
Lần này thật sự thì cả mặt Du Linh đều đỏ lên như tôm luộc rồi. Trời ơi !
Cô đụng phải thứ không nên đụng rồi. Tên ngốc Phùng Nhạc này thật không
ngờ hắn cũng có phản ứng này. Cứ nghĩ hắn là một đứa trẻ trong sáng
nhưng không lẻ cô đã dẫn sói vào nhà rồi hả trời? Cảm nhận vật trên tay
mình phản ứng rất rõ ràng khiến cô lật đật dãy tay ra khỏi tay hắn xoay
người đưa lưng về phía Phùng Nhạc.
"Không..... Không sao đâu. Anh đừng lo nghĩ nhiều. Ngủ đi ngày mai sẽ hết thôi. Ngủ đi."
Mau ngủ đi. Làm ơn ngủ đi. Đừng làm cô khó xử như vậy nửa có được không.
"Nhưng ta thật sự rất khó chịu nha Linh Linh. Nàng nghĩ có phải ta bệnh rồi hay không?"
Hắn không biết tại sao khi tay nàng đụng vào lại có cảm giác thật dễ chịu
nha. Nhưng vì sao Linh Linh lại rút tay về rồi huhu. Bây giờ hắn càng
đau rồi. Có khi nào hắn sắp chết hay không. Linh Linh ơi!!!
Nhưng mặc kệ Phùng Nhạc ở phía sau đau khổ kêu than thì Du Linh vẫn trầm mặc đưa lưng về phía hắn.
Huhu đối với sự thờ ơ của cô thì Phùng Nhạc cũng chả dám phản kháng. Hắn chỉ biết hay là ngủ đi. Không chừng ngày mai sẽ hết thôi. Nhưng ánh mắt ai
oán vẫn dán lên lưng của Du Linh. Linh Linh thật xấu xa. Linh Linh không thèm giúp hắn huhu. Linh Linh xấu nhất.
+××÷÷÷÷÷××+×÷===÷××+++×÷÷÷==÷×++
Hôm nay là ngày mà Du Linh dậy sớm hơn bình thường. Không phải tự tỉnh dậy
mà là vì bị người nào đó ôm quá chặt mà tỉnh. Thật ra cả đêm cô ngủ
không sâu. Cứ chập chờ chập chờ không ngủ ngon được vì người nào đó cứ
xem cô như gối ôm mà ôm thật chặt vậy còn ngủ thật ngon nửa chứ. Vì vẫn
nhớ đến hành động lúc trước khi ngủ của hắn nên Du Linh không dám đánh
thức hắn mà có lẻ hắn ngủ như vậy thì cô lại thấy an tâm hơn nhiều.
Nhìn đồng hồ mới 7h sáng cô liền sầu nảo. Đã rất lâu rồi hôm nay cô mới dậy
sớm như vậy. Không chỉ vậy. Đây cũng là lần đầu tiên cô cùng ngủ với một người con trai lại còn ôm nhau khắn khít thì.... ... Hê...... Nhẹ nhàng ngồi dậy Du linh gỡ từng ngón tay bên hông mình ra.
Nhưng có lẻ do cảm thấy người trong lòng động đậy nên Phùng Nhạc liền có biểu hiện
tỉnh dậy. Hắn nhèm nhèm mở đôi mắt đầy mông lung ra nhìn người con gái
trong lòng mình.
"Linh Linh sớm." nói xong liền tặng cho cô nụ cười tươi sáng nhất.
"Ừm."
Tên này cả đêm hình như ngủ rất ngon. Nhìn trong mắt hắn như toát ra hào
quang khiến Du Linh cảm thán. Thật ra sáng sớm tỉnh dậy mở mắt ra liền
nhìn thấy cảnh đẹp như vậy thật không thiệt tí nào. Nhìn người con trai
dung mạo xuất chúng nhưng ánh mắt lại trong sáng một cách hiếm có. Cô
liền vui vẻ. Đúng vậy. Người cô thích chính là như vậy. Một tên tuy ngốc nhưng luôn đặt cô lên trên đầu. Luôn bám cô như keo dán nhưng hắn lại
không hề có ý nghĩ dơ bẫn tí nào đối với cô. Cho dù như thế nào thì ánh
mắt hắn vẫn luôn trong sáng sạch sẽ như vậy.
Nhưng hình như cô
quá đánh giá cao người nào đó rồi. Phùng Nhạc thấy cô nhìn mình thì
không kiềm chế được ôm cô thật chặt rồi vùi đầu vào cổ cô hít hít ngửi
ngửi.
Nghe tiếng cười của cô khiến hắn cảm thấy thật hạnh phúc, thật vui vẻ. Hắn
biết. Hắn thích cô nhất. Không biết vì sao hắn luôn muốn có cô bên cạnh
một giây không rời.
Cứ vậy hai người ở trên giường đùa giỡn lăn qua lộn lại tới mười mấy phút mới chịu rời giường.
Lúc này điện thoại của Du Linh chợt vang lên. Cô nhìn dãy số gọi tới là của trợ lý Sơ thì bắt máy.
"Alô."
"... ...... ....."
"Ừm tôi biết rồi. Cậu cứ lo việc ở công ty đi. Khoảng 2 tiếng nửa tôi sẽ tới."
"... ....."
"tút tút tút."
Nhìn điện thoại đã cúp máy khiến Du Linh lâm vào trầm tư. Nghe trong phòng vệ sinh vang lên tiếng nước chảy cô liền thở dài.