Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ

Chương 18



Edit: Ong MD

Beta: Như Bình

Chiều tối ngày hôm sau, ở cổng thôn.

Hà Hoa hít hít mũi, đưa tay lên hà hơi, ra sức chà xát đôi tay, cô nghĩ đúng là mùa trời đông giá rét, hôm nay còn lạnh hơn ngày hôm qua. Cô nghiêng đầu nhìn Trường Sinh, hắn dường như không hề thấy lạnh, ngồi bên cạnh cô, lẳng lặng nhìn con đường nhỏ dẫn ra ngoài thôn.

Bà Tứ đã đi được mấy ngày, nhưng ngày nào đúng giờ này, Trường Sinh cũng đến đây chờ. Cô nói hắn vài lần nhưng thấy vô dụng nên cũng mặc kệ hắn, ngày ngày tới đây ngồi cùng hắn. Mấy ngày đầu thì không sao nhưng trời càng lúc càng lạnh thế này, lạnh đến mức khiến chóp mũi cô đỏ ửng lên, nước mũi chảy ròng ròng, khiến cô không chịu nổi.

Hà Hoa dịch sát vào bên cạnh Trường Sinh, dựa vào người hắn, muốn mình ấm áp hơn một chút. Trường Sinh nghiêng đầu nhìn cô, cầm tay cô, lặng lẽ cuộn vào trong tay áo mình.

Trong tay áo Trường Sinh rất ấm áp, Hà Hoa luồn luồn tay vào trong, cố ý dùng bàn tay lạnh lẽo của mình nắm lấy cổ tay ấm hầm hập của hắn, chọc hắn: “Lạnh không?”

Trường Sinh lắc đầu, Hà Hoa cong cong khóe miệng cười, càng nhích lại gần bên hắn.

Hai người ngồi co ro vào một góc, không lâu sau, chợt nghe thấy bên ngoài thôn có tiếng nói chuyện, Hà Hoa rướn cổ nhìn ra cửa thôn, thấy mấy thư sinh trẻ tuổi vừa cười nói vừa đi về phía này. Người đi đầu là Tôn Hành Chu, theo bản năng, cô vội rút tay ra khỏi tay áo Trường Sinh, rồi ngồi xích sang một bên.

Trường Sinh cúi đầu nhìn tay áo mình, lại nghiêng đầu nhìn nhìn Hà Hoa, không nói lời nào.

Không lâu sau, đám người của Tôn Hành Chu vào thôn, lập tức thấy Hà Hoa và Trường Sinh. Tôn Hành Chu hơi giật mình, bước tới trước mặt cười nói: “Đại ca, đại tẩu sao lại ngồi ở đây?”

Hà Hoa vội đứng dậy nói: “Ngồi trong nhà cũng không có gì làm nên đi ra ngoài hít thở không khí.”

Tôn Hành Chu nhìn thoáng qua Trường Sinh, rồi lại nhìn Hà Hoa khẽ cười nói: “Trời đông giá rét, cẩn thận bị cảm lạnh.”

Hà Hoa hơi bối rối nói: “Về ngay thôi mà…” Nói xong lại bất giác đưa mắt nhìn mấy thư sinh phía sau Tôn Hành Chu, bọn họ đều là những con người nhã nhặn, vừa thấy cô nhìn qua liền gật đầu mỉm cười với cô.

Tôn Hành Chu nghiêng người giới thiệu: “Đây là mấy người bạn trong thành của đệ, biết đệ dạy thay ở đây nên mới tụ họp với nhau.” Nói xong lại nhìn mấy người bạn của y nói: “Vị này là Hoắc đại tẩu ta vẫn thường nhắc tới, mấy ngày nay nhờ tẩu ấy giúp đỡ rất nhiều.”

Y mới vừa nói xong, liền có một thư sinh cao gầy bước về phía Hà Hoa chào hỏi: “Chào Hoắc đại tẩu, Hành Chu bây giờ chỉ có một mình, bọn đệ không thể giúp đỡ hàng ngày, phiền tẩu quan tâm nhiều đến huynh ấy.”

Đời này Hà Hoa chưa từng gặp nhiều thư sinh nhã nhặn như vậy, chợt cảm thấy hơi căng thẳng, lắp ba lắp bắp: “Không, không có gì… Chuyện nhỏ…”

Tôn Hành Chu chợt nhớ tới bên cạnh còn có Trường Sinh, vội vàng nhìn mọi người giới thiệu: “Vị này là Hoắc đại ca, bạn của thầy Chu.”

Mọi người quay sang chào hỏi Trường Sinh đang yên lặng ngồi bên cạnh, Trường Sinh cúi đầu hoàn toàn không để ý tới.

Hà Hoa cực kỳ xấu hổ, hai gò má hơi ửng đỏ, cũng may Tôn Hành Chu chuyển sang chuyện khác đúng lúc, nhìn cô nói: “Đệ còn định lát nữa đi tìm tẩu, có chút chuyện muốn làm phiền tẩu. Đệ và mấy người bạn có mua một chút rượu và thức ăn trong thành, tính tối nay mọi người tụ tập một bữa, nhưng trong nhà đệ còn ít củi quá, đệ muốn mượn tẩu một ít củi để dùng. Bây giờ gặp được tẩu ở đây, chi bằng tẩu và Hoắc đại ca đến chỗ đệ ăn cơm chiều, coi như đệ mượn hoa hiến phật, cảm ơn hai người thường ngày đã giúp đỡ đệ.”

Hà Hoa vội nói: “Thôi không cần đâu, mọi người ăn đi, ta có nấu cơm ở nhà rồi, lát nữa ta sẽ bảo Trường Sinh đưa củi qua cho mọi người.”

Tôn Hành Chu cũng không mời mọc thêm nữa, nói tiếng cảm ơn với Hà Hoa rồi dẫn bạn bè rời đi.

Buổi tối, lúc Hà Hoa và Trường Sinh trở về nhà, vào sân Hà Hoa liền xếp một bó củi bảo Trường Sinh vác qua cho Tôn Hành Chu. Trường Sinh làm ra vẻ rất nghe lời đi vào bếp, cô liền yên tâm vào phòng đốt lò sưởi giường nhưng chỉ trong chốc lát đã thấy Trường Sinh hai tay trống trơn trở lại, rồi đi vào buồng trong.

Hà Hoa đi theo vào, thấy hắn cởi giày leo lên giường chui vào chăn, liền hỏi: “Không phải bảo huynh đi đưa củi ư, sao lại không đi?”

Trường Sinh xoay người đưa lưng về phía cô, Hà Hoa kéo hắn nói: “Huynh là đàn ông, trời lạnh như thế này mà để vợ đi ra ngoài, huynh không thương vợ sao?”

Hà Hoa vốn nghĩ rằng dùng lời bà Tứ nói phải thương vợ ra thì dù Trường Sinh có muốn hay không cũng phải ngoan ngoãn nghe lời. Không ngờ Trường Sinh không những không làm mà ngược lại còn chui luôn vào chăn cuộn kín người, bất luận cô nói gì cũng không thèm hé răng. Hà Hoa không biết nên làm gì, đành phải tự đến phòng bếp.

Không lâu sau, Hà Hoa trở về, hơi tức giận nói với Trường Sinh đang nằm trong chăn: “Huynh khóa cửa bếp lại làm gì? !” Nhưng Trường Sinh không lên tiếng, cô vừa kéo mạnh chăn hắn vừa nói: “Đừng giả ngu với ta, ta đã đồng ý cho Tôn tiên sinh một bó củi, huynh khóa cửa lại là có ý gì? ! Trước khi đi, thầy Chu đã dặn, nói chúng ta giúp đỡ thầy Tôn, một bó củi thì có là gì chứ, ta thật không nhìn ra huynh là người keo kiệt như vậy? ! Mau đưa chìa khóa đây!”

Hà Hoa nói một lúc lâu, Trường Sinh dường như nhất quyết không thèm để ý tới cô, nằm trong chăn không thèm ừ hử một tiếng. Hà Hoa tức giận nhưng không làm sao được, đành phải quay ra phòng ngoài nhặt những cây củi đang dùng để đốt lò sưởi, cột chúng lại thành một bó nhỏ rồi hướng vào trong phòng lớn tiếng nói: “Huynh không mở cửa cho ta có phải không? Vậy thì tối nay nằm giường lạnh luôn đi!” Nói xong cô liền ôm bó củi bước ra, đi đến cửa sân thì quay đầu nhìn lại, thấy cửa sổ phòng cô he hé mở, Trường Sinh đang nằm sấp nhìn ra ngoài, hắn thấy cô quay đầu nhìn lập tức đóng cửa sổ lại.

“Đồ quỷ keo kiệt!” Hà Hoa trừng mắt nhìn vào phòng rồi xoay người đi mất.

Hà Hoa đi thẳng đến chỗ Tôn Hành Chu, nghe thấy trong sân có tiếng cười nói vô cùng náo nhiệt, cô ngại đi vào, chỉ gõ cửa đưa bó củi cho Tôn Hành Chu. Tôn Hành Chu cảm ơn cô, y nói trong phòng có mấy người đàn ông không tiện mời cô vào, chỉ xin cô chờ một lát rồi trở về phòng, một lát sau y đi ra, cầm một thứ đưa tới trước mặt Hà Hoa. Hà Hoa nhìn thấy đó là một hộp son nhỏ.

Tôn Hành Chu nói: “Hôm qua tuy tẩu nói là không cần nhưng đệ vẫn muốn làm gì đó để biểu đạt tâm ý của mình. Cũng không biết tẩu thích cái gì, đệ nghĩ phụ nữ ai cũng thích những thứ như son phấn nên tự ý mua, mong tẩu không chê.”

Hà Hoa chợt cảm thấy bối rối, nếu là thứ gì khác cô nhất định sẽ từ chối ngay lập tức, nhưng nhìn hộp son nhỏ này cô đã có chút do dự. Cô chưa bao giờ có thứ này, em gái út Đào Hoa của cô có một hộp, là của chồng nó mua cho mỗi khi vào thành bán đồ, mỗi lần em gái cô về nhà đều thoa lên khiến hai má hồng hào, đôi môi đỏ thắm nhìn vô cùng xinh đẹp. Trong lòng cô rất thích rất hâm mộ, cô thầm nghĩ, chờ cô gả đi lấy chồng cũng muốn chồng cô mua cho, mua loại còn đỏ hơn của Đào Hoa nữa.

Hà Hoa hơi dao động, đúng là cô rất muốn có một hộp, nhưng cô là gái đã có chồng không nên nhận những thứ do người đàn ông khác tặng… Nhất là những thứ như thế này…

Cô đang do dự muốn mở miệng từ chối, Tôn Hành Chu đã lên tiếng trước, chỉ nói: “Cũng không phải thứ gì đáng giá, đại tẩu hãy nhận đi, cứ xem như đệ dùng nó đổi lấy củi đi, nếu tính ra thì nó cũng chẳng bằng công sức mấy ngày nay tẩu và Hoắc đại ca đã giúp đệ… Đệ đã suy nghĩ rất nhiều, thời gian qua đệ làm phiền tẩu thật nhiều nhưng không cảm tạ thì trong lòng không thoải mái. Bây giờ nếu tẩu không nhận thứ này, sau này đệ có chuyện gì khó khăn, cũng rất ngại mở miệng với tẩu.”

Hà Hoa biết mình nên khéo léo từ chối, nhưng nhìn hộp nhỏ son này trong lòng lại ngứa ngáy, không kìm được bèn đưa tay ra nhận.

Tôn Hành Chu cười nói: “Thật tốt quá.”

Hà Hoa nhận xong liền hối hận, nhưng đã nhận rồi thì khó mở miệng trả lại, do dự không biết nên nói gì.

Đúng lúc này, chợt nghe bạn bè của Tôn Hành Chu đang ở trong sân gọi y, Tôn Hành Chu lên tiếng trả lời: “Mọi người ăn trước đi, ta đưa Hoắc đại tẩu về.”

Hà Hoa vội nói: “Không cần, thầy vào nhà đi, ta tự về được rồi.”

Tôn Hành Chu nói: “Cũng trễ rồi, tuy nói là thôn nhà mình, nhưng tẩu là phụ nữ nên cũng không an toàn. Nếu trên đường về tẩu xảy ra chuyện gì bảo đệ phải làm sao đây? Cũng không biết nên ăn nói thế nào với Hoắc đại ca và thầy Chu?”

Hà Hoa tính nói tiếp, Tôn Hành Chu đã quay người đóng cửa sân lại. Hà Hoa không thể từ chối, đành để Tôn Hành Chu đưa cô về.

Trên đường về hai người không ai nói gì, Hà Hoa cảm thấy mình giống như tên trộm, trong lòng rất căng thẳng. Mỗi lần bên đường có tiếng động gì, cô đều nghĩ là có người, thiếu chút nữa tim cũng muốn nhảy ra ngoài, chỉ sợ người khác nhìn thấy cô đêm hôm khuya khoắt mà còn đi dạo với người đàn ông khác trong thôn. Lúc đến cửa nhà, lòng bàn tay Hà Hoa đầy mồ hôi, căng thẳng lo lắng nhìn Tôn Hành Chu nói: “Cám ơn thầy, thầy mau trở về đi, đừng để bạn thầy chờ lâu.”

Tôn Hành Chu cười nói: “Tiễn người phải tiễn đến cùng, để đệ nhìn tẩu đi vào trong, cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian.”

Ngực Hà Hoa đập bịch bịch mấy cái, cũng không dám nhiều lời với y, mím môi bước vào sân.

Trong phòng, Trường Sinh đang ghé mắt bên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy Hà Hoa vào sân, vội vàng đóng cửa sổ lại chui vào chăn.

Hà Hoa hơi ngẩn ngơ, hoàn toàn không nghe thấy tiếng động đó, lúc vào phòng thấy Trường Sinh chui vào trong túi ngủ, kêu hắn mấy tiếng hắn cũng không trả lời, chắc là hắn đã ngủ rồi. Cô lặng lẽ cầm chiếc gương đồng trên bàn đi ra gian ngoài, thắp đèn lên, lấy hộp son trong ngực áo ra, dùng đầu ngón tay quét một ít lên hai má, cầm gương đến trước mặt soi vào.

Trong gương là một cô nương hai má đỏ bừng, nhìn rất lạ không được tự nhiên, dáng dấp kém xa khuôn mặt ửng hồng của Đào Hoa…

Cô nghĩ chắc là vì cô không tô son môi, liền lấy một ít son thoa lên môi, rồi lại soi.

Nhưng nhìn càng kỳ lạ hơn… Thấy thế nào lại giống như thím Trương ở thôn bên hóa trang lúc lên sân khấu diễn tuồng…

Hà Hoa hơi chán nản, nghĩ rằng chắc là mình không đẹp bằng Đào Hoa. Cô lấy khăn ướt lau sạch, lại đem gương ra soi, thì ra khuôn mặt bình thường là dễ nhìn nhất, cô nghĩ có lẽ cả đời này cô chẳng thể nào xinh đẹp rực rỡ được.

Cô thở dài, đậy hộp son lại, trở về phòng cất nó vào ngăn tủ, rồi bước đến trước mặt Trường Sinh vỗ vỗ hắn mấy cái, nhỏ giọng nói: “Trường Sinh, huynh đưa chìa khóa bếp cho ta, ta đi lấy ít củi đốt lò sưởi.”

Trường Sinh không trả lời, Hà Hoa lại gọi vài tiếng, hắn vẫn không có phản ứng gì.

Hà Hoa biết Trường Sinh không phải không nghe thấy mà có lẽ hắn tức giận. Nếu nói lúc đầu vì chuyện đưa bó củi đi mà Trường Sinh cố tình gây sự với cô thì cũng coi như hợp tình hợp lý. Nhưng bây giờ cô cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu, thấy hắn cố tình không để ý tới cô, cô cũng không tiện lớn tiếng như mọi khi với hắn, chỉ đành ngượng ngùng cởi quần áo lên giường ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.