Buổi tối Vãn Phong nằm ở trên giường Trình Vũ, hôm nay nàng quá mệt mỏi, vừa đi đến trên giường nằm xuống liền ngủ ngay.
Trình Vũ trốn ở trong ổ chăn chơi di động, khoảng một hồi cậu cảm thấy đỉnh đầu có bóng đen, cậu trộm lộ đầu ra, liền thấy Đại Sơn lén lút đi tới, đem Vãn Phong bế lên ôm đến trên giường của mình rồi nằm xuống theo.
Trình Vũ hô thanh, “Ngươi ngốc anh làm gì a?”
Đại Sơn quay đầu lại, học bộ dáng của Vãn Phong hướng cậu “Hư ——” một tiếng.
Trình Vũ gãi gãi đầu, không rõ người ngốc này đem chị cậu ôm qua để làm cái gì a.
Đại Sơn đem Vãn Phong ôm đến trên giường, chính mình nằm ở bên cạnh, sau đó gắt gao ôm nàng, lúc này mới an tâm mà nhắm mắt lại ngủ.
Trình Vũ trộm đem một màn này chụp ảnh lại để ngày mai chị của cậu đi mắng người ngốc này.
Vãn Phong sau nửa đêm bị đau bụng đến tỉnh lại, nàng ấn bụng cuộn tròn thân thể, hạ thể ẩn ẩn có cái gì chảy ra, nàng lúc này mới nhớ tới, mấy ngày nay là thời kỳ của kinh nguyệt.
Nàng ôm bụng đi xuống giường.
Đại Sơn lại bị nàng làm cho bừng tỉnh, thấy nàng xuống giường, sợ chọc nàng tức giận, không dám duỗi tay kéo nàng, chỉ một tấc cũng không rời mà đi theo phía sau.
Mới chỉ chớp mắt, Vãn Phong đã không thấy tăm hơi.
Vãn Phong đau đến nói không nên lời lời, cũng không hề quản anh vào WC lót khăn giấy thật dày, lại từ rót ly nước ấm uống xong, lúc này mới ôm bụng một lần nữa bò lên trên giường.
Nàng đau đến đầu óc cũng không thanh tỉnh, liền quên mất là ngủ ở trên giường Trình Vũ.
Đại Sơn thấy nàng một lần nữa nằm trở về, anh cũng chạy nhanh dán nàng nằm xuống, bắt tay cũng đáp ở trên người nàng, lo lắng nàng đột nhiên ném anh xuống rời khỏi.
Vãn Phong đau đến kêu hừ hừ, Đại Sơn nghe được thanh âm bò dậy, Vãn Phong mở đèn đã quên tắt, mờ nhạt ánh đèn chiếu vào, khuôn mặt nhỏ nảng đã tái nhợt, cái trán còn có mồ hôi lạnh.
Nàng cắn môi, đau đến lông mày đều nhăn dán ở bên nhau.
“Chị ơi…” Đại Sơn đi đánh thức nàng, “Chị làm sao vậy?”
Vãn Phong bị đánh thức, người lại lạnh, bụng lại đau, phát ra âm thanh mềm như bông, cũng chưa có sức lực gì, “Tôi đâu bụng… Anh đừng động, ngủ đi.” “Bụng…” Đại Sơn nhìn chằm chằm bụng nàng, sau đó há mồm đối với bụng nàng thổi thổi, “Hô hô, không đau…”
Vãn Phong cười không nổi, nàng đau đến muốn chết, nắm chặt cánh tay Đại Sơn, nước mắt đều rơi xuống dưới, “Đại Sơn…lạnh… quá ”
Thời điểm mỗi lần ban đêm lạnh, nàng đều sẽ vô ý thức sẽ ôm Đại Sơn.
Đại Sơn nghe được khi nàng nói lạnh, nhanh chóng ôm lấy nàng, học bộ dáng trước kia của Vãn Phong dùng chăn đem anh bao lấy, liền dùng chăn bao lấy nàng.