Trình Đại Thụ cùng Vương Hoa Như khó được trở về một lần, mua gà cùng vịt nướng, Vãn Phong đem rau dại xào, nấu rau dại cùng với canh trứng gà.
Cả nhà ngồi ở trên bàn ăn hoà thuận đến vui vẻ.
Đùi gà vẫn là Trình Vũ một con, Đại Sơn một con.
Trình Vũ thực mau đã ăn xong, Đại Sơn lại đem đùi gà đưa đến trước mặt Vãn Phong.
Vãn Phong cắn một ngụm, thúc giục anh đ nhanh chóng ăn đi, Đại Sơn lúc này mới cúi đầu chuyên tâm gặm đùi gà.
Cơm nước xong xuôi, Vãn Phong đi rửa chén bát, Đại Sơn liền đi theo sau nàng, thường thường hỗ trợ xách và múc nước, hoặc là giúp Vãn Phong cuốn một bên tay áo, chờ Vãn Phong rửa xong, cho nàng rửa lại nước ấm, cùng với nàng cùng nhau rửa tay và rửa mặt.
Vãn Phong giúp anh rửa mặt, anh liền giúp Vãn Phong rửa mặt, thời điểm không có ai, Vãn Phong sẽ hôn hôn anh.
Nhưng hiện tại không thể.
Trình Đại Thụ cùng Vương Hoa Như liền ngồi ở trong nhà nhìn ra ngoài cửa thấy những cảnh này hết thảy.
“Ông nói… Vãn Phong có thể hay không…?” Vương Hoa Như nhìn đến nhíu mày, bà lo lắng cho Vãn Phong cùng người ngốc này ở lâu ngày sẽ sinh tình.
“Không thể nào.” Trình Đại Thụ đầu óc một cây gân, “Kia chính là một người ngốc, Vãn Phong sao lại không biết.”
“Ông cho rằng con gái ông không ngốc?” Vương Hoa Như xoa xoa cái bàn, “Mỗi ngày hầu hạ người ngốc kia cũng không chê phiền, hiện tại thì tốt rồi, đối với người ngốc kia, so với đối xử cha mẹ đều như nhau.”
“Ai da tôi nói, lời này của bà, không đúng rồi a, chúng ta ra ngoài làm công việc, không phải Trình Vũ cũng do một tay con gái chúng ta nuôi lớn sao, chúng ta mỗi lần trở về, nó lần nào cũng đem cơm nước làm tốt, liền lấy nước rửa chân đến trước mặt hầu hạ bà, bà còn không thỏa mãn sao?"
"A? Tôi xem bà là lòng tham, ngày nào đó Vãn Phong thay đổi sẽ giống như bốn đứa con gái ham ăn làm biếng bên thôn kia tôi xem bà có muốn điên lên không.” Trình Đại Thụ nói xong, mắt lại nhìn ngoài cửa, Đại Sơn đang giúp Vãn Phong lau mặt, nam nhân cặp mắt đào hoa kia đựng đầy những ánh sáng lấp lánh vụn vặt giống như sao trời.
“ Tôi cũng chưa nói nó không tốt, ý tôi chính là nó đối với người ngốc kia thật sự tốt quá.” Vương Hoa Như cũng theo tầm mắt nhìn qua đó, “Người ngốc kia cũng là, ngày càng dính lấy nó.”
“Không dính nó thì dính ai?” Trình Đại Thụ quay đầu lại hỏi, “Chẳng lẽ dính bà?”
Vương Hoa Như bị ông nói mặt liền đỏ, “Ông nó tào lao cái gì đó hả.”
Hai người ở trong phòng cãi nhau, ngoài cửa Vãn Phong giúp Đại Sơn rửa mặt, lại dẫn anh đi rửa chân.
“Có sao băng a!” Vãn Phong bị sao băng lướt qua làm cho kinh diễm, cả người hưng phấn mà nhìn chằm chằm không trung xem, “Đại Sơn! Sao băng!”
Đại Sơn chỉ nhìn chằm chằm nàng.
Vãn Phong nhìn chằm chằm trên trời, túm lấy tay áo anh, “Anh thấy được không? Sao băng!”