Vương Hoa Như cùng Trình Đại Thụ ngày hôm sau liền đi vào trong thành, trực tiếp tìm được công ty của Tiêu Cảnh Duệ.
Bọn họ tự nhận là quần áo mà mình mặc là thể diện nhất rồi, nhưng vào trong công ty, bị sàn nhà sạch sẽ đến phản quang màu ngọc bạch đá cẩm thạch dưới mặt đất chiếu đến, tức khắc tự hổ thẹn đến không dám ngẩng đầu.
Ở nơi này mỗi người đều rất ngăn nắp lượng lệ đến giống minh tinh ở trong TV, các nàng ăn mặc quần áo sạch sẽ đewn không có một tia nếp nhăn nào, hóa tinh xảo trang dung, nói chuyện đều là tiếng phổ thông tiêu chuẩn, đâu có giống bọn họ, lời vừa ra khỏi miệng chính là tràn ngập dày đặc khẩu âm của người miền núi.
Vương Hoa Như căng da đầu ngồi ở lầu một trên sô pha, không ít nhân viên đều ở trộm đánh giá bọn họ, ngẫu nhiên còn sẽ che miệng cười khẽ, Trình Đại Thụ cực kỳ không được tự nhiên, cảm thấy bọn họ giống cái con khỉ bị người ta xem xét cười nhạo, còn không thể tức giận.
Đợi không đến năm phút, cửa thang máy của tổng tài chuyên dụng đi xuống mở ra, tự xưng là trợ lý của giám đốc, gọi bọn họ đi vào thang máy.
Vương Hoa Như cùng Trình Đại Thụ lần đầu tiên đi bằng thang máy trong suốt pha lê này, bọn họ nỗ lực làm bộ bình tĩnh, đôi mắt lại không ngừng nhìn về phía bên ngoài thang máy trong suốt nhanh chóng sẹt qua mấy chục tầng lầu.
Mỗi một cái tầng lầu đều có rất nhiều nhân viên, bọn họ đang bận rộn, hoặc là bưng nước trà luôn thẳng sống lưng đi ở đường, hoặc đang đợi thang máy, hoặc ở cùng người khác nói chuyện.
Đây là thế giới bên ngoài.
Vương Hoa Như cùng Trình Đại Thụ liếc nhau, đều thấy trong mắt lẫn nhau tự ti cùng với hâm mộ.
Tới cửa văn phòng, trợ lý gõ gõ cửa, sau đó kéo cửa văn phòng ra, hướng Vương Hoa Như cùng Trình Đại Thụ nói, “Mời vào.”
Vương Hoa Như cùng Trình Đại Thụ hai người lúc này mới nỗ lực ưỡn ngực đi vào.
Liền thấy “Người ngốc” liền ngồi ở sau bàn làm việc.
Cùng phía trước ngốc dạng hoàn toàn không giống nhau, người ngốc này tây trang phẳng phiu, thân hình đĩnh bạt, tóc tinh xảo, ngũ quan hoa mỹ, cặp mắt đào hoa kia xẹt qua nhìn bọn họ, không có nửa điểm ngu đần.
Chỉ là, biểu tình trên mặt cũng không phải quá đẹp, mặt mày lúc này của anh có chút mỏi mệt, thần sắc… Có chút ủ dột.
“Ngồi.” Tiêu Cảnh Duệ đứng lên, đi đến sô pha bên cạnh, hướng Doãn Mạnh nói, “Rót hai ly nước nóng.”
Chức trách của Doãn Mạnh là bảo hộ anh.
Chuyện châm trà tiếp khách không tới phiên cậu, nhưng cậu một khắc cân nhắc liền biết, nhị thiếu gia đây là chỉ kêu cậu nên liền cúi đầu đáp ứng, kéo cửa đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, Vương Hoa Như liền vọt tới trước mặt của Tiêu Cảnh Duệ cho anh một cái tát, “Cậu đối Vãn Phong nhà tôi làm cái gì!? Con bé tối hôm qua trở về sau đó khóc đến đôi mắt đều đỏ lên! Cậu là một thằng khốn! Cậu khi dễ Vãn Phong chúng tôi! Làm hại nàng… Làm hại nàng… Cậu thật là một thằng khốn!”
Trình Đại Thụ cũng muốn động thủ, nhưng là ông biết ở đây là địa bàn của cậu ta, vạn nhất cậu ta đợi lát nữa đem bọn họ bắt tới Cục Cảnh Sát, vậy thì thật sự phiền toái.
Ông cân nhắc một chút, không có động thủ, chỉ là mắng câu, “Mệt chúng tôi cứu cậu trở về! Cho cậu ăn cho cậu uống! Kết quả cậu chính là cái bạch nhãn lang! Cậu khi dễ Vãn Phong chúng tôi đơn thuần! Chiếm tiện nghi của nó! Cậu chính là cái… Là cái…”
Mắng nửa ngày, ông không biết mắng cái gì nữa, nói lắp một hồi lâu, nói câu, “Là! Đồ khốn!”
Tiêu Cảnh Duệ cúi đầu, cặp mắt kia vẫn luôn rũ xuống, chờ hai người họ mắng xong phát tiết xong, anh lúc này mới ngẩng đầu nhìn Vương Hoa Như cùng Trình Đại Thụ nói, “Tôi thích Vãn Phong, nhưng nàng thích chính là người ngốc kia, không phải tôi.”
Vương Hoa Như cùng Trình Đại Thụ ngây ngẩn cả người.
“Chính là… người ngốc kia còn không phải là cậu sao?” Bọn họ im lặng hồi lâu, mới hỏi ra một câu như vậy.